Tặng Em 180 Dặm

Chương 74: Lời thương cuối giường




Tính đến nay đã gần một tháng, hai người bận rộn chân không chạm đất.

Đừng nói buổi tối không thể ngủ chung, ngay cả ban ngày hai người cũng bận rộn với công việc riêng của mình. Dù Chu Minh Xuyên đã mời đoàn đội chuyên nghiệp nhưng vẫn không yên tâm mọi chuyện nên phải theo sát.

Dư Thiên Thiên và Triệu Tầm mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi ở trong phòng khách, chờ đợi ngọn lửa đang cháy hừng hực trong phòng ngủ.

Triệu Tầm ngồi trên ghế sô pha được hai phút, quả thực đã buồn ngủ không chịu nổi, "Thiên Thiên, tôi đi ngủ một lát, buổi tối ra ngoài kêu tôi nhé." Anh ấy ngáp hai cái liên tục, mí mắt sắp dính chung một chỗ.

"Được, anh đi đi." Dư Thiên Thiên xua tay với anh ấy, chuyên tâm ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại di động.

Cô ấy nâng tầm mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín, khó nhịn được nụ cười ở khóe miệng, chậc chậc, tiểu yêu tinh này, hôm nay không có quả ngọt để ăn rồi.

Chắc hẳn Chu Minh Xuyên hận cô ấy lắm.

Một tháng này Dư Thiên Thiên và Mạnh Kiều thường xuyên bận bịu đến khuya, thuận tiện ôm nhau ngủ trong phòng ngủ chính. Dù Chu Minh Xuyên không nói gì nhưng cô ấy có thể đoán được chắc chắn trong lòng người đàn ông kia cũng có không ít lần oán hận cô ấy.

Dư Thiên Thiên chột dạ chớp mắt, hí hửng cười.

Cô ấy lười biếng vươn vai, đang chuẩn bị tìm một tư thế thoải mái nằm một lát thì bỗng nhiên nhìn thấy có người đi ra từ phòng ngủ.

Dư Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Chu Minh Xuyên đi tới phòng khách, sau đó lại lập tức nhìn qua phòng ngủ, lắp bắp nói: "Kết, kết thúc rồi?"

Trong lòng cô ấy khua chiêng gõ trống, không dám tin tưởng, vừa mới được hai phút thôi mà!

Hai phút?! Anh ấy cởi quần áo rồi mặc vào!!!

Đây là tốc độ gì thế!!??

Sắc mặt Chu Minh Xuyên cũng không được tốt lắm, anh nhìn thấy biểu tình khó tả của Dư Thiên Thiên, giọng nói trầm thấp: "Cô vào trong giúp Mạnh Kiều đi."

Dư Thiên Thiên khó tin nhìn anh, gian nan gật đầu nói: "Được", sau đó vọt vào phòng ngủ.

Cô ấy vươn tay đẩy cửa sau đó đóng chặt.

Trong phòng, Mạnh Kiều còn đang sửa sang tóc tai của bản thân, Dư Thiên Thiên đi qua nhìn nhìn, miệng có chút sưng, tóc tai cũng loạn.

"Trước kia Chu Minh Xuyên đều nhanh như vậy sao?" Dư Thiên Thiên kéo Mạnh Kiều còn mải sửa sang mái tóc, nhỏ giọng nghiêm túc hỏi.

"Hả?" Mạnh Kiều không hiểu cô ấy đang nói gì, vén tóc ra sau tai rồi xoay người đưa lưng về phía Dư Thiên Thiên, "Cậu tháo dây giúp tớ, tớ không tháo được."

Dư Thiên Thiên nhìn thấy biểu cảm không để tâm của cô, trong lòng kinh hãi, có phải Mạnh Kiều bị tẩy não bởi bản lĩnh một phát hai phút của đàn ông rồi không?

Biểu cảm cô ấy càng nặng nề, đưa tay cởi dây giúp cô, sau đó lại hỏi: "Hai người vừa làm gì?"

