Lý Tiểu San đứng nhìn mình của bảy năm trước bị người người gạt bỏ, trong đêm cô rời khỏi Lý gia, ra ngoài sống một thân một mình. Ôm cái bụng bầu, co ngày đêm làm việc không ngừng để kiếm tiền nuôi con.
Suốt tám tháng cực khổ, mặc dù bụng có lớn đến đâu đi nữa cô không nghỉ ngơi, quyết tâm nuôi lớn đứa con này. Đến ngày sinh, cô tự chuẩn bị mọi thứ, trong đêm vắng cũng tự bắt xe mà đến bệnh viện. Khi đấy chỉ có tài xế taxi làm cô thấy ấm áp, một người đàn ông xa lạ không ngừng lo lắng cho cô, dùng mọi cách chạy thật nhanh đến viện để không trễ giờ sinh.
Ở trong phòng mổ, cô nghe tiếng dao kéo trên người mình, đầu chỉ luôn tự nói con của mình sẽ không sao, sẽ chào đời một cách an toàn. Khoảng khắc con được đến với thế giới này, òa khóc thật lớn, bác sĩ đặt con lên người cô để cô cảm nhận rõ da thịt của đứa nhỏ là sao.
Lúc đấy trái tim Lý Tiểu San được sưởi ấm biết bao.
Mấy ngày ở viện thật dài với cô, để tiết kiệm tiền cô liền về nhà chuẩn bị ở cử, nào ngờ hôm đó bắt xe về thì xảy ra tai nạn.
Cô đứng nhìn mình của bảy năm trước người đầy máu me ở trên xe, tay vẫn ôm chặt đứa con của mình, dùng thân bảo vệ tính mạng của đứa nhỏ.
Một khung cảnh được diễn ra, ba mẹ cô đến viện, ôm con cô giao cho ai đó, sau đó nói dối với cô rằng chưa có chuyện gì xảy ra, cô cũng chưa từng có con hay gia đình.
Lý Tiểu San lùi lại về phía sau, thì ra đây chính là lí do ba mẹ không thích Hứa Chính Phong, hôm họ tình cờ gặp mặt nhau ở nhà , tất cả đều biết nhau trước chỉ là giả vờ mà thôi. Ba mẹ cũng không muốn nói cho cô biết ký ức đã mất bởi vì muốn cô làm lại từ đầu, một tương lai sáng hơn nếu như cứ ôm một đứa con trong tay lại không chồng.
Nước mắt lăn dài trên má, cô mở mắt lên ngồi lên. Cái mùi quen thuộc của bệnh viện sộc vào mũi cô, cô được đưa đến đây sao?
Đưa tay lên trán thì nhận ra đã được bôi thuốc và dán bông băng gì đó, cô nhìn thấy Hứa Chính Phong gục đầu bên giường. Là anh phát hiện cô ngất xỉu nên đã đưa cô đi sao?
Lý Tiểu San định đưa tay chạm vào anh rồi bất ngờ rút lại, những hình ảnh lúc nãy cô vẫn còn nhớ như in. Chuyện của bảy năm trước cô đã nhớ từng li từng tí, mọi chuyện cô đều biết rõ ra sao rồi. Người gây ra cớ sự của bảy năm qua chính là người đàn ông này, nhưng anh cũng liên tục nói với cô rằng biết mình đã sai, biết hối hận vì những chuyện mình từng làm với cô.
Hình ảnh anh và cô trước kia cùng nhau hẹn hò, đầy hạnh phúc hiện lên đầu cô. Lý Tiểu San nhìn anh lưỡng lự một lúc rồi đưa tay ra lại, chạm nhẹ vào người anh. Hứa Chính Phong khi ngủ rất nhạy cảm, chỉ cần ai làm gì đó anh liền tỉnh giấc, ngốc đầu lên thấy cô đã tỉnh dậy, anh liền ôm lấy cô.
“ Em làm anh sợ chết đi được “ Anh nói.
Lý Tiểu San trong vòng tay anh, cô cảm nhận được nhịp tim anh đang đập rất mạnh, là vì lo lắng cho cô nhiều đến thế sao?
Cô nắm lấy áo anh:” Không sao rồi, em chỉ là vô ý quá thôi “.
Nếu như cô không nhón chân thì không có chuyện như này, nó lại khiến cô nhớ lại tất cả. Thật là không biết nên xem chuyện là may mắn hay xui xẻo đây nữa?
Hứa Chính Phong vẫn ôm lấy cô, nhìn thấy cô hôn mê trong tay mình anh sợ muốn thót tim ra ngoài, cứ sợ người con gái mình yêu sẽ xảy ra chuyện gì đó mà bỏ mình đi mãi mãi. Cũng may chỉ là vết thương nhỏ, nếu không anh cũng chẳng biết đối mặt làm sao nữa…
“ Chính Phong “.
“ Chúng ta kết hôn được không?”.
…
Hứa Chính Phong nắm lấy tay Lý Tiểu San, cả hai nhìn ba mẹ anh ngồi đối diện, anh lấy hết can đảm bảo:”Ba mẹ, tụi con sẽ kết hôn “.
Ba mẹ anh nghe xong liền bất ngờ, Hứa Chính Luân đang ngồi ăn cũng sốc theo, sao cậu không nghe ba mình nói gì hết về chuyện này chứ?
“ Cái gì chứ? Con dâu, nó làm gì con sao? Nó ép buộc con phải đồng ý chuyện hôn sự sao?” Ông liền quay sang hỏi cô, chưa gì đã kết tội Hứa Chính Phong, làm như anh luôn gây ra chuyện xấu vậy.
Lý Tiểu San nhanh chóng lắc đầu để bảo vệ anh:”Không có, cháu hoàn toàn tự nguyện “.
“ Thời gian qua ở cạnh anh ấy cháu đã suy nghĩ kĩ, dù sao cũng đã là quá khứ, ít nhiều gì anh ấy cũng chịu khổ suốt bảy năm qua, Chính Luân cũng không thể không có mẹ bên cạnh. Tình cảm của bọn con cũng rất tốt, bây giờ cháu muốn cùng nhau tạo một gia đình hạnh phúc, như vậy là mãn nguyện rồi “ Cô nói.
Ba Hứa nghe xong liền cảm động rơi nước mắt, mẹ Hứa thì vui hơn, cuối cùng hai đứa nhỏ này cũng không còn khoảng cách nữa rồi.
“ Ba mẹ, ba mẹ yên tâm “.
“ Con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy “ Hứa Chính Phong nói.
“ Những lời đó con nên nói với ông bà Lý, đừng nói với ba mẹ “ Bà lên tiếng bảo.
Hứa Chính Phong và cô nhìn nhau, phải rồi, ba mẹ cô chính là điều trắc trở cuối cùng.
“ Hy vọng họ có thể đồng ý và chúc phúc cho hôn sự này “ Lý Tiểu San nói.
Cánh cửa phòng được mở ra, ông bà Lý đột ngột bước vào. Đúng là mới nhắc đã đến rồi.
“ Dĩ nhiên chúng tôi không đồng ý “ Ba cô nhìn cô nói rồi quay sang nhìn cả ba người nhà họ Hứa.
“ Con gái tôi không thể kết hôn với loại người như cậu được, cậu không xứng “.
“ Tránh xa con gái tôi ra “.