Chương 28
Diệp Lưu Tây đi tới chỗ một đôi vợ chồng già tóc hoa râm, cả hai đeo kính, dáng vẻ trí thức, đi cùng một hướng dẫn viên du lịch.
Hướng dẫn viên chậm rãi nói: “Vừa rồi cháu có nói qua, Đôn Hoàng có hai danh quan: Ngọc Môn Quan và Dương Quan. Lí do vì thời xưa con đường tơ lụa cổ đại ở Đôn Hoàng chia làm hai đường nam bắc; hướng bắc là Tây xuất Ngọc Môn, hiện nay là Lop Nur, Lâu Lan. Phía Nam ra khỏi Dương Quan chính là Takla Makan sa mạc. Đều là cung đường khó đi…”.
Người đàn ông hỏi; “Tôi có thắc mắc, Đôn Hoàng bây giờ không được coi là thành phố lớn, thời cổ đại chắc còn nhỏ hơn. Sao lại phải phân chia hai đường giao thương nam bắc quan trọng, rồi lại xây dựng hai Quan thành ở một nơi nhỏ bé như vậy?”.
Hướng dẫn viên ho khan: “Cái này có lẽ do triều Hán lúc đó đang hưng thịnh…”.
Ý nói người ta có tiền, muốn xây thì xây.
“Tôi cũng muốn hỏi nữa, sử sách có ghi sứ giả và thương đội tới lui Ngọc Môn Quan đông đúc không dứt, nhưng cái nơi này hiện tại sao nhỏ thế. Hôm qua chúng tôi đi thăm Dương Quan, thấy nơi đó còn lớn hơn, còn cả chỗ bán vật lưu niệm…”.
Hướng dẫn viên du lịch đành trả lời: “… Lịch sử thật ra còn chứa rất nhiều bí ẩn. Thôi, bây giờ chúng ta đi phía này, xem phía bên trái thành một chút”.
Diệp Lưu Tây còn muốn nghe thêm, mong bác gái hỏi thêm chút nữa, có điều hai vợ chồng họ tính tình đều hiền hòa, cũng chỉ cười không tính toán.
Cô thấy bực bội, lại nghe Xương Đông nói.
“Thật ra cũng rất nhiều người từng đề cập chuyện này, Ngọc Môn QuaN quá nhỏ”.
Diệp Lưu Tây quay đầu lại thấy anh đứng cách mình không xa, chắc cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
“Vậy nên?”.
Xương Đông nói: “Theo sử sách ghi lại, Ngọc Môn Quan chắc chắn nằm ở khu vực này, tuy nhiên chưa có ai tìm được. Năm 1907, một nhà thám hiểm kiêm khảo cổ cá nhân ở vùng này phát hiện ra rất nhiều thẻ tre cổ thời Hán ở đây, vậy nên nhận định nơi này chính là Ngọc Môn Quan. Có điều nơi này thực sự quá nhỏ, thành ra vẫn rất nhiều người tin rằng Ngọc Môn Quan thật sự hiện tại vẫn chưa được tìm thấy”.
Diệp Lưu Tây nói: “Khả năng này cũng không lớn”.
Dù sao Ngọc Môn Quan không phải ở khu vực không người, Quan thành thì quy mô chắc không thể nhỏ. Với trình độ khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, cộng thêm trình độ khảo cổ, đến Lâu Lan cổ thành, Tinh Tuyệt cổ thành chôn vùi trong sa mạc đều đã lộ diện. Vậy Ngọc Môn Quan…
Xương Đông trả lời: “Không gì là không thể. Có thể vẫn bị chôn vùi trong sa mạc chăng. Còn nói lãng mạn một chút thì là bị phong hóa”.
“Phong hóa?”.
“Đúng vậy, nơi này điều kiện khắc nghiệt. Nếu trong nội địa còn có thể tu sửa tường thành, khai thác đá. Còn nơi này là tự khai thác tài nguyên tại chỗ, dùng cỏ lau, đất vàng, thanh liễu và đất nền mà đắp thành. Tây bắc bão cát lớn, gió thổi lăn cả đá tảng, bị phong hóa thì cũng không ngạc nhiên”.
