Chương 31
Ra khỏi khu vực khai thác mỏ, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ nhân sinh. Đèn xe rọi theo hướng bánh xe phía trước, cỡ lốp lớn hơn loại bình thường, hoa văn cũng khác, giống như bộ nanh hung tợn kéo dài tới vô tận.
Xe chạy nhanh tới nỗi có thể nghe được tiếng cát bắn lên kính chắn gió.
Diệp Lưu Tây lái xe bằng một tay, tay còn lại điểm theo nhịp bài hát. Chiếc đĩa CD nghe đã quen.
“Đêm nơi xa vắng, ta vội vàng tiến vào chốn hoang vu… không sợ đường xá xa xôi cách trở…”.
Khúc này hát hơn khó, trong giới côn khúc có câu nói “Nam sợ đêm bôn ba, nữ sợ nhớ trần tục”. Người kỹ thuật tốt chưa chắc hát đã nổi, càng không cần nói tới Diệp Lưu Tây, vừa hát lên đã lệch tông lệch giọng.
Đã thế cô cũng chỉ nhớ rõ vài ba câu, hát đi hát lại, có khi nhẹ bỗng, có khi lại cố kéo dài âm cuối, nghe như người sắp chết, nuốt không đủ không khí.
Xe vẫn chạy, bánh xe chồng lên vết lốp xe Xương Đông để lại, cô tự nghe bản thân hát: “Không sợ đường xá xa xôi cách trở… Ngọc Môn Quan, Quỷ Môn Quan, sợ gì nhập Quan… lệ rơi lã chã…”.
Đột nhiên cô giật mình, vội dừng xe, bánh xe ma sát với cát, trôi đi vài thước.
Vài giây sau, cô mở túi vải buồm lấy ra cuốn sổ, lật tới trang mới nhất, viết lại câu hát vừa rồi vào sổ. Xong xuôi lại nhẩm lại một lần.
Lời hát sầu thảm, “nhập Quan” là từ cổ đại, nghe qua giống ca dao truyền miệng.
…
Đi suốt khoảng một giờ đồng hồ, tiến vào sa mạc Kumtag, dãy đồi cát trập trùng uốn lượn vĩ đại mà mềm mại, đi xe lên lại có chút không đành, cảm giác như mình đang giày xéo lên bút tích vĩ đại của tạo hóa.
Thân xe đột nhiên trĩu xuống.
Nguy rồi, Xương Đông từng nhắc thế nào nhỉ, trước tiên về số, thả lỏng chân ga, rồi giẫm mạnh…
Cô còn chưa nhớ hết thì động cơ phụt tắt, chiếc xe chết cứng dừng lại trên mặt cát.
Diệp Lưu Tây ngồi trong xe một lát, chợt phát cáu, đạp mấy phát vào chân ga và chân phanh, còn muốn giật phăng vô lăng ra. Có điều sức lực không đủ, cuối cùng đành đấm vài cái cho bõ tức.
Cô xuống xe, còn đá mạnh hai cái vào cát. Điện thoại vệ tinh cô lại không mang theo mà để lại cho Đường Mập, xem ra muốn giải quyết vấn đề chỉ có thể đi tìm Xương Đông.
Diệp Lưu Tây nhìn kính chiếu hậu của xe vuốt lại tóc, đứng tại đây cũng không phải cách.
Vận khí của cô khá tốt, đi dọc theo vết bánh xe, qua vài cồn cát, đứng trên đỉnh một cồn cát cuối cùng cũng thấy ánh sáng mỏng manh hắt lên từ một hố cát.
Trong sa mạc, nước luôn chảy chỗ thấp.
Ánh sáng mà cô nhìn thấy dường như theo dòng cát chảy xuống, tụ thành một quầng nhỏ.
Xương Đông ngồi trong quầng sáng, lặng yên không nhúc nhích.
Xe được dừng một bên, thứ phát ra ánh sáng là ngọn đèn trên lều. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên một vạt cát, lại mang cảm giác trống trải khôn cùng.
Đến gần hơn một chút cô thấy trên thân xe buộc một đầu dây thừng, đầu dây còn lại buộc vào thân gậy chôn trong cát. Trên dây treo vài lọ thủy tinh.
So với mấy cái chai không treo lủng lẳng, so với Xương Đông càng trầm mặc.
Sườn Đầu Ngỗng vốn chính là nơi rất ít khi có bão cát, bởi có gió thì cồn cát sẽ biến dạng, nếu có bão cát lớn thì chẳng thể nào giữ được hình dạng đầu ngỗng.
Diệp Lưu Tây tiến tới gần xe, động tác của cô rất nhẹ, còn chưa kịp nghĩ sẽ mở miệng thế nào thì Xương Đông dường như đã phát hiện ra cô. Anh bỗng quay đầu lại, nhìn thấy trong bóng tối một bóng dáng gầy guộc yểu điệu.
Anh bật hỏi: “Khổng Ương?”.
Diệp Lưu Tây thấy mất mặt, liền đứng ỳ cạnh thân xe, không tiến thêm nữa.
“Nếu anh muốn gặp Khổng Ương thì tôi không qua nữa. Tôi ấy à, chỉ quen xuất hiện trong sự chờ mong của mọi người, giờ đi tới nhìn anh chán nản thất vọng sẽ ảnh hưởng tâm tình của tôi”.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt bao trọn vầng trăng khuyết.
Qua một lát Xương Đông đi tới, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”.
Diệp Lưu Tây ngẩng đầu nhìn anh.
Không nghĩ anh cao hơn cô gần nửa cái đầu, trước kia quả thật không nhận ra điều này. Nên biết cô cũng cao một mét bảy đó. Xem ra lần đầu gặp mặt, cái hình tượng của anh khi giả đò còng lưng đã tạo cho cô ấn tượng quá sâu.
Do bóng đêm nên cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy đường nét mơ hồ. Như vầy cũng tốt, đôi khi bóng dáng rắn rỏi tĩnh lặng còn tốt hơn diện mạo rạng rỡ.
Diệp Lưu Tây đáp: “Có việc tìm anh”.
“Sao không gọi điện thoại?”.
“Sợ anh dập máy”.
Xương Đông dựa vào thân xe, đứng cách cô một khoảng: “Xem ra cô cũng biết mình hỏi chuyện khiến người ta không vui, nói xem, cô định hỏi gì?”.
“Tôi muốn biết lúc trước anh chuẩn bị dùng cách gì để cầu hôn Khổng Ương? Không có ý gì đâu, chẳng qua tôi muốn chứng thực vài việc”.
Cô vểnh tai nghe ngóng, nhưng Xương Đông không hé răng, gió lặng yên, đến bình thủy tinh đoán hướng gió cũng bất động đáng sợ.
Diệp Lưu Tây tự an ủi bản thân: Xem ra là không nói rồi, bình thường thì có thể ép hỏi, nhưng hôm nay dù sao người ta cũng đang đau lòng, có lẽ nên rộng lượng chút.
Thế nhưng Xương Đông lại mở miệng nói.
“Bây giờ cô không nhìn thấy, nhưng trước kia, khi chưa có bão cát, nơi này có một trảng đồi mọc đầy hoa hồng đá, là một loại kết tinh bị phong hóa có hình dạng rất giống hoa hồng. Rất hiếm đấy. Chúng do điều kiện địa chất đặc thù hình thành, trải qua vạn năm biến hóa bào mòn bởi phong hóa mà thành, vĩnh viễn không khô héo”.