Mạnh Kiều vịn tường, nhấc chân ra khỏi áo cưới, sau đó nghiêm túc rũ phẳng áo cưới rồi mới ngẩng đầu trả lời Dư Thiên Thiên: "Ai da, chính là một chút chuyện bừa bộn thôi."

Gương mặt cô ửng đỏ, treo cưới xong xuôi liền đi tìm váy mặc vào, tức giận trách móc: "Sao cậu còn hỏi thăm loại chuyện này? Mấy đoạn phim bậy bạ không đủ để cậu xem hả?"

Mạnh Kiều cười nhéo cằm Dư Thiên Thiên.

Ai biết Dư Thiên Thiên không muốn đùa giỡn, kéo cô ngồi xuống giường, biểu cảm nghiêm túc giống như đang thảo luận nguyện vọng thi đại học với cô, "Trước kia trình độ của Chu Minh Xuyên vẫn luôn là hai phút?"

"Hai phút gì?" Lúc này Mạnh Kiều mới bắt được chữ mấu chốt, "Hai phút làm gì?"

"Cậu." Dư Thiên Thiên đơn giản thô bạo.

Mạnh Kiều: "..."

Đầu óc cô đơ ra một giây, gương mặt đỏ hơn.

"Đậu xanh, chịu luôn, tớ còn cho rằng thể lực của tay đua —— "

"—— Thật," Mạnh Kiều bỗng nhiên bình tĩnh nói, "Dừng nhắc lại nữa."

Dư Thiên Thiên nhìn thấy Mạnh Kiều lòng như tro tàn, hít một hơi khí lạnh thật mạnh, vừa muốn mở miệng an ủi cô.

"Anh ấy thật sự chỉ cần hai phút." Mạnh Kiều tiếp tục nhàn nhạt nói, "Là có thể đánh chết cậu."

Dư Thiên Thiên: "..."

"Cho nên vừa rồi các cậu không làm gì cả?" Cô ấy lại dè dặt xác nhận thêm một lần.

"Đương nhiên!" Mạnh Kiều bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trong đầu toàn là thứ bậy bạ, "Anh ấy không biết tháo dây, sao tớ có thể để cho anh ấy hủy đi áo cưới hoàn mỹ không sứt mẻ của tớ được!"

"Chẳng qua là nói đến chuyện này, tớ nhớ đến một vấn đề." Dư Thiên Thiên bỗng nhiên nói: "Tối nay cậu và anh ấy ngủ chung đi."

"Sao thế?" Mạnh Kiều nghi ngờ hỏi” "Tớ vốn định tối nay ở chỗ ba mẹ tớ nhưng lại ngại làm phiền họ, không muốn chạy tới chạy lui, tớ cũng không thích những lễ nghi phiền phức nên hủy rồi. Buổi tối tớ vẫn ngủ ở chỗ này."

"Tớ biết, tớ hỏi cậu ngủ với tớ hay là với Chu Minh Xuyên?" Dư Thiên Thiên hỏi tới cùng.

"Khác gì nhau?"

"Dĩ nhiên, tớ chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi, nếu tối nay cậu ngủ với anh ấy thì không tránh khỏi việc tiếp xúc tay chân, áo cưới của cậu lại lộ một mảng da lớn, đến lúc đó xanh xanh đỏ đỏ, không phải ngày mai trông sẽ rất khó coi sao?" Dư Thiên Thiên thật sự vì cô mà cân nhắc, hai hàng lông mày nghiêm túc nhíu lại.

Mạnh Kiều há miệng, cô đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy. Vừa rồi Chu Minh Xuyên cũng nhiệt tình quá đáng, một tháng nay cô đã phớt lờ anh, nếu tối nay ngủ cùng nhau, sáng mai có dậy nổi hay không cũng là vấn đề.

"Vậy tớ ngủ với cậu." Mạnh Kiều nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Không thành vấn đề." Dư Thiên Thiên nhướng mày cười với cô, "À đúng rồi, đừng nói với người đàn ông của cậu đây là ý của tớ, nếu không hiện tại tớ bóp chết cậu."

