Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 33




Chương 33

Trong một đêm, rất nhiều rất nhiều “nguồn tin” nói, đưa ra hình ảnh và video giật gân, Khổng Ương cũng bị lôi lên đầu sóng ngọn gió, ảnh của cô từng chụp bị lôi ra hết, chửi bới thậm tệ. Người ta còn mắng cô hạ lưu thấp kém, nếu cô không muốn cầu hôn thì chuyện đã chẳng xảy ra.

Vì Khổng Ương mà Xương Đông mới đành nhượng bộ: một cô gái như vậy, chỉ vì theo anh vốn đã chẳng nhận được cái gì, đến lúc qua đời còn bị người người mắng chửi, anh sẽ làm mọi chuyện để cô được an nghỉ trong thanh tĩnh.

Không phải họ đều vì tiền sao?



Xương Đông nhìn về cồn cát bằng phẳng cách đó không xa, nếu anh nhớ không nhầm, hai năm trước nơi kia hẳn là sườn đồi phủ kín hoa hồng đá.

Thế sự châm chọc, hoa hồng đá mất cả vạn năm tưởng như mãi trường tồn kia mới hình thành, nhưng chỉ một trận bão cát liền không còn vết tích.

Diệp Lưu Tây nói: “Tôi còn một chuyện nữa”.

“Cô thì nhiều chuyện lắm”.

Diệp Lưu Tây bật cười, cô xoay người đối diện Xương Đông, lại nâng cằm nhìn sâu vào đôi mắt đang ẩn sâu trong bóng tối dưới vành mũ.

“Xương Đông, tôi tới tìm anh thấy anh thuốc không hút, rượu không uống, cũng chẳng đau đớn thống khổ đến tinh thần hoảng hốt không rõ, nói năng đâu vào đấy, logic rõ ràng. Một người như vậy, vì sao khi phát hiện phía sau có động tĩnh lại theo bản năng thốt ra hai chữ ‘Khổng Ương’ chứ?”

Con người nào có chuyện vô duyên vô cớ chờ mong.

Cô gái này hệt như một con rắn, vươn lưỡi dài mò tìm từng ngóc ngách, không buông tha bất cứ thứ gì trong đầu người khác, muốn biết bằng được.

Xương Đông trả lời: “Do nhất thời hoảng hốt”.

“Tự nhiên hoảng hốt?”.

“Còn có người tự dưng mất trí nhớ kìa”.

Diệp Lưu Tây cả giận: “Xương Đông, đừng có nghĩ tôi đây hứng thú chuyện giữa anh và Khổng Ương, anh nên hiểu rõ chúng ta đây chẳng phải bèo nước gặp nhau, tay nắm giữ ảnh chụp người bạn gái đã chết của anh; vậy nên tôi mới tới tìm anh. Anh mà giấu diếm điều gì sẽ cản đường tôi đấy”.

Những điều này dĩ nhiên Xương Đông hiểu rõ, nhưng câu cá cần mồi, cô chỉ nói ba phần, sao có thể đòi biết hết tâm can người khác được?

Anh nhấn mạnh: “Là nhất thời hoảng hốt”.

Nói xong muốn quay người bước đi nhưng Diệp Lưu Tây ra tay rõ nhanh, một tay nắm cổ áo, tay kia giữ chặt anh, đầu gối kê vào chân anh, đẩy mạnh anh va vào thân xe: “Anh định giờ trò gì hả?”.

Xương Đông không đề phòng, thấy sau thắt lưng phát đau, cảm giác này cũng đủ mới mẻ. Chiêu này vốn chỉ có anh dùng với người khác, trong ấn tượng hình như cũng chỉ mới dùng có hai lần. Giờ đổi lại, bản thân lại bị một cô gái đối xử như vậy.

Cúi đầu nhìn một chút cổ áo đã bị túm nhăn nhúm cả.

Anh hơi dịch thân người, lựa một tư thế thoải mái hơn dưới sự kiềm chế của cô, cũng không có ý phản kháng lại, nói: “Vẫn là câu nói trước kia của tôi, mua bán không thành thì cũng còn tình nghĩa. Cô cứ hơi tí lại làm căng muốn trở mặt, thực sự không chừa đường lui cho người khác như vậy à? Cô có chắc sau này không cần tôi giúp nữa hả?”.

