Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 34




Chương 34

Tiếng động cơ xe việt dã vang lên, lốp xe chuyển động, cát bên dưới bắn lên tung tóe. Đèn xe bật sáng soi rõ cả vạt đất phía trước.

Diệp Lưu Tây mở to mắt, mái tóc phất phơ trong gió; chỉ nghe giọng Xương Đông lạnh nhạt: “Xe chết chỗ nào? Tôi đi kéo về”.

Diệp Lưu Tây liền nhanh nhẹn bò lên.



Sáng sớm, Đường Mập nhận được điện thoại của Xương Đông, bảo hắn tùy ý nhập đoàn cùng đoàn xe nào đó, trên đường đến cổng chào khu bảo hộ lạc đà sẽ hội họp sau. Lại còn nhắc hắn ở khu khai thác quặng mua thêm ít rau dưa, không ngon lắm cũng mua, nhất là củ cải, không có củ cải trắng thì cà rốt cũng được.

Đường Mập ngoài miệng đồng ý nhưng ngắt điện thoại xong lại cáu gắt: Vì cái gì chứ?

Người bên Nop Lur mới giải thích cho hắn: “Tiến vào Lop Nur có hai việc quan trọng, anh không biết sao? Thứ nhất là tế bái Bành Gia Mộc, Dư Thuần Thuận, dùng nước khoáng đưa tới trước mộ. Thứ hai là ăn cải củ như vậy ra vào Lop Nur được bình an”.

Đường Mập bèn mua hai cân củ cải, trong lòng thầm nói: Anh Đông thế mà mê tín vãi.

Hắn đi theo đoàn xe câu lạc bộ thám hiểm đêm qua, một đường chạy thẳng tới nơi hẹn. Hắn đánh giá cái cổng chào đằng trước, thứ này chẳng qua chỉ là một khung sắt, các con chữ được rèn chết lại vào thanh ngang, đều đã rỉ sét tróc sơn hết cả. Xuyên qua các lỗ hở có thể thấy những dãy đồi hoang trơ trọi phía xa, giống hệt như đám mộ phần lụp xụp.

Xương Đông và Diệp Lưu Tây đều đã có mặt.

Đường Mập nhiệt tình đề nghị đi cùng nhau, lộ tuyến khá tương đồng, kết nhóm còn có thể cùng nhau hỗ trợ qua lại, càng thêm an toàn.

Một người hô hào, chẳng mấy ai đáp ứng.

Diệp Lưu Tây mí mắt chả buồn nhếch, cô còn buồn ngủ, không thích tiếng huyên náo.

Xương Đông vẻ mặt nhìn cũng chẳng chút hứng thú.

Trưởng đoàn câu lạc bộ thám vốn đang hứng trí bừng bừng nhưng sau khi cẩn thận nhìn tới Xương Đông và xe của anh dường như đã nhận ra cái gì, bèn vô thanh vô tức dẫn đoàn xe chạy lấy người.

Bọn họ vừa đi, xung quanh liền yên tĩnh lại. Gió lớn thổi qua khiến khung sắt kêu kẽo kẹt, khác một trời một vực so với cảnh náo nhiệt đêm qua.

Rõ là chốn không người mà.

Đường Mập vội rụt cổ lại, nhìn trộm qua Diệp Lưu Tây: Đến thực địa rồi mới thấy những thành cổ gì đó thật mờ mịt xa vời, tóm lại thì Cốc Mã não đầu thú cô giấu ở chỗ nào chứ?



Hành trình sau đó càng buồn tẻ, Xương Đông cũng không muốn chạm mặt đoàn xe đi trước nên đi càng chậm.

Nhàm chán đến cực điểm.

Mãi cho đến địa điểm Bành Gia Mộc và Dư Thuần Thuận gặp nạn, Đường Mập mới phấn chấn lại một chút: chỗ đó chất đống nước khoáng, đều chưa mở nắp, còn có cả bia lon, táo và quýt khô quắt queo – đều là lễ vật tế bái các đoàn khách đi qua để lại.

