Tặng Em 180 Dặm

Chương 72: Lời thương cuối giường




Mặc dù mồi lửa bắt nguồn từ những hình ảnh mà Dư Thiên Thiên gửi tới nhưng cuối cùng người bị thiêu vẫn là Chu Minh Xuyên.

Chu Minh Xuyên nhìn ánh mắt u oán của Mạnh Kiều chậm rãi chuyển từ màn hình điện thoại sang gương mặt anh, trái tim nhất thời co rút.

"Sao thế, không thích hình đã chụp à?" Anh vươn tay lấy lại điện thoại, lật xem từng tấm.

Thật ra ảnh Dư Thiên Thiên chụp không tồi, chỉ là Mạnh Kiều thật sự đã khóc tới mức quên sạch hình tượng, khung cảnh lúc đó khác xa cảnh tượng cầu hôn trong mơ của cô một trăm lẻ tám ngàn dặm.

Mạnh Kiều nghĩ chuyện cầu hôn phải được thực hiện bởi người đàn ông kiêu ngạo mặc tây trang, dưới ánh đèn hoa lệ quỳ một chân trên đất, trên tay cầm nhẫn, mà cô nhất định phải mặc chiếc váy đẹp nhất với trang điểm hoàn hảo nhất.

Sau đó máy chụp hình ba trăm sáu mươi độ sẽ quay chụp cô mà không có một góc chết nào.

Mỗi một giọt nước mắt đều phải lóe lên ánh sáng lấp lánh như kim cương, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, góc độ chuẩn chỉnh sau khi được huấn luyện hoàn mỹ.

Mọi thứ đều không phải bộ dáng như cô vừa nhìn thấy, khóc bù lu bù loa giống như một con ngốc vừa bị người ta đánh một trận.

Mạnh Kiều oán niệm nhìn Chu Minh Xuyên, ai biết người đàn ông này lại nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy, mơ hồ để lộ kích động và vui mừng.

Thoạt nhìn như đang hồi tưởng thời khắc cầu hôn tối hôm qua, khóe miệng không kiềm chế mà nhếch lên cao.

"Chu Minh Xuyên?" Mạnh Kiều không nhịn được nữa, "Anh nhìn mấy tấm hình này mà còn cười được hả???"

Chu Minh Xuyên ngẩn ra nửa giây, lập tức bỏ điện thoại di động qua một bên. Anh đại khái cũng biết vì sao Mạnh Kiều tức giận, nếu không chiều hôm ấy lúc ra cửa anh cũng sẽ không cố ý hỏi cô có cần mặc váy và trang điểm không.

Cô muốn bản thân mình phải đẹp mắt nhất, làm sao anh có thể không biết điều đó.

Chu Minh Xuyên ôm người đang tức giận vào lòng, "Tấm nào anh cũng rất thích, tấm nào em cũng rất xinh đẹp."

Anh nói một cách chân thành, giống như cán cân công bằng trên thị trường giao dịch, tất cả những thứ có trộn lẫn tạp chất hay bị làm giả đều không có cơ hội sống sót.

"Chu Minh Xuyên, anh gạt người."

Nhưng chẳng có người phụ nữ nào dễ dàng tin tưởng lời đường mật như vậy, Mạnh Kiều không phải ngoại lệ, "Tấm nào em cũng cực kỳ xấu xí!!!"

"Không, tấm nào cũng rất đẹp," Chu Minh Xuyên bưng gương mặt của cô, trịnh trọng nhìn cô và nói: "Mạnh Kiều, mặc kệ em trông thế nào, ở trong lòng anh em đều là đẹp mắt nhất, biết không?"

Mạnh Kiều nhíu mày, không tình nguyện nhìn anh nhưng Chu Minh Xuyên vẫn kiên trì nói những lời tình ý để dỗ dành cô, khiến cô tức giận mà không có chỗ nào để trút bỏ, chỉ đành lườm anh, nhỏ giọng than phiền: "Đều tại anh cả."

Sao cô có thể không biết điều này, căn bản không thể trách Chu Minh Xuyên, chiều hôm qua lúc ra cửa anh rõ ràng đã nói lời nhắc nhở nhưng cô lại lười biếng một lần, kết quả biến thành như vậy.