Có à? Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ một chút. Sau đó cô bỗng buông tay, lại tốt bụng chỉnh lại cổ áo cho anh, ngẩng đầu mà cười mỉm: “Xương Đông, giúp tôi đánh xe ra”.

Cái gì… Đây là…

Xương Đông mất vài giây mới kịp phản ứng lại, anh ngẩng đầu nhìn cồn cát cao cao. Dưới ánh trăng nhàn nhạt hiện rõ hai hàng vết chân, có nông có cạn. Bảo sao cô đi tới mà anh không nghe thấy tiếng xe, ra là xe chết máy rồi.

Ông trời khó khăn lắm mới phối hợp với anh như vậy, Xương Đông cười lạnh: “Cô đến xin lỗi còn không nói, sao tôi phải giúp…”.

“Xin lỗi anh nha”.

Xương Đông thiếu chút đã bật cười, ghé sát một chút vào phía cô, nói: “Diệp Lưu Tây, cô tự trọng một chút. Đừng có nói với tôi nữa”.

Anh kéo cổ áo, xoay người lên xe. Anh sập cửa khá mạnh, cát hai bên bay lên như khi gió nổi.

Diệp Lưu Tây thở dài.

Xương Đông này cứng rắn đe dọa không xong, cô đã sửa thái độ, anh vẫn còn nói, cô không biết xấu hổ.

So như vậy thì Đường Mập vẫn tốt hơn nhiều, bị túm gáy là mặt mũi trắng bệch, luôn miệng gọi cô bằng chị: “Chị, chị, có gì từ từ nói, đừng động tay chân được không…”.

Còn cái tên bị cô lột trần trói trên giường nữa, giãy giụa như gà đợi làm thịt vẫn gân cổ gào: “Người đẹppp, tiền bạc cho cô tất, đừng có giết tôi. Tôi thề không báo án đâuuuu…”.

Mấy kẻ nghe lời dễ bảo như vậy mới dễ ở chung. Còn Xương Đông cái tên này lại thật khó hầu hạ.

Cô chán chường nhưng cũng chẳng có chỗ nào để đi nên dứt khoát ngồi xuống, ngẫm nghĩ một chút lại nằm xuống đất.

Cát bên dưới rất mịn, hơi nóng do bị thiêu đốt cả ngày đã tan gần hết, hiện tại cảm giác hơi mát mát, chầm chậm rút đi hơi ấm cơ thể của cô.

Xương Đông chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉnh ghế ngả về sau, vừa ngẩng đầu đã không thấy Diệp Lưu Tây đâu. Trong lòng anh thoáng trầm xuống, cô gái này thật xuất quỷ nhập thần. Nhưng khi hạ thấp người một chút mới nhận ra cô đang nằm trên cát, quay lưng về phía anh. Nơi này là sa mạc, không anh còn tưởng cô là phường ăn vạ đụng xe chuyên nghiệp.

Xương Đông nhẫn nại chờ.

Sau năm phút, cô vẫn nằm im không thanh không tức.

Xương Đông nhịn không được hạ cửa xe xuống, gào lên: “Diệp Lưu Tây, cô làm cái gì vậy?”.

Diệp Lưu Tây lạnh lùng đáp: “Ngủ”.

“Cô không biết nhiệt độ thế này không thể ngủ ngoài trời à?”.

Diệp Lưu Tây trả lời ngắt quãng, giọng như gió thoảng: “Còn cách nào khác chứ… Xe chết máy… Giường ở trong xe… Đi về quá xa…”.

Xương Đông nén giận nói: “Cô mượn lều tôi cũng được cơ mà?”.

“Tôi á… còn cần mặt mũi, không phải anh bảo đừng có nói với anh à?”.

Nói xong cô không lên tiếng nữa, dáng nằm sõng xoài hệt như một gốc Hồ Dương chết khô, khiến anh chợt có cảm giác muốn xách cô lên quăng đi thật xa.

Lại thêm năm phút nữa.