Trước khi mất, Bành Gia Mộc đã đưa cho thành viên cùng nhóm khảo cổ một tờ giấy có viết “Tôi đi về hướng đông tìm nước”, thế nhưng một đi chẳng trở lại. Nghe nói Dư Thuần Thuận gặp nạn cũng do mất nước. Trước khi chết ông còn cố gắng đào hẳn hai hố sâu tìm nước song đều thất bại.

Vậy nên hậu nhân tới tế bái đều mang theo nước.

Xương Đông mang tới hai bình nước, cúi đầu vái.

Nơi này xem như là ranh giới, đi thẳng khoảng một tiếng nữa ngoại cảnh sẽ dần thay đổi, sa mạc dần lui lại phía sau, tiến vào lòng chảo đầy xác muối Lop Nur.



Lop Nur thời cổ là hồ muối, diện tích không thua Thanh Hải đại hồ, trong lịch sử có ba lần đầy tràn nước, ba lần hóa khô cằn. Lần khô cạn gần nhất cách đây chưa lâu lắm, chính là năm 1972.

Lúc đó, người Mĩ công bố một bức ảnh vệ tinh chụp Lop Nur. Ảnh chụp từ trên cao cho thấy Lop Nur sau khi khô cạn hình dạng rất giống một chiếc tai người, từ vành tai, dái tai đều nhìn rõ. Nơi này vì thế còn được gọi là chiếc tai của trái đất, lại còn tên khác là biển chết.

Sau khi khô cạn, muối dưới đáy hồ trầm tích lắng đọng, kết thành xác muối, sau vô số lần nở ra co lại do thay đổi nhiệt độ mà tạo thành vết rạn khắp bề mặt. Mà kết tinh xác muối có độ cứng vô cùng cao, xẻng công binh chặt vào chỉ có thể đem xác muối mỏng nhất chém thành hai nửa.

Cũng có người liên tưởng xác muối như bùn lầy bị lôi lên rồi đông cứng trong chớp mắt, hung hiểm mà dữ tợn, xe đi qua như bị nghiến bởi hàm nanh nghiến nát này đến mòn cả lốp.

Xương Đông dừng xe, nói qua bộ đàm: “Xác muối rất hại lốp xe, mọi người chú ý bơm thêm hơi vào bánh xe đi. Còn Diệp Lưu Tây, cô tự quyết định có để xe lại đây hay không. Để lại thì khi về có khả năng lấy lại, còn đi tiếp, va phải xác muối thì xác định thành lễ tiến cống cho Lop Nur đi”.

Diệp Lưu Tây nói: “Vậy để lại đi”.

Đêm qua lúc qua sông cát cô đã nhận thức rõ được xe mình khác biệt xe việt dã, không phải lúc nào cũng dựa vào kỹ thuật lái được: dù có là tay lái lão luyện nhưng lái máy cày thì cũng chẳng ăn ai.

Xương Đông quay đầu nhìn xe mình một lượt, xe anh lớn, có thêm một người vẫn ổn: “Cô tự cân nhắc muốn ngồi xe ai, xe Đường Mập hay xe tôi đều được”.

Đường Mập bỗng kêu to: “Chị Tây, đi cùng emmm, nhiệt liệt hoan nghênh chị nha”.

Diệp Lưu Tây nói: “… Được”.

Xương Đông cũng chẳng hé răng.

Lúc anh xuống bơm xe, Đường Mập nhờ anh giúp: “Anh Đông, anh giúp em một tí. Em muốn chuyển hành lý giúp Chị Tây”.

Hắn vô cùng nhiệt tình giúp Diệp Lưu Tây chuyển đồ, hắn tay trái ôm bếp lò tay phải vác nồi, cả đường kêu leng keng loảng xoảng.

Chuyện này chẳng liên Quan tới Xương Đông, sau khi bơm xong anh trực tiếp lên xe.