"Ừ, đều tại anh." Chu Minh Xuyên cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, nuốt hết tất cả tính tình nóng nảy của cô, trong lòng như đang ăn phần thịt đào ngọt ngào đã được cắt ra, người trong ngực nhẹ nhàng động một cái, liền bắt đầu liên tiếp tiết ra mật ngọt.

Ngọt đến mức khiến người ta si mê.

Chu Minh Xuyên còn đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi, mấy tấm hình đó khiến cho anh cảm thấy yên lòng, tất cả ký ức đều có bằng chứng.

Anh cúi đầu hôn lên tóc Mạnh Kiều, "Buổi chiều đi thăm ông Lưu được không?"

Mạnh Kiều vén tóc dính trên gương mặt ra nhìn anh, "Hôm nay?"

"Ừ, được không?" Chu Minh Xuyên đưa bàn tay trong chăn ra đặt lên viên kim cương trên ngón áp út của cô, không chê phiền phức mà khẽ xoa, "Hôm nay dì Hứa cũng ở đó, anh nghĩ rất thích hợp để gặp mặt."

"Chính là dì Hứa trước kia anh từng nhắc tới?" Mạnh Kiều hứng thú hỏi lại anh. Chu Minh Xuyên từng đề cập với cô, sau này ông Lưu quen dì Hứa, bà cũng đã ly hôn nhiều năm giống ông, hiện tại mối quan hệ giữa hai người rất tốt, mặc dù còn chưa định kết hôn nhưng có thể nhìn ra hai người muốn ở bên nhau lâu dài.

"Đúng rồi, hôm nay nhà trẻ của bà ấy cho nghỉ, có thể ăn tối chung với chúng ta."

"Được thôi." Mạnh Kiều tức thì đồng ý, những điều không vui vừa rồi đều nhanh chóng tan biến.

Chu Minh Xuyên nhìn thấy giờ phút này người phụ nữ lại khôi phục vẻ ngoan ngoãn, không nhịn được ôm cô lên, hôn thêm mấy lần.

Mạnh Kiều vốn chỉ tùy ý đáp lại, ai biết lúc cô thoát khỏi nanh vuốt thì đã là hai tiếng sau.

Chu Minh Xuyên ôm cô đi tắm, sau đó lại đặt cô xuống giường, "Anh xuống lầu mua chút đồ ăn, em ở nhà chờ anh." Trên dưới cả người anh đều là mùi thơm sữa tắm khoan khoái, đè một đầu gối bên cạnh cô, lúc nói chuyện giọng điệu đều là mười vạn phần dịu dàng.

Một nửa mái tóc của Mạnh Kiều đã khô, đôi mắt mệt mỏi, như thể một giây kế tiếp có thể khép lại.

Chu Minh Xuyên do dự, vẫn quyết định sấy khô tóc giúp cô trước.

Mạnh Kiều giống như một con gấu túi nhỏ, tựa sát trong lòng Chu Minh Xuyên, để mặc anh sấy tóc cho mình, lúc tiếng máy sấy dừng lại, người trong ngực đã nặng nề ngủ mất.

Chu Minh Xuyên đặt cô xuống giường, nhẹ tay đắp chăn cho cô, sau đó xoay người ra ngoài.

Buổi trưa hai người ăn uống xong liền ra ngoài mua rất nhiều trái cây, sau đó chạy thẳng tới nhà ông Lưu.

Nhà ông Lưu cách nhà Chu Minh Xuyên không xa, lái xe hai mươi phút là đến.

Đó là một đại viện tiêu chuẩn, bên trong có mấy gia đình ở chung với nhau, phần lớn đều từ mười mấy năm trước.

Giữa sân có bày một chiếc bàn lớn chân ngắn, bên cạnh là bốn năm chiếc ghế nhỏ. Mạnh Kiều thậm chí có thể tưởng tượng được vào chạng vạng tối, các nhà sẽ ngồi bên ngoài trò chuyện.

Trong lòng cô kích động, kéo chặt cánh tay Chu Minh Xuyên, "Lần đầu tiên em đến nhà chú Lưu."