Diệp Lưu Tây ngẩng đầu nhìn di chỉ trước mặt: “Nếu như cả tòa thành đều bị phong thực, vậy quả thật không thể tìm thấy”.
Xương Đông lại tiếp lời: “Cũng không chắc, Quan thành có thể biến mất, trở lại thành cát vàng tiếp tục tồn tại. Có lẽ Ngọc Môn Quan đã bị phong thực thành một cồn cát mỏng. Biết đâu đến một ngày nào đó, xảy ra bão cát lớn, vậy cả một tòa thành liền bị gió cuốn lên trời”.
Sau đó anh im lặng.
Cách đó không xa, Đường Mập đã bắt đầu không kiên nhẫn nổi. Hắn ồn ào: “Anh Đông, đi thôi, hai người xem gì lâu thế”.
Sau khi cùng nói chuyện với Xương Đông, Diệp Lưu Tây chợt có cảm giác. Lúc định xoay người quay về, cô nhìn lại Ngọc Môn Quan, nói: “Nếu như cát của cả tòa thành đều bị gió cuốn lên trời, liệu có thể ở trên không trung một lần nữa tập kết thành một Quan thành không? Nếu vậy thì đỉnh thật”.
Cô không thể tìm ra từ thích hợp để hình dung, là khủng bố, lãng mạn, hay đồ sộ.
Bàn tay vẫn buông thõng của Xương Đông chợt khẽ run không dễ phát hiện.
Bởi dừng tại Ngọc Môn Quan nên khi đến Quỷ thành Yardang đã là sau giữa trưa.
Nơi này lại càng nhiều khách du lịch, tuy nhiên không được phép tự lái xe đi vào. Du khách phải mua vé xe bus tới các điểm tham quan, các loại xe việt dã tự lái đều bị ngăn ở ngoài bãi đỗ xe.
Xương Đông đi tới cửa kiểm phiếu làm thủ tục, Đường Mập thì đi lại loanh quanh ngoài bãi xe, tự chụp selfie phát lên dòng thời gian, xài filter chỉnh da thì hơi ảo quá mà không xài thì nhìn thô không chịu được. Trong lúc hắn đang do dự thì nghe mấy người tự lái xe việt dã đang càu nhàu, giọng khá gay gắt.
“Cho dù có tự lái xe đi tới điểm tham quan thì cũng cấm đi chệch hướng đường chính, càng không thể tiến vào lòng chảo Lop Nur từ Quỷ thành Yardang – cái này là quy định của cục quản lý tài nguyên và lâm nghiệp”.
“Mẹ nó, cục gì lại quản lý lẫn lộn sa mạc với rừng rậm? Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Chẳng lẽ đi chuyến này phí công?”.
“Nghe nói là vẫn cho xe đi vào được, đều là nhân lúc nhập nhoạng sáng, nhân viên công tác chưa tới, mà mò mẫm tiến vào Quỷ thành Yardang rồi chuồn đi. Cơ mà bị bắt được là đi đời đấy”.
Đường Mập vội chạy ngược trở về, lại thêm mắm thêm muối kể với Diệp Lưu Tây: “Chị Tây, chuyện này phiền toái rồi đây, chúng ta không đi tiếp được”.
Diệp Lưu Tây lại không nóng nảy, Xương Đông kinh nghiệm như vậy, chuyện này chắc chắn anh đã tính đến. Cô nói với Đường Mập: “Tôi sao lại cảm thấy cậu đây đang rất vui vẻ nhỉ?”.
Nói như vậy không sai, với Đường Mập, Xương Đông bị đánh cũng tốt, đoàn xe gặp rắc rối cũng tốt, hắn đều sẽ vui vẻ. Dù sao chuyện cũng chẳng liên quan đến hắn.