Chương 30
Để đem xe Diệp Lưu Tây chạy qua sông cát, Xương Đông thật sự đã dốc hết sức. Thực ra thì, trong suy nghĩ anh cũng không quá nhất trí, xe của cô thực sự là gánh nặng, lý tưởng nhất là càng sớm liệt càng tốt, sau đó dùng hai chiếc xe việt dã sẽ tiện hơi. Nhưng bây giờ ấy à, nếu xe của cô rơi vào sông cát, vậy thứ tổn hại chính là mặt mũi của anh nha.
Sau khi ra khỏi sông cát, hai người đổi lại xe, Diệp Lưu Tây một tiếng cảm ơn cũng không nói, chỉ thật lòng cảm khái: “Xe anh tốt thật”.
Vâng, xe tôi tốt, nên mới bị cô tranh.
Một giờ sau đó hành trình tương đối thuận lợi, mặt cát sa mạc hỗn loạn đủ vết bánh xe ngoằn ngoèo, tất cả đều chạy chung về một hướng: khu mỏ vàng Khắc Sơn Khẩu.
Nơi này có một số mỏ quặng lớn, các loại xe trọng tải hàng chục tấn chở quặng rầm rập qua lại; đồng thời cũng có vài quặng tư nhân, điều kiện đơn sơ, dùng lều vải dựng giữa trời coi như đánh dấu vị trí khu vực. Ngay trước lều dựng bếp nấu cơm, khói bay mù mịt, nhìn một lượt bên trong nồi đều là thịt dê hầm cà rốt.
Xương Đông đưa hai người đến chiếc lều đầu tiên, ngoài cửa lều có một thùng giấy, bên trên có viết mấy chữ bằng sơn đỏ “Chào mừng đến Nop Lur”.
Anh xuống xe, gõ gõ vào cửa kính xe Diệp Lưu Tây: “Tối nay hai người ở chỗ này”.
“Hai người? Anh thì sao?”.
“Tôi đến sườn đồi Đầu Ngỗng”.
À, có thể hiểu được.
“Nếu cần tìm anh thì sao?”.
“Tôi có mang theo điện thoại vệ tinh, có chuyện gì có thể liên lạc”.
“Nhỡ điện thoại không thông thì sao? Đi theo hướng nào để tìm anh?”.
Xương Đông chỉ về một hướng: “Nếu không đổi gió có thể lần theo vết bánh xe của tôi. Lốp xe tôi là loại địa hình lớn, có thể nhận ra dễ dàng”.
Diệp Lưu Tây khoát tay làm một hành động “mời”.
…
Bên này “Chào mừng đến Nop Lur” có chất lượng phục vụ tương đương cái biển quảng cáo của họ.
Cơm canh là bánh bao cùng canh thịt dê, nước canh đục ngầu, bọt nổi đầy; Diệp Lưu Tây nuốt không vào nổi, tự mình mở túi lấy dưa cải ra ăn.
Nơi dừng chân là lòng sông khô cạn trống trải, khách tự hạ trại, phí thuê lều trại là năm tệ, phí đỗ xe cũng tương tự. Quả thật làm ăn không tính lời lãi.
Thế nhưng làm ăn không hề tệ. Lúc Diệp Lưu Tây chạy xe qua, lòng sông đã có bốn – năm cái lều trại, còn giăng băng rôn, viết cái gì Câu lạc bộ thám hiểm; người ra vào đều mặc áo gió, vẻ mặt hào hứng phấn khởi.
Diệp Lưu Tây liền đoán, đa số bọn họ đều là người đến lần đầu, lính mới nên nhìn cái gì cũng mới mẻ thú vị.
Quả nhiên đám người đó tinh lực dồi dào, đêm đến còn đốt lửa trại, mở loa, hát hò gào thét khan cả cổ.
“Tôi muốn bay thật caooo… nhảy múa như cơn gió… thoát khỏi mọi ràng buộc…”.
