Chương 27
Xương Đông nằm lên ván, trượt vào gầm xe.
Đường Mập khó khăn lách mông chui vào cùng, chiếu đèn pin lung tung vào gầm xe, hỏi: “Chiếu chỗ nào đây anh?”.
Xương Đông vẫn chăm chú nhìn vào gầm xe, gõ cờ lê vài tiếng leng keng, nói: “Đường Mập, anh đây rộng lượng nhắc nhở cậu, Diệp Lưu Tây chắc chắn đã nghi ngờ cậu rồi. Đừng có tơ tưởng đến đồ của cô ta nữa”.
Đường Mập giật mình: “Không thể nào!”
“Những loại chuyện trùng hợp thế này, nếu là xảy ra liên tiếp vài lần, cậu nói xem? Cô ta vừa tới Tây An giám định cái Cốc Mã não đầu thú, không tới hai ngày sau cậu từ Tây An mò tới, lại buôn đồ cổ, còn lục lọi xe cô ta; rồi giờ lại muốn cùng cô ta đi vào sa mạc. Cậu nghĩ xem, cô ta không nghi ngờ cậu chẳng nhẽ lại nghĩ đây là duyên trời sắp đặt?”.
Đường Mập ngớ người: “… Ừ nhỉ?”.
Xương Đông ấn đầu hắn, đẩy ra ngoài.
Ai nói thông minh quá sẽ trọc đầu chứ, Đường Mập rõ ràng mép tóc cao thế kia cơ mà.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, trước khi xuất phát Diệp Lưu Tây tiến lại xác nhận cùng Xương Đông.
“Từ đoạn này về sau, cơm ăn nước uống được bao chứ hả?”.
“Ừ, được bao”.
“Xăng xe thì sao? Phải thêm tiền không?”.
“Trước mắt không cần. Đã trang bị bình xăng dự phòng rồi, cũng có thể bổ sung bên đường. Nhưng đến trấn Robb sẽ cần đổ thêm lần nữa”.
Diệp Lưu Tây cảm thấy mình không còn nhiều tiền. Xe của cô cũng không ăn xăng mấy, đầy bình chắc tốn khoảng năm trăm tệ, nhưng xe việt dã rất tốn xăng, chắc phải hết cả ngàn tệ.
Cô nói hơi cường điệu: “Thế này đi, chỗ trang bị anh mua tôi không cần, tiền xăng tôi lo, chỗ tiền tôi đưa có đủ không?”.
“Đủ rồi”.
Cảm thấy giọng anh có chút không kiên nhẫn, Diệp Lưu Tây tự giải thích cho mình: “Cũng vì tôi ví rỗng nên vậy, nếu dư dả thì tôi cũng chẳng ngại tiêu tiền như nước”.
Xương Đông cảm thấy cô có hiểu nhầm với cách nói “tiêu tiền như nước”, anh không nhịn được hỏi: “Muốn tiêu tiền như nước cần phải có bao nhiêu tiền cô có biết không?”.
Diệp Lưu Tây trả lời: “Ai cần biết chứ, tùy lúc mà tiêu, cho tôi vàng tôi cũng ném”.
…
Lần lên đường này khác với quãng đường từ Liễu Viên đến Đôn Hoàng. Đường Mập không dám đi đầu nữa, thành thật nhường Xương Đông dẫn đoàn.
Xe vững vàng đi về hướng Tây Bắc, Đường Mập hiện tại ít nhiều đã hiểu thám hiểm không còn là việc cửu tử nhất sinh. Cái này phải cảm ơn đất nước, cảm ơn khoa học kỹ thuật, suốt một dải sa mạc lưu động như Takla Makan mà cũng có đường quốc lộ xuyên qua. Phải biết rằng Takla Makan có nghĩa là “Đi vào không quay lại” đó. Hắn cảm thấy chỉ cần không cố đâm đầu vào chỗ chết thì quay về lúc nào cũng được.
Sau khoảng hai giờ chạy xe, xe phía trước dần giảm tốc.
