Tặng Em 180 Dặm

Chương 73: Lời thương cuối giường




Ở góc phố vẫn còn một quán ăn đang mở, ánh đèn mờ tối bao phủ một vùng đất trời gần đó.

Hai con chó nhỏ ướt nhẹp như mới được sinh ra không lâu, lẽo đẽo đi theo chó mẹ ra góc đường.

Chó mẹ nhìn chó con kêu hai tiếng, sau đó dừng ở chỗ cách Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên không xa, quay đầu nhìn hai con chó.

Chu Minh Xuyên vốn đang khẩn trương chờ câu trả lời của Mạnh Kiều, bỗng nhiên nghe thấy chú chó sủa một tiếng, ánh mắt của anh cũng bị kéo sang đó.

Ánh đèn mờ ảo lan tràn giữa ban đêm mùa đông.

Hai con chó nhỏ đúng là rất đáng yêu.

Người đàn ông nháy mắt như bị sét đánh trúng, anh uống nhiều, đầu óc rốt cuộc cũng bắt đầu khó khăn hoạt động trở lại.

Mạnh Kiều cũng phát hiện anh đang nhìn hai con chó nhỏ, ánh mắt cô dè dặt nhìn anh.

Trong mắt anh còn nhiễm men rượu mờ nhạt, biểu cảm đã bắt đầu tan vỡ.

Chu Minh Xuyên cuối cùng cũng phát hiện, thứ Mạnh Kiều vừa nói căn bản không phải là điều anh đang nghĩ.

Trên đường về nhà anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện sinh con mà dì Hứa nói, đối với chuyện này, Chu Minh Xuyên vốn không có bao nhiêu chấp niệm, chỉ muốn thuận theo ý của Mạnh Kiều.

Nhưng dì Hứa nói "con cái là sự kết nối giữa hai người" đã mơ hồ đánh thật sâu vào nội tâm của anh. Chu Minh Xuyên cảm thấy anh muốn sự ràng buộc giữa anh và Mạnh Kiều nhiều hơn, nhiều hơn nữa, tốt nhất phải nhiều đến mức bất luận như thế nào đi nữa, cô cũng không rời bỏ anh.

Nhưng anh lại không dám hỏi Mạnh Kiều có muốn một đứa con hay không, anh sợ sau khi bản thân hỏi rồi, Mạnh Kiều sẽ vì anh mà làm chuyện cô không muốn.

Mà tối nay anh cũng tình cờ uống tới say, tất cả suy nghĩ và phản ứng chậm chạp chôn vùi anh trong mớ suy nghĩ của chính mình.

Cho đến khi nghe thấy câu "chó con đáng yêu quá" của Mạnh Kiều, Chu Minh Xuyên còn cho rằng cô đang nói về con cái, anh mới kích động ôm cô, nói sau này cũng phải có con của bọn họ.

Ai biết Mạnh Kiều lại đang nói về hai chú chó.

...

Vẻ ủ rũ không biết bắt đầu từ đâu bỗng nhiên im lặng ngưng đọng trong ánh mắt Chu Minh Xuyên, từ từ tiết ra ngoài.

Mạnh Kiều nhìn thấy anh càng lúc càng xụ mặt, không nhịn được cười, cố ý trêu chọc anh: "Em nói chó con rất đáng yêu, sao hả, anh muốn sinh chó con cùng em à?"

Hai bàn tay cô gương mặt bưng của Chu Minh Xuyên, khiến anh cúi đầu để nhìn cô nhưng Chu Minh Xuyên chợt tức giận, mãi vẫn không chịu nhìn.

Anh cảm thấy vừa rồi bản thân thật sự quá xúc động, hiện tại không có cách nào cúi đầu đối mặt với Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nhìn thấy anh tự mình hờn dỗi thì lại cười nghiêng ngả, lúc nói chuyện cũng bị đứt quãng: "Chu, Chu Minh Xuyên, sao anh không nói chuyện với em, ha ha ha."

Cô thật sự rất ít khi nhìn thấy Chu Minh Xuyên uống nhiều, không ngờ sau khi anh say sẽ bốc đồng như vậy, nhưng dù thế nào thì cũng rất đáng yêu.

Chu Minh Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếng cười như chuông bạc của người phụ nữ còn kéo dài, không ngừng vang lên bên tai anh, anh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào Mạnh Kiều.

