Hứa Chính Phong đi làm về mệt mỏi, anh vừa tắm xong thì ngã ra giường, bây giờ anh chỉ muốn thiếp đi. Lý Tiểu San lúc này ôm đồ vào phòng tắm, anh đưa mắt nhìn theo, không phải cô tắm rồi sao?
Cứ nghĩ cô chỉ làm gì đó trong phòng tắm, anh định nhắm mắt lại ngủ thì Lý Tiểu San bất chợt bước ra, trên người mặc váy ngủ sexy đứng trước mặt anh:” Hứa Chính Phong “.
Anh nghe cô gọi mở mắt ra, nhìn thấy Lý Tiểu San ăn mặc nóng bỏng anh tỉnh ngủ, bật dậy ngồi lên.
“ Em…em…”.
Lý Tiểu San đi đến ôm lấy cổ anh, ngồi lên người anh một cách dễ dàng, nhìn anh hỏi:” Anh mệt sao?”.
“ Để em làm anh hết mệt nhé “.
Hứa Chính Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh định nói thì cô lại tiến đến hôn mình, Hứa Chính Phong theo bản năng đưa tay lên ôm lấy cô, kéo cô xuống thêm một chút rồi đáp trả.
“ Ngoan, em giúp anh hết mệt đêm nay “.
…
Sáng hôm sau.
Hứa Chính Phong ngồi ở phòng làm việc nhớ đến chuyện đêm qua, anh vẫn còn chìm đắm trong ký ức, không ngờ Lý Tiểu San lại cảm ơn anh về vụ Lâm Tấn như vậy, khiến anh đỡ không kịp thật mà.
Hứa Chính Phong đem tài liệu trên tay úp lên mặt, anh bị điên thật rồi. Cứ nghĩ đến chuyện đó làm gì chứ?
Cô chỉ là cảm ơn, đâu có đưa ra quyết định rằng sẽ về sống với anh đâu?
Ba mẹ anh cũng điện thoại hối thúc muốn đưa cô và Hứa Chính Luân về nhà sống, cứ đi qua đi lại như vậy đúng là bất tiện thật. Nhưng anh đâu có thể làm được gì, quyền quyết định bây giờ đều thuộc vào Lý Tiểu San mà thôi.
Anh dựa ra ghế, không biết mình nên làm gì tiếp theo. Sóng gió đã qua rồi, anh chỉ muốn mình có thể cầu hôn cô, đón cô về nhà với mình như thế mãn nguyện lắm rồi. Muốn kết hôn với cô, muốn cô làm vợ mình, ngày ngày nhìn thấy cô chào đón mình khi đi làm về, nghĩ thôi anh cũng thấy ấm áp trong tim.
Mà đó là ước mơ của anh thôi, chứ cô có chịu và đồng ý hay không thì anh chịu thua. Đến bây giờ Lý Tiểu San và anh vẫn cứ mập mập mờ mờ, mối quan hệ này đúng là mịt mù như sương mù rồi.
“ Không được, mình phải cố gắng thêm thôi “.
Hứa Chính Phong đánh mặt mình, là một thằng đàn ông mày phải cư xử sao cho ra dáng một người đàn ông chứ. Chỉ mới như thế đã mặc kệ sự đời thì có khác gì mày bỏ bảy năm qua đổ sông đổ biển không cơ chứ?
…
Lý Tiểu San đứng trong bếp, cô vừa hát ngân nga vừa nấu đồ ăn tối.
“ Hết đường rồi “ Cô nhìn lọ đường trong tay rồi đặt xuống. Ngẩn đầu lên mở cái tủ ở trên, Hứa Chính Phong có bỏ đường ở trong đây, cô nhón chân lên, đưa tay với với cố lấy.
Hứa Chính Phong này thật tình, anh cao thì thôi đi, còn để chỗ cao làm sao cô lấy tới chứ?
Nhón chân một hồi tay cô vẫn chưa lấy được bịch đường trong tủ, không cẩn thận kéo hết đồng đồ bên trong rơi xuống, Lý Tiểu San đứng bên dưới không né kịp, một cái hộp gì đó rơi trúng đầu cô khiến Lý Tiểu San liền ngất xỉu.
Cô nằm dưới sàn, một chút cũng không động đậy.
…
Hứa Chính Phong bước đến cửa Hứa thị thì trời mưa, anh nhìn bầu trời đầy giông bão kia trong lòng có chút bất an. Không hiểu sao bây giờ anh chỉ muốn về nhà thật nhanh mà thôi.
Hứa Chính Phong lên xe, chạy về nhà với tốc độ thật nhanh.
Vừa đi đến cửa anh ngửi thấy có mùi khét, hốt hoảng anh chạy vào trong bếp, nhìn thấy cô nằm dưới sàn, bếp ga vẫn chưa tắt, Hứa Chính Phong vội tắt bếp rồi đỡ Lý Tiểu San lên:” Tiểu San, Tiểu San “.
Lý Tiểu San vẫn không mở mắt, thấy trán cô bị thương, anh hấp ta hấp tấp ôm cô lên rồi đến bệnh viện. Ở trong vòng tay Hứa Chính Phong, bên trong Lý Tiểu San đang nhìn thấy gì đó.
“ Làm ơn, làm ơn…em đã mang thai rồi, đây là con của anh, chỉ có anh mới cứu được nó “.
Lý Tiểu San cầm que thử thai đứng trước mặt Hứa Chính Phong khóc lóc, anh nhìn cô đầy lạnh lùng, một chút cũng không muốn nhận đứa con này.
Cô đứng từ xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi nam nữ trước mắt đó chính là cô và anh của bảy năm trước sao?
“Làm sao tôi biết đây có phải con của tôi không chứ?” Hứa Chính Phong phũ phàng đáp.
Lý Tiểu San nghe xong đứng đơ ra, cô siết chặt que thử thai trong tay, nhìn anh rồi chỉ cười lớn.
“ Được, anh nói sao thì là như vậy đi “ Nói xong cô quay đi, để Hứa Chính Phong đứng đó.
Một cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, bây giờ cô đang đứng ở phòng khách Lý gia, đó chính là nhà ba mẹ ruột của cô.
“ Đứa con này không thể giữ lại, con còn tương lai, hãy bỏ nó đi “ Lý phu nhân khuyên nhủ cô.
“ Không được, nó chỉ là sinh linh bé nhỏ, sao ba mẹ lại muốn con bỏ nó đi chứ? Dù sao cũng là cháu của ba mẹ cơ mà “ Lý Tiểu San òa khóc rồi nói lớn.
“ Lý gia không chấp nhận đứa cháu ngoại không cha này, mau bỏ nó đi, dù sao Hứa Chính Phong cũng không cần hai mẹ con, chỉ cần bỏ đứa nhỏ con sẽ có tương lai mới “.
“ Không…không…”.
“ Tại sao? Tại sao các người lại gạt bỏ đứa bé này đến vậy chứ?”.
“ Các người là đồ độc ác “.
“ Tránh xa tôi ra….”.