Chương 26
Diệp Lưu Tây nói: “Có phải tôi không giúp anh ta đâu? Tôi đã bảo trốn đi mà anh ta không nghe đấy chứ, thèm đòn thì phải bị đánh mạnh vào, để lần sau thành thật hơn”.
Hừ, lúc trước anh còn bảo cô nên có ý thức pháp luật, đừng gây phiền toái cho mọi người, đừng làm chậm hành trình. Giờ thì hay lắm, cô hiện tại cũng đối xử như anh ta mà thôi.
Anh tốt nhất cũng đừng có làm chậm trễ hành trình nha. Không trốn tránh, thích tự tìm phiền. Hôm nay dù anh có bị đánh gãy chân thì ngày mai cũng phải tiến vào sa mạc, cứ nói mồm thì cô sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại, hai bên hai nạng cho cân bằng.
Phía bên Xương Đông tình hình không ổn, gã kia lại đập mạnh lên bàn, mặt bàn rung lên, chủ quán không vừa lòng nhưng cũng không dám lên tiếng khuyên can. Diệp Lưu Tây gắp miếng đậu hũ đang định đưa vào miệng thì Xương Đông bỗng gọi cô: “Diệp Lưu Tây!”.
Diệp Lưu Tây giật mình đánh rơi miếng đậu: “Hả?”.
Xương Đông quay đầu nhìn, xuyên qua đám người nói với cô: “Hôm nay tôi không muốn bị đánh, cũng chẳng muốn gây chuyện. Cần đưa cô bao nhiêu tiền để cô giúp tôi?”.
Diệp Lưu Tây nói không do dự: “Tám trăm!”.
Xương Đông gật đầu, anh bưng khay cơm, bước lùi về phía sau mấy bước đến bàn khác. Gã kia phản ứng lại, định bước theo.
Nói thì chậm nhưng mọi việc xảy ra rất nhanh. Diệp Lưu Tây đá bay chiếc ghế dài trúng gối gã. Gã vội thu chân, khó lắm mới đứng vững. Diệp Lưu Tây đi sang đến nơi.
Gã kia vội nói: “Cô gái, chúng tôi chỉ tìm Xương Đông, chuyện này cô đừng quản, không nên để bị thương”.
Diệp Lưu Tây thản nhiên: “Không sao, tôi đây gánh hết. Cũng nói thật với mấy người, Xương Đông đã sớm đoán biết các người sẽ đến, tôi là do anh ta đặc biệt mời đi cùng…”.
Cô hạ giọng, ghé sát vào gã nhưng bảo đảm đối phương và mọi người đều nghe lọt: “Tôi đây ba lần vô địch toàn quốc, chỗ này hơi nhỏ, chúng ta ra ngoài kiếm chỗ nào rộng rãi chút, cũng không cần lên lần lượt làm gì cho lãng phí thời gian, cả đám mấy người lên cùng nhau đi”.
Nói xong cô kéo vai gã, lôi ra ngoài.
Đường Mập trơ mắt nhìn đoàn người rời đi, một mình một khay cơm, lại thấy vô cùng cô độc. Sau một lúc, hắn điềm nhiên quay lại ngồi cùng bàn với Xương Đông.
Lúc chạng vạng, Đường Mập mang về chuyến vật tư cuối cùng: Một thùng nước khoáng – theo như tính toán của Xương Đông, mỗi người cần dùng tám chai nước, vậy mười ngày chắc cần tới mười thùng.
Bước vào cửa thấy Xương Đông đang khắc da, trên mặt bàn vô số mảnh vụn. Chắc anh đã ngồi cả buổi.
Đường Mập hỏi: “Anh Đông, Chị Tây đã về rồi, anh có gặp không?”.
Xương Đông hỏi: “Vậy à?”.
“Đang hầm xương đấy. Anh nhớ không, trong xe cô ấy có nồi, có bếp. Em vừa đi qua thấy nước sôi, chắc phải hầm lúc nữa… cuối cùng cũng sinh hoạt cẩn thận. Mà nói thật, tự mình hầm cũng tốt, sạch sẽ, mua bên ngoài có khi còn bị dùng dầu phế phẩm…”.