Trong mắt anh mơ hồ có hơi nước, giữa chân mày còn treo mấy phần oán hận, oán hận cô không e dè chê cười bản thân.

"Anh nghe nhầm." Chu Minh Xuyên đáp lại cô bằng giọng rất thấp, giống như một cái bàn chải mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lòng Mạnh Kiều.

"Nghe nhầm?" Nụ cười ở khóe miệng Mạnh Kiều không giảm, kéo cổ áo anh khiến cho anh cúi người, giọng nói dịu dàng: "Vậy nếu em nói bé con rất đáng yêu thì sao?"

Cô nhướng mày nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, "Anh sẽ lại nói gì? Vẫn là câu kia à?"

Gió đêm êm ái thổi qua mũi hai người, Mạnh Kiều không nhịn được mà hôn anh, "Sao lại không nói chuyện nữa rồi? Chẳng lẽ anh say thật?"

"Không có." Chu Minh Xuyên phủ nhận, “Không tới mức đó."

"Vậy sao anh không nói chuyện?"

Chu Minh Xuyên cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, phán đoán xem Mạnh Kiều sẽ vì anh mà nói những lời này hay cô thực sự muốn nói như thế thật.

"Em muốn có con không?" Anh quyết định hỏi rõ trước.

"Không biết." Mạnh Kiều thành thật trả lời, "Trước kia em không cân nhắc vấn đề này, anh thì sao?"

"Anh ——" Chu Minh Xuyên vừa muốn trả lời.

"—— Nói thật." Mạnh Kiều nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh.

Đôi mắt người đàn ông rơi trên gương mặt cô một lúc lâu, anh không muốn lừa dối cô, "Trước khi ở cạnh em, ngay cả bản thân anh cũng không muốn. Nhưng hiện tại..."

Chu Minh Xuyên ổn định hơi thở, ôm chặt eo của cô, "Muốn, anh muốn một đứa con của em và anh."

"Mặc dù anh không lớn lên trong một gia đình đạt chuẩn, nhưng anh nhất định sẽ học cách làm một người cha tốt. Mạnh Kiều, chỉ cần em đồng ý, có thể cho anh một cơ hội không?"

Ánh mắt người đàn ông khao khát cầu xin, mang theo chút lo âu, vừa mới dứt lời lại vội vàng bổ sung: "Chẳng qua nếu em không muốn sinh con, anh cũng hoàn toàn có thể chấp nhận, hai người chúng ta —— "

"Em muốn có con." Mạnh Kiều ngắt lời anh, "Nếu là với anh, em muốn."

Ánh mắt cô thản nhiên, trực tiếp khẳng định không chút do dự.

Câu trả lời của cô nặng nề đập vào trái tim đang hốt hoảng của Chu Minh Xuyên, người đàn ông thật lâu không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cô.

"Nếu là với anh, em muốn." Mạnh Kiều lại nói một lần nữa.

Chút rung động trong lòng Chu Minh Xuyên lan ra, cúi đầu bưng gương mặt của cô, hôn một cái thật sâu.

Có lẽ anh không biết làm một người cha tốt như thế nào, dù sao thì anh đã trưởng thành nhiều năm như vậy, gia đình vẫn là nỗi đau anh không cách nào nói ra được.

Nhưng Chu Minh Xuyên biết, anh yêu Mạnh Kiều, cũng sẽ yêu đứa bé kia.

Anh sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ tất cả ràng buộc và kết nối giữa anh và Mạnh Kiều, bởi vì đây là ý nghĩa duy nhất để anh tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

-

Chu Minh Xuyên và Mạnh Kiều ăn một bữa tối trịnh trọng với Mạnh Quốc Huy, Lý Cầm và Mạnh Thiên thêm một lần nữa, hai ngày sau đó liền đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Giấy chứng nhận bị Chu Minh Xuyên cẩn thận cất đi, Mạnh Kiều còn chưa kịp nhìn thêm vài cái.

Nhưng cô cũng không có thời gian thưởng thức giấy chứng nhận của mình xinh đẹp cỡ nào, một việc lớn kế tiếp đã kín kẽ chen vào chương trình trong ngày của cô.

Cô phải đi cùng Chu Minh Xuyên, còn có Dư Thiên Thiên và Triệu Tầm bay đến Paris chuẩn bị cho hôn lễ.