Mạnh Kiều: "..."

Buổi tối bốn người lái xe đến nhà hàng trong homestay ăn tối, bởi vì lo lắng còn phải bận rộn hôn lễ vào sáng mai, Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm không ở lại với bọn họ lâu. Vào lúc Mạnh Kiều muốn lên xe, Lý Cầm kéo tay cô không chịu buông.

Dù hai người sẽ gặp nhau ngay ngày hôm sau nhưng Lý Cầm đã nhanh chóng chìm vào cảm giác thương tâm khi phải gả con gái đi.

Mạnh Kiều vẫn cảm thấy trước giờ không tồn tại cách nói gả con gái đi lấy chồng. Chẳng qua là chuyện hai người yêu nhau rồi ở bên nhau, từ đó về sau trên thế giới lại có thêm một người sẽ yêu Mạnh Kiều giống như ba mẹ yêu cô.

Mà người kia của cô cũng sẽ vĩnh viễn là nhà của cô.

Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm cũng vĩnh viễn là ba mẹ của cô.

Mạnh Kiều ôm Lý Cầm thật chặt, cô biết không cách nào thuyết phục người của thế hệ trước hiểu cô, nhưng cô cũng không muốn mẹ thương tâm như vậy.

"Con kết hôn rồi, mẹ sẽ không cần con nữa à?" Mạnh Kiều làm nũng với Lý Cầm.

Lý Cầm trừng mắt nhìn cô, "Sao có thể?"

Ngay sau đó Mạnh Kiều cười hỏi: "Vậy mẹ khóc cái gì, con chỉ kết hôn với Chu Minh Xuyên, cũng không phải là cắt đứt quan hệ với ba mẹ."

"Con nhóc này, chỉ toàn nói bậy." Lý Cầm nâng tầm mắt, mắng yêu cô, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, "Thôi vậy thôi vậy, các con sớm về nghỉ ngơi, sáng mai sẽ rất bận."

Mạnh Kiều nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Lý Cầm, chẳng biết tại sao cảm xúc của cô cũng dao động theo, "Vậy ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Biết rồi, các con đi mau đi." Giọng nói Lý Cầm khàn khàn, đẩy Mạnh Kiều vào xe. Mạnh Quốc Huy luôn ở một bên không nói chuyện, lúc này mới nói, "Quay về thì chú ý an toàn."

"Dạ." Mạnh Kiều gật đầu, Chu Minh Xuyên ôm cô từ phía sau, "Vậy tụi con về trước."

"Được, đi đi." Mạnh Quốc Huy nhìn bọn họ vẫy tay.

Chu Minh Xuyên lên xe, đưa ba người về nhà gỗ nhỏ trước.

Lúc về đến nhà đã là tám giờ tối, không còn chuyện gì cần làm nữa, nhiệm vụ duy nhất là chờ đợi.

Chờ sáng sớm ngày mai, chờ mặt trời mọc.

Mạnh Kiều còn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, vẻ lưu luyến trong mắt Lý Cầm giống như một thanh sắt hàn đồ, khắc một dấu vết thật sâu vào tim cô.

Cô biết bản thân sẽ mãi mãi là con gái của Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm, nhưng cô cũng biết ba mẹ sẽ luôn cảm thấy gả con gái đi chính là để con bé rời khỏi nhà.

Nhưng cô vẫn sẽ thường xuyên về nhà, vẫn sẽ gọi bọn họ là ba mẹ.

Rốt cuộc có điều gì sẽ đổi khác? Mạnh Kiều không rõ, nhưng cô không có cách nào xem nhẹ sự lưu luyến và nỗi thương tâm của bọn họ.

Ánh mắt kia rất nhẹ nhàng, bị che giấu sau sắc trời mờ tối.

Nhưng nước mắt lại rất sáng, chỉ một giọt nhỏ cũng đã đâm vào lòng cô.

Trong phòng khách chỉ còn lại Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên, Mạnh Kiều co người thành một đống, ngẩn ngơ dựa vào tay vịn của ghế sô pha, Chu Minh Xuyên ngồi bên cạnh cô.