Đường Mập thò ra bên ngoài xem xét nhìn thấy một hàng dài xe đang dừng lại. Hắn buồn bực xuống xe hỏi Xương Đông: “Kẹt xe à anh?”.
Có vẻ cũng không phải, xe đều đỗ thành hàng ở bên đường.
“Đến điểm du lịch Ngọc Môn Quan, dừng mua vé”.
Đường Mập bực bội: “Anh Đông, anh dẫn đoàn ăn phần trăm đấy à? Em đây không thèm đi tham quan”.
Hắn là đi thám hiểm, thám hiểm đó! Sao lại dẫn hắn tới điểm tham quan cơ chứ, chẳng lẽ muốn đưa hắn đi shopping?
Xương Đông trả lời: “Không xem thì cũng phải mua vé, cái này là bắt buộc rồi. Muốn đi Quỷ thành Yardang phải qua Ngọc Môn Quan. Tôi đã tính vào chi phí chung cả rồi, cậu không thấy à? Còn không mau đi đi, cứ liếc mắt nhìn lấy vài cái, không thích thì lại đi ra”.
Đường Mập vội chạy thẳng xuống xe.
Trước kia Xương Đông dẫn đoàn đã tới Ngọc Môn Quan vài lần nên chẳng còn hứng thú: “Mấy người đi đi, tôi chờ trong xe”.
Diệp Lưu Tây xem giá vé, bốn mươi tệ.
Đổi ra là bằng bán hai quả dưa lưới cỡ trung, băm nửa chậu thịt, còn có thể tắm rửa ở nhà tắm công cộng cỡ ba, bốn lần.
Cô nắm vé trong tay, cảm thấy đáng tiếc, lại tự mình cân nhắc: “Đúng là lãng phí… Hay là cứ vào hai lần, đi vào một lần rồi đi ra, sau đó lại đi vào…”.
Xương Đông thực sự không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Cô làm vậy thì được cái gì?”.
Diêp Lưu Tây thản nhiên đáp: “Được thoải mái trong lòng á!”.
Từ chỗ xuống xe đến di chỉ xem thành, phải đi qua một đoạn đường đá dài, hai bên đường dùng dây thừng làm lan can. Tuy rằng đã qua mùa thích hợp nhất nhưng lượng khách du lịch không hề giảm. Trên đường đầy các đoàn du lịch, chen chúc nói cười ồn ào.
Nhân viên công tác đứng ven đường, thỉnh thoảng đưa vé vào cửa cho du khách.
Diệp Lưu Tây cầm vé, đi vào trong được khoảng vài bước, đang nghĩ muốn quay ra ngoài để cảm nhận cái cảm giác đường hoàng đi vào bằng phiếu, thì chợt nghe thấy tiếng Xương Đông phía sau lưng.
“Tôi đi cùng phiếu cô gái kia”.
Diệp Lưu Tây thở dài: Trên đời này đúng là luôn có một vài người tâm địa hẹp hòi, chỉ sợ người khác thoải mái.
Phía bên Đường Mập đột nhiên ồn ào: “Ôi vãi, có mỗi cái Đài đất, cướp tiền à?”.
Cũng khó diễn đạt. Nơi này chỉ là một cái Đài đất vuông vuông, đi vào xem cũng chẳng mất thời gian. Vòng một vòng hết cỡ cũng chỉ mất năm phút. Cái này, nói dễ nghe thì chính là được giữ nguyên trạng, không tu bổ can thiệp.
Hướng dẫn viên du lịch xung quanh đang làm việc hết công suất.
Có người nói thẳng: “Nơi này cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi người cứ tự do chụp ảnh mười lăm phút, dù sao trọng điểm du lịch hôm nay cũng là Quỷ thành Yardang…”
Lại có người diễu cợt mà văn vẻ: “Mọi người nhìn xem, đây chính là Ngọc Môn Quan nổi tiếng, thành cổ oai hùng làm cho người ta cảm động, không thể không nhớ tới những câu thơ nổi tiếng, ví như Cô thành nhìn xa Ngọc Môn Quan’, ‘Xuân phong không độ Ngọc Môn Quan’…”.