Mạnh Quốc Huy vốn đã dự định xong rồi, ông muốn dẫn mọi người tới hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương ông vừa mua năm ngoái để cử hành hôn lễ, biệt thự bên đó vừa làm xong không lâu, cũng rất thích hợp để hai người kết hôn.

Nhưng Mạnh Kiều nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn không quên được căn nhà gỗ nơi cô cùng đón Giáng Sinh với Chu Minh Xuyên.

Mặt hồ trong vắt, từng tầng lớp rừng rậm nồng đậm che giấu ngôi nhà.

Cô rất thích nơi đó, muốn cử hành hôn lễ ở căn nhà gỗ.

Mạnh Quốc Huy không chút do dự đồng ý với ý tưởng của cô, còn đề xuất muốn xây thêm hai căn biệt thự bên cạnh nhà gỗ, lại bị Mạnh Kiều vô tình từ chối.

Cô muốn nơi đó vĩnh viễn như cũ, nhà gỗ nhỏ lẻ loi, bên trong là cô và Chu Minh Xuyên.

Trong một tháng, bốn người cùng nhau bay đến Paris.

Phù rể và phù dâu chính là đối tượng mà chú rể và cô dâu từng muốn ám sát.

Chu Minh Xuyên vốn muốn tìm Trần Vũ, nhưng Trần Vũ kiên quyết không chịu để cho mọi người biết bản thân đã hơn ba mươi còn chưa kết hôn, cho nên Triệu Tầm vui vẻ gánh vác công việc này, cùng hai người bay đến Paris.

Người đàn ông bận đến mức chân không chạm đất, anh hầu như ôm hết mọi chuyện, tự mình xử lý, xem xét tất cả món ăn và toàn bộ quy trình cho ngày diễn ra hôn lễ. Triệu Tầm vốn cho rằng đây là công việc béo bở, ai biết còn bận rộn và mệt mỏi hơn ngựa.

Mạnh Kiều bên này cũng bận bịu không kém, cô đi theo Dư Thiên Thiên xem áo cưới ở tất cả cửa hàng áo cưới cao cấp đặt may ở Paris, sửa đi sửa lại bản thảo thiết kế, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Dư Thiên Thiên còn kén chọn hơn Mạnh Kiều, tuyệt đối không cho phép áo cưới của Mạnh Kiều xuất hiện bất kỳ chỗ tạm bợ.

Vì vậy liên tiếp rất nhiều buổi tối, Dư Thiên Thiên đều cùng Mạnh Kiều xem bản thảo thiết kế đến khuya, sau đó hai người ngủ chung ở phòng ngủ chính. Chu Minh Xuyên đành tùy tiện qua loa ngủ với Triệu Tầm trong phòng khách.

Một tháng trước ngày cưới, cuối cùng bản thiết kế cũng được hoàn thiện, cửa hàng đó yêu cầu trả gấp đôi giá so với trang phục áo cưới Haute Couture bình thường để tăng tốc gia công may váy cưới.

Chu Minh Xuyên không chớp mắt mà thanh toán toàn bộ số tiền, sau đó lại ngựa không ngừng vó câu mà dẫn Mạnh Kiều đi xem hoa cho ngày cưới.

Một ngày trước hôn lễ, một chiếc máy bay được bao trọn bay thẳng từ Thành phố Quý đến Paris.

Một nhà Mạnh Kiều, còn có chú Lưu và dì Hứa cũng đồng loạt bay sang đây, Chu Minh Xuyên sắp xếp cho bọn họ trong khách sạn năm sao cách nhà gỗ nhỏ không xa.

Buổi chiều hôm đó, Dư Thiên Thiên và Mạnh Kiều rốt cuộc cũng nhận được áo cưới ngày đêm gấp rút làm ra, lúc nhân viên đưa áo cưới đến nhà gỗ nhỏ, Chu Minh Xuyên và Triệu Tầm còn chưa về nhà.

Lúc Mạnh Kiều nhìn thấy chiếc váy cưới trắng như tuyết, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch, cô ngẩng đầu, cười ngây ngô nhìn Dư Thiên Thiên, có chút khó xử.

Dư Thiên Thiên cũng tràn đầy kích động, "Muốn mặc thử ngay bây giờ không?"

"Được không?" Hai mắt Mạnh Kiều sáng lên, trong lòng không cần nói cũng biết là đang mong đợi.