Vươn tay ôm cô thật chặt.

Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy tí tách, vàng rực đỏ đậm, lần lượt thay nhau toả sáng.

Hai người đang suy nghĩ những chuyện khác nhau, nhưng cảm xúc trầm lắng giống nhau.

Thế này rất kỳ lạ, rõ ràng ngày mai sẽ là thời khắc mừng rỡ kích động nhưng những cảm xúc nặng nề ưu sầu vẫn không chút kiêng kỵ, ra sức hoành hành vào một đêm trước đó.

Chu Minh Xuyên bao lấy cô trong ngực, hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: "Em sắp gả cho anh."

Anh nói một câu trần thuật, giọng nói vẫn bình thản như thường lệ.

"Ừm." Mạnh Kiều nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Ánh lửa mơ hồ nhảy trong đôi mắt người đàn ông, ngón tay anh từ từ co lại, ôm chặt người trong ngực thêm một chút.

"Có phải em không vui không?" Anh chú ý tới Mạnh Kiều từ quay về thì luôn không nói chuyện, chỉ ngồi một mình trên ghế sô pha.

Mạnh Kiều cúi đầu nhìn ánh lửa cách đó không xa, hồi lâu mới gật đầu, sau đó vươn tay ôm cổ Chu Minh Xuyên.

Giọng nói của cô thật nhỏ: "Không biết vì sao, chỉ là em có chút muốn khóc.”, có lẽ là vì Lý Cầm nhưng hình như lại không phải.

Cảm giác này rất thần kỳ, bản thân cô không thể nói ra được là vì sao.

Giống như cố ý tạo ra cảm giác đau thương nhưng cô không thể tìm thấy nơi bắt đầu để dập tắt nó.

Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn chân mày Mạnh Kiều thoáng nhíu lại, ngón tay miết gò má cô, "Muốn hôn một lát không?"

Mạnh Kiều sững sờ nhìn anh.

"Anh hơi muốn hôn em, làm thế nào đây?"

"Vì sao không hôn?" Mạnh Kiều ở trong lòng anh rì rầm.

Chu Minh Xuyên mấp máy môi, hồi lâu mới mở miệng, "Không phải vừa rồi em nói với anh lúc ăn tối sao? Trước khi hôn lễ ngày mai kết thúc, anh không thể chạm vào em."

Lúc này Mạnh Kiều mới nhớ ra, cô quả thực đã nói vậy, phòng ngừa anh không biết nặng nhẹ mà để lại dấu vết trên người cô.

Trong đôi mắt của người đàn ông hiện lên vài tai khẩn cầu, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, đẹp đến mức khiến cho người ta không rời mắt được.

"Hôn đi." Cô hé môi, giọng nói như thánh chỉ đặc xá.

Đôi môi khô ráo ấm áp của Chu Minh Xuyên phủ xuống. Anh hôn rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ, có lẽ anh vẫn sợ để lại dấu vết sẽ chọc cô tức giận cho nên khi hôn vô cùng dịu dàng.

Càng nhiều hơn thế là đầu lưỡi dây dưa.

Nhưng nó cũng chìm đắm trong những suy nghĩ rối ren, thậm chí cơ thể hơi rướn lên theo một phương hướng không xác định.

Ghế sô pha nuốt chửng thân thể của hai người, ánh lửa dần dần ảm đạm, bóng tối bao vây bọn họ.

Chu Minh Xuyên giống như một người đi trên dây thép, tất cả sức lực và dục niệm đều dễ dàng bị nắm thóp, sau đó bốn lạng đẩy ngàn cân, cẩn thận thổ lộ tâm tình với người trong ngực.

Tiếng rên đứt quãng vang lên, miệng hít thở không thông, vào một giây trước khi ý thức Mạnh Kiều thất thủ, cô đè lại bàn tay không an phận.

Chu Minh Xuyên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện bản thân đã có chút vượt giới hạn.