Diệp Lưu Tây đang tính muốn ngủ sớm một chút lại bị họ làm ồn, ngủ không nổi, cô cau mày chuẩn bị ra ngoài quát cho họ một trận thì nhìn qua cửa sổ thấy Đường Mập cũng lẫn trong đám ấy, cười đến ngoác miệng, hai bên trái phải đều là các em gái trẻ tuổi.
Tình ái a, trong tình huống gian khổ liền nảy mầm, Diệp Lưu Tây nghĩ một chút, thôi vẫn là quên đi.
Chịu đựng mãi mới đến lúc tiếng hát hò dừng lại, nhưng tên trưởng nhóm lại nói: “Nào nào, tất cả tập trung lại đây, chúng ta bàn bạc một chút về lộ trình ngày mai. Xem nào, chúng ta sẽ tới khu bảo tồn lạc đà, giếng tự chảy, bái tế Bành công…”.
Có người ngắt lời hắn: “Phía trước không phải còn sườn đồi Đầu Ngỗng sao? Không đi sao?”
Diệp Lưu Tây lắng tai nghe.
“Lộ tuyến đó cũ rồi, nơi đó hiện tại chúng ta không đi nữa…”.
Lại có người nói xen vào: “Ôi, ngươi không nghe vụ Sơn Trà Đen à? Chết những mười tám người đấy, rõ xúi quẩy!”.
Người nói ấy vậy lại là Đường Mập, tên này hiện đang lấy việc bôi nhọ Xương Đông làm vui.
Nghe nhắc tới Sơn Trà Đen ngay lập tức có vài người phản ứng lại.
“… Là cái chỗ hay có bão cát lớn?”.
“… Thật là khủng khiếp, nghe nói đó là vụ tử vong nhiều người thám hiểm nhất trong vài năm gần đây. Nơi đó nguy hiểm lắm à?”.
“… Tên dẫn đoàn vụ đó không phải hơi quá sao, hành động của hắn là hại chết người đấy. Hắn có muốn tự sát thì cũng không nên kéo người khác đi cùng như thế”.
Trưởng nhóm nói: “Nơi đó hiểm nhưng lại không hiểm, mọi người có biết vì sao lại gọi là sườn đồi Đầu Ngỗng không? Cái này thực ra cũng không nhiều người biết, bởi vì nơi đó có cồn cát thực sự bắt mắt, hình đầu ngỗng, thậm chí có cả mào, có nghĩa là gì nào?”.
Những người xung quanh ào ào đoán mò, thậm chí có người nói: “Chứng tỏ tài điêu khắc của mẹ thiên nhiên”.
Diệp Lưu Tây cười nhạt: cồn cát nơi sa mạc nếu có thể giữ nguyên hình dạng trong một thời gian dài, điều này có nghĩa…
Trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
Tên trưởng nhóm giải thích cho các thành viên: “Chứng tỏ nơi đó là khu vực tránh gió an toàn hiếm có. Thật ra thì gã dẫn đoàn kia hạ trại ở đó là hoàn toàn chính xác, mỗi tội vận khí hơi đen, gặp phải bão cát lớn tới vậy… Chuyện năm đó sở dĩ gây náo động lớn như vậy là vì weibo của đoàn Sơn Trà Đen”.
“Toàn bộ thành viên đều không đồng ý đi sườn Đầu Ngỗng, ý là cái tai họa này vốn có thể tránh được, nhưng gã dẫn đoàn cứ khăng khăng theo ý mình, nếu không phải vậy thì những người đó đã không chết…”.
Nói đến đây chợt bên tai vang lên tiếng động cơ thật lớn, khói xe hất tung bụi đất, sau đó một chiếc xe lao vút đi.
Đường Mập nhảy dựng lên phản ứng: “Ây, đứa nào thế? Cái thái độ gì đây… Ớ, Chị Tây?! Chị Tây! Chị đi đâu đấy?”.