Chu Minh Xuyên nhìn thấy trong mắt cô có tia vui vẻ, tâm trạng cũng rất tốt, "Anh cũng chưa tới đây nhiều lần lắm."

Mạnh Kiều ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, mở miệng mắng một câu: "Chỉ biết lừa em."

"Không lừa em." Chu Minh Xuyên cười thành tiếng, đi tới cánh cửa sắt ở góc đường.

Không có chuông cửa, anh gõ nhẹ một cái.

Âm thanh còn lớn hơn tiếng chuông cửa.

Chưa đến nửa giây, gia đình bên cạnh nghe âm thanh liền mở cửa, một người đàn ông mặc áo bông màu đen ló đầu ra, nhiệt tình nói: "Ông Lưu vừa ra ngoài đón vợ rồi!"

"Vợ?" Mạnh Kiều không khỏi lặp lại.

Người kia cười ha ha, "Không phải vợ nhưng cũng sắp là vợ rồi!"

Lúc này Mạnh Kiều mới kịp phản ứng, không nhịn được bật cười.

"Cảm ơn chú Lý, chúng con chờ ở chỗ này là được." Chu Minh Xuyên lễ phép trả lời.

Hai người đứng ở cửa chờ một lát, quả thật nhìn thấy Lưu Bính Sinh và một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi cùng nhau đi vào sân.

Ông Lưu nhìn thấy Chu Minh Xuyên và Mạnh Kiều, khẩn trương xoay đầu nhìn nhìn dì Hứa bên người. Hiển nhiên sự xuất hiện của hai người khiến ông chưa kịp chuẩn bị tinh thần, mắt thường có thể nhìn thấy được gò má trên gương mặt vàng đen ửng đỏ hơn nửa phần.

Trái lại dì Hứa ở một bên hào phóng hơn ông Lưu, vừa nhìn thấy hai người đứng ở cửa liền thúc giục ông Lưu mau đi mở cửa.

"Ôi chao, rốt cuộc cũng gặp được hai con." Dì Hứa cười đi sang. Bà nói chuyện có tri thức, vừa hiểu lễ nghĩa, hành xử cũng hết sức dịu dàng, "Lưu Bính Sinh thường thường nhắc với dì về hai con, nhưng các con luôn sống ở nước ngoài nên mãi dì vẫn chưa được gặp."

Trên mặt Mạnh Kiều mang theo nụ cười ngọt ngào, "Con chào dì Hứa."

Dì Hứa cười, mi mắt cũng xô đẩy nhau, mấy nếp nhăn khắc thật sâu ở phần đuôi mắt, "Mau vào đi, trong nhà vừa được quét dọn, trên đường dì và ông Lưu có mua rất nhiều thức ăn."

Chu Minh Xuyên ôm eo Mạnh Kiều, cùng nhau đi vào nhà.

Diện tích trong nhà cũng không lớn, khá giống căn nhà kia của Chu Minh Xuyên nhưng lại rất ngăn nắp, đặc biệt là khi có dì Hứa, cả nhà có thêm bầu không khí náo nhiệt.

Lưu Bính Sinh và Chu Minh Xuyên ở trong phòng khách nói chuyện, Mạnh Kiều vào phòng bếp giúp đỡ dì Hứa.

Nói là giúp đỡ nhưng dì Hứa cũng không để cô làm gì, chỉ bảo cô ở một bên nói chuyện.

"Dì Hứa, sao dì và chú Lưu quen biết nhau thế?" Mạnh Kiều có chút tò mò.

Dì Hứa chớp mắt, thoải mái vừa cười vừa kể: "Có một lần xe của dì bị hỏng ở giữa nơi hoang vu, đúng lúc gặp chú Lưu con ở gần đấy. Là chú ấy kéo xe giúp dì tới ven đường rồi thuận tiện sửa xe luôn, nếu không thì chỗ kia hẻo lánh như vậy, thật không biết chờ cứu hộ thì phải chờ tới khi nào."

"Sau này dì mới biết trước kia ông ấy có một xưởng sửa xe nhưng vì quy hoạch nên bị tháo dỡ rồi, ông ấy nói vừa hay đúng lúc, xưởng sửa xe không còn nhưng ông ấy còn có thể sửa xe của dì, đây có phải là duyên phận không?"