Đường Mập nói ồn ào rồi đi vào toilet.
Xương Đông buông dao khắc, đi đến bên cửa sổ mở hé ra một khe hở.
Trời đã tối, cửa sau xe của cô mở toang, ngọn đèn chính giữa soi xuống bếp lò. Trên bếp đặt một cái nồi đang sôi ùng ục, hơi nước trắng bốc lên, bị ánh đèn nhuộm vàng.
Diệp Lưu Tây mặc áo bông màu xanh lục ngồi trên ghế, chăm chú nhìn cái nồi đang sôi. Thỉnh thoảng nhấc vung lên, dùng muỗng múc canh nếm thử mặn nhạt.
Rất nhiều người trước mặt người khác thì ồn ào náo nhiệt, nhưng khi không có ai lại yên tĩnh vô cùng.
Xương Đông đóng cửa sổ.
Ngày mai là ngày đầu tiên đi về phía tây. Ngày trước khi anh dẫn đoàn, điểm nghỉ chân đêm đầu tiên luôn là ở sườn đồi cát Đầu Ngỗng.
Kế hoạch của Xương Đông là trực tiếp đi về hướng tây, đi cắt ngang tam lũng Quỷ thành Yardang, tiến ra giữa lòng chảo Lop Nur.
Theo thói quen, sáng sớm anh đã nhìn trời. Tuy vậy trong lòng anh cũng tự hiểu rằng thời tiết đẹp không có nghĩa hành trình sẽ suôn sẻ.
Sau khi ăn sáng, anh kiểm tra lại xe và vật tư.
Vật tư trang bị chia ra để trên xe anh và Đường Mập. Xe Đường Mập chất nhiều nhất, xe của anh cũng tạm, còn xe Diệp Lưu Tây – về cơ bản là anh không tính trông cậy vào được. Gầm xe của cô thấp, xem chừng giỏi lắm cũng chịu đựng được một ngày là hết cỡ; lúc đó chắc chắn phải bỏ lại. Sau này lúc quay về nghĩ biện pháp mang ra sau vậy.
Xương Đông kiểm tra lại mỗi xe thêm lần cuối, lúc này cần tập trung, không thể nói chuyện phiếm. Đường Mập rảnh rỗi, trái lại ghé vào Diệp Lưu Tây, một câu hai câu gọi “Chị Tây”, nói chuyện vô cùng thân thiết, sôi nổi.
Lúc Xương Đông đi qua thấy hắn đang chém gió nước miếng văng bốn phía.
“Nói về Cốc Mã não đầu thú ấy à, thứ đó là tuyệt phẩm đó chị. Tạo hình không phải là phong cách Trung Quốc, mà chắc chắn là của Ba Tư. Chuyên gia phỏng đoán, vật này do Tây Vực tiến cống cho Đại Đường, theo con đường tơ lụa mà tới. Nhưng mà nha, nếu là vật tiến công thì kiểu gì cũng phải được sử sách ghi lại đúng không, cho nên ấy à, lai lịch của vật này vẫn còn là một câu đố…”.
“Nói về giá trị thì cả nước đều tiếc, vì chỉ có thể triển lãm, giá trị nó ngang với một nửa Hongkong á…”.
Xương Đông hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”.
Đường Mập thấy hắn vội nói: “Anh Đông à, Chị Tây biết em buôn đồ cổ nên hỏi em vài chuyện, em đang giải thích cho chị ấy…”.
Xương Đông ngắt lời hắn: “Ra giúp tôi cầm cái đèn pin để kiểm tra xe”.
Đường Mập vâng lời, cầm đèn pin đi theo hắn nhưng trong lòng vô cùng kích động. Hôm nay chỉ số thông minh của hắn tăng đột xuất, cố ý nói cho Diệp Lưu Tây biết mình buôn đồ cồ, quả nhiên cô liền hỏi hắn về Cốc Mã não đầu thú. Cái này đủ để khẳng định trong tay cô có thứ này, không như vậy thì cô hỏi làm gì.