Chương 45
Xương Đông đều thấy cả song không nói nhiều, xách túi to túi nhỏ ra ngoài, lúc ra đến cửa thì nhìn thấy một người đang ngồi trên đầu xe của mình.
Người này khoảng gần ba mươi, cao ráo khỏe mạnh, tóc bện sau gáy, để râu theo kiểu đàn ông Âu Mỹ, cả người tỏa ra vẻ phóng đãng khó kiềm chế; trên tay hắn cầm củ cải nhai rau ráu.
Thấy Xương Đông đi ra đôi mắt hắn sáng rực lên.
Xương Đông biết người này, hắn cũng là dân trong nghề, tên Mạnh Kim Cổ, còn có biệt hiệu là Kim Chúc, bởi các từ trong tên hắn đều là kim loại cả. Song hắn tự cho rằng mình đào hoa đa tình, quan hệ nam nữ rắc rối phức tạp nên cái biệt hiệu “Kim loại màu” mới càng nổi tiếng hơn. Hắn còn ngông cuồng huênh hoang nói: Đàn ông không háo sắc thì chẳng phải đàn ông.
Hắn quen biết với Xương Đông do một lần tham gia thi chạy xe việt dã trong sa mạc, hai người đồng thời tham gia thử thách vượt qua cồn cát dốc thẳng đứng. Đây là thử thách yêu cầu có kỹ thuật lái xe cao, nói đơn giản thì khi lên cồn cát phải liên tục nhấn nhả van hòa khí, lúc tới đỉnh phải đóng van hòa khí nhưng không thể đạp phanh, chờ khi hai phần ba thân xe vượt qua đỉnh nhọn, đầu xe chúc xuống thì giẫm mạnh ga, lao thẳng xe xuống.
Thử thách này này có yêu cầu rất cao đối với tâm tính, kỹ thuật lái cũng như lực tay của người lái. Nếu chạy quá chậm thì xe dễ bị lún; chạy quá nhanh thì dễ lao thẳng qua khỏi đỉnh đồi cát; còn có người khi đi xuống không căn chuẩn góc độ khiến xe bị lún đầu, đầu xe sẽ cắm sâu vào cát, bánh xe lăn tròn giữa không trung, giống như củ cải chết khô.
Mạnh Kim Cổ lần đó bị lao xe, lại còn bị gãy tay nữa, nhưng Xương Đông rất nhẹ nhàng vượt qua, còn ghi được kỷ lục về tốc độ mới. Điều này khiến cho hắn cảm thấy rất nhục nhã, cũng khiến hắn nung nấu cái suy nghĩ nếu gặp lại Xương Đông nhất định phải đấu lại một lần. Ai biết được tới khi hắn luyện tập thành thục rồi tìm tới Xương Đông, thì anh ngay câu đầu tiên đã đuổi hắn đi.
“Chán rồi, không chơi nữa”.
Mạnh Kim Cổ đi dò hỏi tin tức, sau khi xem qua những clip về Khổng Ương, hắn cũng rơm rớm nói với Xương Đông: “Thôi thì chẳng ai dám nhận mình luôn luôn may mắn, lần này mất cánh tay, biết đâu lần sau lại chấn thương đầu hay cột sống thì sao…”.
Xương Đông cứ thế gác kiếm.
Mạnh Kim Cổ cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, sau lưng cũng chọc ngoáy Xương Đông: “Vốn dĩ cũng trâu bò có tiếng, sao dính vào đàn bà cái lại thành ra cái dạng này”.
Đó là toàn bộ mối quan hệ của hai người, tính ra cũng chẳng quá thân quen, càng chưa đến mức Mạnh Kim Cổ có thể ngồi vắt vẻo trên đầu xe của anh thế kia.
Xương Đông nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Kim Cổ đã nhảy tót từ trên xe xuống, chạy vọt tới trước mặt: “Xương Đông, quả nhiên là anh thật. Trên nhóm thám hiểm thấy bảo anh lại tiếp tục dẫn đoàn tôi còn không tin chứ. Hai năm rồi đấy, thật ra thì đâu thể trách anh được, tôi đây cũng hạ trại ở cồn cát Đầu Ngỗng vài lần rồi. Thiên tai ấy à, ai gặp phải thì phải chịu thôi; haiiiizzz… lúc trước tôi cũng đăng bài nói giúp anh đấy”.
“Có chuyện gì à?”.
Mạnh Kim Cổ đúng là có việc mới mò đến.
“Tôi muốn hỏi anh một chút, anh từ Ngọc Môn Quan đi vào sa mạc; vậy theo lộ trình chắc là đi theo tuyến ngang đông – tây, tiếp theo sẽ chạy lên nữa phải không?”.
Việc này cũng chẳng giấu được, Lop Nur nói lớn thì lớn, nhưng những tuyến đường an toàn cũng chỉ có vài cái như vậy. Đều là người đi xuyên sa mạc, nếu cùng phương hướng thì trên đường đi sớm muộn cũng sẽ gặp lại.
“Phải”.
Mạnh Kim Cổ thở phào một cái: “Tôi cũng thế. Vậy tôi có thể đi chung không? Nhiều xe thì càng dễ giúp đỡ nhau qua lại. Hôm qua trong nhóm còn mới có cảnh báo hai ngày tiếp theo thời tiết không thuận lợi, có thể có bão cát lớn…”.
Nói tới đây hắn hạ giọng: “Có người quen của tôi ở Long Thành nói sáng sớm nhìn thầy dấu chân sói ở gần lều trại, mà không chỉ một hàng dấu chân… Cho nên mọi người đều đang muốn kết nhóm đi tiếp, vậy nên trong Trấn mới nhiều xe như vậy”.
Mạnh Kim Cổ nói thật nhưng không đầy đủ.
Trong nhóm còn đưa rất nhiều tin bất lợi: Dân bản xứ nói lâu lắm rồi thời tiết mới khắc nghiệt đến vậy, tín hiệu vệ tinh cũng không tốt, nhiều khả năng do từ trường tại Lop Nur ảnh hưởng nên các thiết bị GPS sai lệch rất nhiều. Có đội ngũ kia gồm năm xe chạy trong bão cát, sau khi qua bão cát mới phát hiện hai chiếc xe đi sau đã bị cuốn mất, giờ vẫn chưa liên hệ được.
Thế rồi người trong nhóm ngậm ngùi nhớ lại lúc trước có Triệu Tử Doãn, danh xưng Sa mạc vương. Lão Triệu lúc còn tại thế có thể xưng là bản đồ Lop Nur sống - hiện tại dân thám hiểm quá ỷ lại các thiết bị hiện đại, một khi thiết bị không nhạy thì người coi như xong.
Trong tình hình ấy, hiếm hoi lắm có người nhắc đến Xương Đông khen ngợi anh mẫn cảm với phương hướng, trong những năm gần đây anh là người dẫn đoàn ưu việt nhất. Thời tiết thế này ngoài anh ra thì chẳng ai dám đi mà đi được hết.
Sau đó trong nhóm ra thông báo: cần ưu tiên an toàn đầu bảng, những ai chưa bắt đầu lên đường thì tốt nhất hủy bỏ hành trình; còn đoàn nào đã vào Lop Nur thì phải quay về theo hướng nam hoặc lập tức tìm nơi tránh bão. Tận lực khuyên nhủ những kẻ cứng đầu, tiền thì cũng quý đấy nhưng mạng càng quý hơn, có ai muốn ghi tên mình vào danh sách người gặp nạn mất tích ở Lop Nur cơ chứ.