Lúc dì Hứa nói về chuyện cũ của mình và chú Lưu, trong mắt còn có thể một chút dịu dàng như con gái mới lớn.

Bà không xem mình là trưởng bối của Mạnh Kiều mà chia sẻ với cô giống như bạn bè.

Dì Hứa nhìn thấy trên gương mặt Mạnh Kiều cũng vương nét cười, bèn đến gần nhỏ giọng hỏi cô: "Vậy con thì sao, con và Tiểu Xuyên quen biết nhau thế nào?"

Mạnh Kiều sửng sốt, ngượng ngùng đỏ mặt nhưng không ngừng được nụ cười ở khóe miệng, giống như một lọ mật ong bị đánh ngã.

"Anh ấy cũng sửa xe giúp con." Giọng nói cô nhỏ, lại nghĩ đến khi đó Chu Minh Xuyên không tình nguyện sửa từng chiếc xe cho cô, tính tình lạnh nhạt như khối băng, cũng không quan tâm cô.

"Con nói thật?" Trong mắt dì Hứa tràn đầy bất ngờ.

"Dạ, thật mà dì." Mạnh Kiều cười hai tiếng rồi trả lời.

"Lưu Bính Sinh còn sửa xe cho con?"

Mạnh Kiều: "???"

"Không phải, là Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều vội vàng giải thích: "Lúc xưởng sửa xe của chú Lưu còn chưa bị phá bỏ, Chu Minh Xuyên cũng ở đó hỗ trợ."

Lúc này dì Hứa mới ý thức được bản thân hiểu sai, cười to ha ha, "Vậy nói ra thì người một nhà này tìm vợ, thủ đoạn giống nhau như đúc!"

Mạnh Kiều vừa nghe thì cảm thấy đúng thật, cũng cười theo dì Hứa.

Buổi tối, Lưu Bính Sinh cố ý ra siêu thị bên ngoài mua một vại bia, kéo Chu Minh Xuyên muốn uống với anh.

"Hôm nay con lái xe." Chu Minh Xuyên từ chối.

"Thằng nhóc thối này, hai bước thôi mà không thể đi về được." Hôm nay tâm trạng của ông Lưu kích động khác thường, kéo quần áo Chu Minh Xuyên không chịu buông tay, "Vừa đi liền đi lâu như vậy, vất vả lắm mới quay về đây…"

"Anh cứ uống đi." Mạnh Kiều ngồi cạnh Chu Minh Xuyên bên bàn ăn, "Buổi tối hai chúng ta cùng nhau tản bộ về nhà."

Ông Lưu lập tức nhướng mày nhìn Chu Minh Xuyên, "Vợ con đồng ý rồi, có uống không?"

Chu Minh Xuyên không nói chuyện, vươn tay rót bia cho bản thân và ông Lưu.

Ông Lưu hài lòng, vội vàng nói cảm ơn với Mạnh Kiều, "Quả nhiên là có vợ sẽ khác."

Mạnh Kiều bị ông nói, cả người xấu hổ tựa vào người Chu Minh Xuyên.

Dì Hứa vỗ vai ông Lưu, "Được rồi được rồi, chính ông cũng uống ít thôi, bệnh kia của ông không phải là không có khả năng tái phát, bác sĩ bảo ông uống ít đi đó!"

Lưu Bính Sinh cười ha hả, "Biết rồi." Sau đó ngẩng đầu lên uống hết một ly nhỏ trong tay.

Ánh đèn ấm áp bao phủ bốn người, họ ngồi xung quanh bàn ăn nhỏ, bảy tám món ăn nóng hổi tản ra mùi thơm.

Chu Minh Xuyên nói với bọn họ một ít chuyện anh huấn luyện ở Châu Âu, dì Hứa nghiêm túc nghe, còn luôn bảo đừng nên khổ cực quá, ở cạnh Mạnh Kiều nhiều hơn.

Nhà này thật sự không lớn, so với biệt thự của Ân Mi thì có thể nói là cực kỳ đơn sơ.

Không có người giúp việc bận trước bận sau, cũng không có chén đĩa tinh xảo đắt tiền.