Cổ họng nghẹn lại, anh bất đắc dĩ ngã ra bên người Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nhìn thấy anh thế này, không nhịn được cười khẽ. Chu MInh Xuyên nhìn thấy cô cười, đôi mắt chứa đầy sự bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô.

"Anh muốn ngày mai mau đến.” Chu Minh Xuyên khàn giọng oán hận.

Mạnh Kiều nghe xong lại cười dữ dội hơn, ghế sô pha cũng lay động, Chu Minh Xuyên buồn bực, chỉ có thể ôm chặt cô, không cho phép cô cười anh nữa.

Mạnh Kiều cười một lát mới dừng lại, nghĩ đến khoảng thời gian này Chu Minh Xuyên vô cùng bận rộn, cũng lập tức thu lại nụ cười rồi kề sát vào anh.

Môi cô dán bên tai người đàn ông, tay phải chậm rãi sờ gò má anh.

Giọng nói êm ái nói với anh, "Chồng, cực khổ rồi."

Ngọn lửa trong lò sưởi bỗng nhiên phóng lên cao, trái tim Chu Minh Xuyên đập mãnh liệt, chỉ trong một khoảnh khắc, cơ thể cứng còng như một tấm thép.

"Em, em nói gì?" Giọng nói anh run rẩy, muốn cô lặp lại lần nữa.

"Không nghe thấy thì thôi." Mạnh Kiều cười xấu xa, muốn chạy trốn.

Chu Minh Xuyên trở người đè cô ở phía dưới, hai mắt đen nhánh giống như báo săn mồi, không tùy tiện bỏ qua cho cô, "Lặp lại lần nữa."

Giọng điệu anh hoang mang nhưng nội tâm bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung vì mừng như điên.

Mạnh Kiều nhìn người đàn ông đè trên người cô, cụp mắt ngượng ngùng cười một tiếng, giọng nói mềm nhũn nói với anh:

"Em nói chồng à, anh cực khổ rồi~"

Người phụ nữ nháy mắt hóa thành tiểu yêu tinh, chỉ một cái nâng mắt hời hợt đã lấy mất bảy hồn sáu phách của anh, khiến anh hồn phi phách tán.

Gân xanh trên cánh tay Chu Minh Xuyên nổi lên, cố gắng khắc chế dục niệm sôi trào trong lòng mình.

Nhưng người dưới thân vẫn không có nửa phần cảnh giác nguy cơ, ánh mắt câu dẫn anh, thi thoảng còn vô tội chớp mắt.

Trên người cô có mùi thơm như có như không, chúng luồn lách qua mọi kẽ hở, ăn mòn ý nghĩ của Chu Minh Xuyên, anh cắn nhẹ hàm răng, một giây trước khi sắp mất khống chế, anh đứng lên.

"Mau đi ngủ đi." Chu Minh Xuyên kéo Mạnh Kiều dậy.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng bước xuống đất, đi theo anh đến phòng ngủ.

Chu Minh Xuyên dừng ở cửa, "Ngủ ngon."

Mạnh Kiều vươn tay ôm cổ anh, "Chồng ngủ ngon."

Con ngươi của người đàn ông co rụt, "Mau vào đi." Lồng ngực anh khô kinh khủng, không chịu nổi bất cứ dày vò nào của cô nữa.

"Chồng, anh không ôm em một cái à?" Mạnh Kiều xấu xa nhìn anh.

Chu Minh Xuyên cụp mắt nhìn Mạnh Kiều, trong đầu đã xảy ra cuộc đại chiến giữa thiên thần và ác ma, chỉ cần khinh thường một chút thì sẽ xảy ra sơ sót, đành nhanh chóng ôm cô một cái, "Đừng kêu nữa, giữ lại ngày mai kêu."

"Ngày mai kêu?" Ngón tay Mạnh Kiều cầm chốt cửa, cô xoay người nhìn anh, "Ngày mai khi nào kêu?"

Chu Minh Xuyên tỉnh bơ nhếch khóe miệng, giọng nói trầm khàn” "Buổi tối."