Chương 32
Diệp Lưu Tây đã hiểu: thứ hoa hồng đá này so với hoa hồng thật càng có ý nghĩa, hoa thật ấy à, gai nhiều giá đắt, sau một đêm chả héo rũ ra rồi.
“Khổng Ương thân thể không tốt, chưa từng đi tới sa mạc, cũng không chịu được khí hậu nơi này. Nhưng tôi lại khác, từ nhỏ đã hứng thú với sa mạc”.
“Cô ấy đoán biết tôi sẽ cầu hôn, có lẽ vì thế nên phần nào nhân nhượng tôi, nghĩ rằng thời khắc quan trọng nhất trong đời cùng đối phương nên diễn ra ở một nơi đặc biệt. Vậy nên khi tôi đề nghị cô ấy đi cùng, cô ấy đã lập tức đồng ý”.
Giọng nói anh thấp dần: “Cô biết không, thật ra tôi đã chuẩn bị hết rồi, sau khi cầu hôn sẽ lập tức đưa cô ấy quay về, chỉ còn một đêm nữa…”.
Diệp Lưu Tây không nói, chỉ một đêm ư. Giết người chỉ cần một đao, chết tim chỉ cần một giây, cái này… thôi thì coi là mệnh đi, tránh không khỏi.
Xương Đông hít sâu một hơi: “Tôi nghĩ đêm khuya nơi sa mạc, tắt đi các nguồn sáng, lại dùng đèn đặc biệt chiếu khiến cả mảng đồi hoa hồng cát biến thành màu đỏ… Như vậy đấy. Vậy cô muốn chứng thực điều gì?”.
Diệp Lưu Tây ngừng lại một chút, sau đó nói:
“Cách thức cầu hôn như vậy một người sao chuẩn bị được. Khi anh cầu hôn cần người phụ trách ánh sáng, muốn Khổng Ương cảm nhận được sự lãng mạn còn cần chụp ảnh lưu giữ lại kỷ niệm, muốn tạo bất ngờ anh còn cần người khác nói chuyện đánh lạc hướng cô ấy, để cô ấy không phát hiện ra kế hoạch…”.
Xương Đông lẳng lặng nghe, trước mắt như hiện lên hết thảy sự việc xảy ra khi đó.
Không sai, đều không sai. Khi đó có người giữ Khổng Ương trong lều trại trò chuyện, có người kiểm tra đèn chiếu trên cao, có người chỉ huy đưa xe ra chỗ khác để tránh ảnh hưởng khi chụp ảnh…
“Những sự chuẩn bị trước này cần cùng nhau đồng lòng hợp tác, vậy có nghĩa chẳng hề có chuyện “Anh muốn tới sườn đồi cát Đầu Ngỗng hạ trại nhưng những người khác đều phản đối’”.
Xương Đông cười rộ lên, lâu lắm rồi anh mới lại có biểu cảm này, da mặt cứng lại, cơ mặt cũng chẳng rõ nên chuyển động thế nào; coi như là một dạng cười khổ.
Anh thừa nhận: “Phải, không có ai phản đối”.
Trên đời đa số mọi người đều bản tính tốt bụng, nhìn thấy người khác có việc vui dù là không quen biết thì cũng sẽ nói chúc mừng.
“Vậy chuyện weibo là sao?”.
Xương Đông đáp: “Thật ra tôi cũng không quá rõ, tôi chỉ dẫn đường, lại không để tâm Sơn Trà Đen làm cách nào để tạo hiệu ứng”.
Trưởng nhóm Sơn Trà Đen và anh khi thương lượng có bàn qua rằng, lần này rất nhiều người chú ý tới hành trình, cứ thế xuyên suốt những khu vực không người của họ, nếu liên tục tiến về phía trước, suốt ngày chỉ bám mặt trên đường mà không có sự kiện gì hấp dẫn thì chẳng có gì thú vị; bởi vậy bọn họ muốn ở từng chặng hành trình tạo ra sự kiện, câu đố hay trò vui nào đó.
Cầu hôn là đại sự, bọn họ muốn khiến mọi người kinh ngạc.
Xương Đông nói, được, vậy mọi người làm đi.
Vì thế mới có cái tin trên weibo kia; trưởng nhóm khi đó còn vui mừng đưa cho anh xem, nói nhìn đi, bình thường post tin lên một cái là có hàng chục bình luận, lần này lại gấp vài lần. Sau đó còn lôi kéo người phụ trách chụp ảnh, dặn dò người đó phải chụp thật đẹp, đợi đúng thời điểm phát weibo, phấn khích bừng bừng.
Diệp Lưu Tây nói: “Sau đó…”.
“Ừ, sau đó bão cát tới”.
Thông thường từ lúc nổi gió đến khi bão cát tới còn một khoảng thời gian, bởi vì tâm bão hình thành và di chuyển cần cả quá trình. Nhưng đêm đó không có quá trình, chỉ có kết cục.
Xương Đông nói: “Nói cho cùng là vận khí không tốt”.
Ai nói nhân sinh như kịch chứ, anh diễn kịch đèn chiếu, mỗi màn phải có mở đầu, cao trào, hạ triều, kết cục. Kết thúc không tốt người xem còn mắng cho. Đời người thì khác, nó không như kịch, vai diễn nào bị xóa sẽ bị xóa, phần nào muốn bỏ qua cứ bỏ qua. Sau đó thản nhiên nghe những lời than khóc phúng điếu.
Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Vì sao không nói ra sự thật?”.
“Nói chứ, đều đã nói với mọi người nhưng có ai tin”.
Dư luận đâu quan tâm chuyện ấy, chỉ biết người đều đã chết, bây giờ anh đương nhiên chỉ nói chuyện có lợi cho mình, còn có tin weibo làm chứng, cả thế giới đều thấy!
Người nhà của những thành viên “cực lực phản đối” đi sườn đồi cát Đầu Ngỗng, muốn tin vào cái ý tưởng bọn họ vốn dĩ có thể tránh tai kiếp, chỉ vì bản thân anh ích kỷ tư lợi nên kết cục thành như vậy.
Càng tệ hơn là rất nhiều đội viên gặp nạn tuy đã được nhắc nhở nhưng không mua bảo hiểm du lịch đặc biệt do giá quá đắt, người thân của họ không được đền bù lại còn phải gánh thêm chi phí tìm kiếm.
Thiệt người thiệt của, để cho hả giận, họ đương nhiên phải túm lấy một người để cấu xé, bắt đền.
Ai cho phép anh sống sót?
Ai cho phép anh muốn cầu hôn?
Xương Đông không nghĩ rằng chuyện này có thể hóa lớn như vậy, sau này mới biết được có một hình thức kiếm lời đục nước béo cò gọi là “nháo chuyện”. Nếu muốn đồn đãi nháo chuyện mà không biết cách cứ gọi bọn họ, trả đủ phí là được.