Nhưng người một nhà ngồi gần nhau, chỉ quan tâm gần đây anh ăn ngon không, mặc đủ ấm không, có chuyện không vui không, người thích nhất có ở bên cạnh mình không.

Không phải bởi vì anh đạt được xếp hạng tốt trong cuộc thi, cũng không phải bởi vì anh có thể mang vinh dự như thế nào về nhà.

Chỉ bởi vì anh là chính anh, vì chúng ta là người nhà cho nên những sự quan tâm, nhung nhớ đều không cần thêm điều kiện.

Muốn cho anh ăn món ăn sở trường, cũng muốn nghe chuyện vui của anh.

Có thể không kiêng kỵ nói đùa với anh, mắng anh không có lương tâm nhưng không cần lo lắng anh sẽ vì vậy rời đi..

Bởi vì ai cũng biết, chúng ta là người nhà của nhau, là điểm tựa kiên cố nhất của nhau.

Ăn một bữa cơm xong, Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên giúp đỡ dọn dẹp chén đũa.

Sau đó bốn người ngồi trên ghế sô pha xem tivi, không ai muốn kết thúc buổi tối hôm nay.

Mạnh Kiều cảm thấy rất kỳ diệu, cô vô cùng thoải mái hòa vào không khí đầm ấm khi người nhà đoàn tụ, nhưng cô cũng biết rõ bốn người không có bất cứ mối quan hệ máu mủ nào.

Thật sự rất kỳ diệu, mối quan hệ thân mật nhất lại không bị quyết định bởi huyết thống.

Trong lúc mọi người xem tivi, dì Hứa lại đi làm chút trái cây, sau đó thân mật ngồi bên người Mạnh Kiều.

"Tiểu Xuyên, Kiều Kiều, các con định lúc nào có con?"

Mạnh Kiều vốn đang lười biếng dán vào cánh tay Chu Minh Xuyên xem tivi rồi cười ngây ngô, nghe thấy câu hỏi này thì bỗng nhiên giật mình mở to hai mắt.

Mà tối nay Chu Minh Xuyên lại ở cạnh Lưu Bính Sinh nên cũng uống không ít, hiện tại suy nghĩ chậm chạp, chỉ là vẻ mặt vẫn xem như bình thường.

Dì Hứa thấy hai người ngại, vội vàng xua tay cười nói: "Dì biết tuổi tác hai con cũng không vội, dì thuận miệng hỏi thôi, hai con cũng không cần áp lực."

Gương mặt nhỏ của Mạnh Kiều ửng đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chúng con chưa nghĩ đến vấn đề này."

"Các con cũng biết dì mở nhà trẻ mà.” Lúc dì Hứa nói đến sở trường của mình thì rất hăng hái, "Mỗi lần nhìn thấy mấy bé đáng yêu thì dì thích lắm, nhưng thân thể này của dì không đẻ con được, cho nên mới nghĩ nếu sau này các con có con, nhất định phải đến nhà chơi nhiều."

Mạnh Kiều nhớ Chu Minh Xuyên từng đề cập dì Hứa không thể đẻ con nên mới ly hôn với chồng trước, nhưng cô không ngờ dì Hứa lại không kiêng dè mà nói ra.

"Chẳng qua là nếu các con còn chưa có ý định này, cũng không cần áp lực." Dì Hứa đưa cho Mạnh Kiều một miếng trái cây, "Thuận theo tự nhiên là được."

Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, dư quang nhìn Chu Minh Xuyên đang nặng nề nhìn cô

Anh uống nhiều rồi, cô biết.

Bây giờ anh đang suy nghĩ gì nhỉ, cô không đoán được.

Mạnh Kiều thật sự chưa từng thảo luận vấn đề này với Chu Minh Xuyên, cô cũng không biết rốt cuộc Chu Minh Xuyên có muốn có con hay không.

Nhất là khi sinh ra trong gia đình như vậy, có người mẹ như Ân Mi, liệu anh còn thích có đứa con của mình không? Đây là lần đầu tiên Mạnh Kiều nghiêm túc suy tính vấn đề này.

"Trẻ con đáng yêu không ạ?" Mạnh Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi dì Hứa.