"Đương nhiên!" Dư Thiên Thiên cũng biết cô cũng không nhịn được, "Đến phòng ngủ, tớ giúp cậu."

Mạnh Kiều gật mạnh đầu, đi chân trần ôm áo cưới chạy vào phòng ngủ, sau đó thoăn thoắt cởi quần áo trên người.

Trong nhà luôn mở lò sưởi, dù thế nào cũng không lạnh. Mạnh Kiều rút một cặp dán ngực trong tủ treo quần áo, sau đó cẩn thận mở hộp đựng váy cưới.

Một chiếc váy cưới lụa được đính trân châu trắng.

Dư Thiên Thiên hỗ trợ xách làn váy nặng, Mạnh Kiều nhấc chân, khẩn trương cho bắp chân mảnh khảnh vào trong.

Cô giơ tay xách làn váy nhẵn nhụi, Dư Thiên Thiên ở phía sau cột dây giúp cô.

Chiếc váy này được may theo vóc người Mạnh Kiều, dây kéo sau khi được kéo lên, chỉ trong nháy mắt chiếc váy cưới hiện ra trên người Mạnh Kiều, vô cùng quyến rũ, phô bày trọn vẹn đường cong cơ thể của cô.

Ngực váy được giản lược, lưu loát đi từ trước ngực ra bên hông, sau lưng là hai đoạn xương bướm gầy nhỏ như một đôi cánh bướm sắp phá kén mà bay ra, đi đôi với nhịp tim khó đè nén của Mạnh Kiều, thỉnh thoảng lay động.

Đi xuống từ phần ngực là thắt lưng càng lúc càng thu hẹp, từng đường nét hoa văn màu trắng tinh xảo được may một cách tinh xảo, tao nhã dọc theo làn váy lớn đi xuống dưới.

Dư Thiên Thiên nhất thời nghẹn họng, hai mắt sững sờ nhìn Mạnh Kiều.

Người phụ nữ mặc áo cưới hiển nhiên càng động tâm, gò má hai bên đỏ ửng từ trong ra ngoài.

Mạnh Kiều đè nén rất lâu mới không cho trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực, nhỏ giọng hỏi Dư Thiên Thiên: "Đẹp không? Thiên Thiên ơi?"

Trong mắt cô đều là nét mừng rỡ như điên, nhưng lại cẩn thận không dám xác nhận, hai bàn tay nắm thật chặt trước ngực, chờ một câu khẳng định chắc chắn.

"Đẹp muốn xỉu!" Dư Thiên Thiên nói một chữ thì tạm ngừng, sau đó đi ra sau lưng Mạnh Kiều, vén giúp cô mái tóc dài lên.

Mạnh Kiều cụp mắt ngoan ngoãn không nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt nhẵn nhụi, nghĩ đến hôn lẽ ngày mai Chu Minh Xuyên nhìn thấy cô thì sẽ có tâm trạng như thế nào.

Khóe miệng cô nâng lên thật cao, ngay cả mi mắt cũng bị đắp lên mười vạn phần ngọt ngào.

"Mạnh Kiều?"

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên ngoài cửa phòng ngủ.

Lúc này Mạnh Kiều và Dư Thiên Thiên mới nhận ra là Chu Minh Xuyên bọn họ quay về, mà hai người bọn họ quên khóa cửa!

Dư Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, lập tức đi đến cửa phòng ngủ, ai biết một giây kế tiếp, Chu Minh Xuyên đã mở cửa ra.

Nắng chiều chạng vạng không keo kiệt xuyên qua cửa sổ, rơi trên người Mạnh Kiều.

Trên làn váy được đính hàng ngàn hàng vạn viên trân châu trắng, lóe sáng động lòng người, bao phủ gương mặt kinh ngạc của người phụ nữ.

Sợi tóc cô nhẹ nhàng trượt xuống, rơi ở khóe miệng, sắc mặt đỏ bừng nhìn anh.

Cô nhìn anh.

Thời gian như thể ngừng lại chỉ trong một chốc, Dư Thiên Thiên thậm chí không biết bản thân đã tự giác đi ra khỏi phòng ngủ như thế nào.

Cô ấy chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt tiếng mắng hờn dỗi của Mạnh Kiều thuận theo khe cửa mà truyền ra:

"Chu Minh Xuyên, anh chậm một chút, sợi dây này không tháo như vậy đâu!"