Dì Hứa vừa mừng vừa lo vì cô hứng thú với đề tài này, vội vàng trả lời” "Đương nhiên, nhất là con của mình. Mặc dù nói trẻ con luôn có một trăm phương thức chọc con tức chết, nhưng một khi có con thì con sẽ biết, đó không chỉ là miếng thịt rơi từ lòng con ra, mà sẽ là sự kết nối độc nhất vô nhị giữa con và người mình yêu."

Hiển nhiên dì Hứa động lòng, nói xong thì nghẹn ngào, nhưng rất nhanh liền che đi, cười một tiếng: "Nhưng suy cho cùng, giữa hai người có tình yêu hay không thì chuyện có con cũng sẽ không bị ảnh hưởng."

Mạnh Kiều biết bà đang nói đến đoạn hôn nhân trước đây.

Lưu Bính Sinh không cho dì Hứa nói chuyện con cái nhiều, ông kéo bà ngồi bên mình, một lần nữa cùng nhau xem tivi.

Lúc đồng hồ báo thức đi tới mười giờ, Chu Minh Xuyên và Mạnh Kiều quyết định về nhà.

"Đậu xe bên này đi, không sao đâu, ngày mai chú lái qua đó cho con." Ông Lưu đứng ở cửa nói.

"Ngày mai con đến lái đi." Giọng nói Chu Minh Xuyên nhàn nhạt, không nhìn ra anh đã uống nhiều.

"Chú Lưu, dì Hứa, vậy chúng con đi trước." Mạnh Kiều nhìn vào bên trong, vẫy tay với hai người.

"Được, hai con về nhà chú ý an toàn." Dì Hứa kéo tay Mạnh Kiều, mất một lát mới buông ra.

Hai người nói tạm biệt xong thì nắm tay nhau, đèn đuốc dọc lề đường sáng ngời, họ từ từ đi về nhà.

Buổi tối mười giờ, con đường dần dần vắng lặng, chỉ có ánh sáng của đèn đường soi sáng người qua lại. Gió lạnh lướt qua tóc hai người, Mạnh Kiều nắm chặt tay Chu Minh Xuyên.

Từ lúc rời khỏi đại viện đến bây giờ, anh chưa nói câu nào.

Bầu không khí ngưng đọng nặng nề, không biết anh đang nghĩ gì.

Chẳng qua là Mạnh Kiều loáng thoáng có thể nhận ra, mọi chuyện bắt đầu từ lúc dì Hứa nói đến chuyện con cái.

Đại khái là Chu Minh Xuyên cũng không thích trẻ con, cho nên bây giờ trong lòng có mâu thuẫn.

Mạnh Kiều nghĩ đến chỗ này, không biết thế nào mà trong lòng cũng buồn bã. Cô cũng không biết vì sao, nếu Chu Minh Xuyên kiên định không muốn có con, cô sẽ đồng ý không?

Cô không biết.

Hai người im lặng đi dọc theo con đường dài không nhìn thấy điểm cuối, bầu không khí u ám bao phủ hai bờ vai một cao một thấp, Mạnh Kiều chợt không thở nổi.

Ánh mắt cô không mục đích lêu lổng khắp nơi, bỗng nhiên nhìn thấy có mấy cái bóng đen nhỏ ở khúc quanh đầu đường ở phía trước.

Cô nhìn kỹ, thì ra là hai con chó vừa mới sinh, cơ thể ướt nhẹp, đang khập khiễng đi theo sau một chú chó lớn để học cách đi đường.

Trong lòng Mạnh Kiều mềm mại, không cầm lòng được mà thấp giọng nói: "Chó con đáng yêu quá."

Tay phải cô kéo nhẹ Chu Minh Xuyên, đang muốn chỉ cho anh xem.

Người đàn ông chợt kích động quay người sang, ôm cô thật chặt vào lòng.

"Nếu em thích chó con, sau này chúng mình cũng có, có được không?"

Mạnh Kiều: "???"

"Không phải em nói đáng yêu?" Giọng nói Chu Minh Xuyên không xác định mà khẽ run, cúi người dè dặt nhìn vào mắt cô, "Sau này chúng mình cũng có con của mình, có được không?"

Mạnh Kiều: "..."

Sinh cái gì? Sinh chó con?