Tặng Em 180 Dặm

Chương 71: Lời thương cuối giường




Sau khi dọn toàn bộ hoa hồng vào nhà, Chu Minh Xuyên vẫn đứng ở cửa.

Đám người Trần Vũ và Dư Thiên Thiên ngầm hiểu, ai nấy hoàn thành công việc xong đều chuẩn bị rời đi.

"Cảm ơn mọi người." Mạnh Kiều xấu hổ ôm eo Chu Minh Xuyên, nói với bọn họ bằng giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng: "Buổi tối mọi người về nhà nhớ chú ý an toàn."

"Được rồi, hai người cứ ở bên nhau thật tốt đi." Triệu Tầm hớn hở vỗ vai Chu Minh Xuyên.

Khóe miệng Chu Minh Xuyên hờ hững nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Được, đi thong thả nhé."

Dư Thiên Thiên nín cười nhìn bộ dáng vui vẻ như cô gái nhỏ của Mạnh Kiều, chụp cho cô mấy tấm ảnh, "Con bé chết tiệt, xem cậu vui chưa kìa~"

Mạnh Kiều hiếm khi không mắng lại cô ấy, cô xấu hổ vùi mặt vào ngực Chu Minh Xuyên.

Chu Minh Xuyên ôm cô, nói với mọi người: "Cảm ơn nhé, mọi người về nhà an toàn."

"Được, vậy chúng tôi đi trước đây." Trần Vũ đi ra cửa lớn rồi dừng lại, quay đầu nói thêm: "Chúc mừng, người anh em."

Trong mắt Chu Minh Xuyên hiện lên một tia cảm kích, “Cảm ơn mọi người rất nhiều."

Trần Vũ thoải mái cười to hai tiếng, sau đó bước nhanh theo mọi người xuống lầu.

Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên đứng ở cửa rất lâu, hai người nhìn theo bọn họ đi xuống cầu thang, trong không gian thu hẹp chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Mạnh Kiều ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi anh: "Mình về nhà chưa?"

Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn cô, tối nay Mạnh Kiều khóc rất dữ, hiện tại hai con mắt còn hồng hồng.

Dáng vẻ này của cô rất dễ dàng khơi dậy sự thương tiếc của người khác, huống chi cô còn đang đeo chiếc nhẫn anh tặng cho cô.

Đến hiện tại anh vẫn có cảm giác không chân thực, chiếc nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh cửu đang nằm trên tay cô.

Cô cam tâm tình nguyện ở cạnh anh cả đời.

Mạnh Kiều thấy anh không nói chuyện, ôm eo anh lắc lắc, "Chu Minh Xuyên?"

Tối nay cô vừa quyến rũ lại đáng yêu, khóe mày cũng mang theo mấy phần nũng nịu khó nói thành lời.

Rõ ràng Mạnh Kiều để mặt mộc nhưng Chu Minh Xuyên cảm thấy cô của tối nay đẹp hơn bao giờ hết.

"Ừm, về nhà." Anh cúi đầu hôn trán Mạnh Kiều, dẫn cô vào nhà.

Khóe miệng Mạnh Kiều nâng lên, cảm giác mềm mại như quả đào ngọt chín giữa mùa hè, thịt mỏng ngọt ngào và hạnh phúc như muốn phá vỡ lớp da xanh để chảy ra ngoài.

Cô giơ tay thật cao nhìn chiếc nhẫn Chu Minh Xuyên tặng cô, kim cương lớn lấp lánh dưới ánh đèn hoa lệ.

"Anh tìm thấy cái này——" cô vừa muốn xoay đầu hỏi Chu Minh Xuyên mua chiếc nhẫn ở đâu nhưng nửa câu còn chưa nói hết, đèn trong nhà bỗng nhiên bị người ta tắt mất.

Bóng tối nháy mắt bao phủ hai người, cô đành men theo ánh trăng ảm đạm nhìn người ở cửa đi đến trước mặt cô.

Anh không nói lời nào mà đẩy cô vào góc tường.

Anh còn chưa thấy thỏa mãn.

Cái gì cũng chưa đủ.

Giây thứ hai sau khi nụ hôn nóng bỏng cấp bách rơi xuống, Mạnh Kiều biết anh muốn làm gì.

Trong lòng cô run run, không nhịn được cười, vươn tay ôm cổ người đàn ông.

Phía sau là bức tường không thể thối lui, trước người là Chu Minh Xuyên đang liên tục tấn công.

Nhưng Mạnh Kiều không cảm thấy khó chịu chút nào, cô chỉ muốn vĩnh viễn khảm bản thân vào lòng người đàn ông này.

Ngón tay chìm sâu trong những sợi tóc hơi ướt của Chu Minh Xuyên, nóng bỏng nghiền nát khóe môi cô. Ánh trăng ngoài cửa sổ vội vàng mất đi ánh sáng, trong phòng mờ tối chỉ nghe thấy âm thanh quấn quít nhau.

Giống nhiều đêm khác nhưng lại có chút khác biệt.

Lồng ngực anh không cách nào kiềm chế được sự vui mừng nhưng cũng chẳng thể ngăn được sự sợ hãi, rằng mọi chuyện chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước.

Chỉ có cô nhiệt liệt ấm áp đáp lại, nói với anh rằng Chu Minh Xuyên, mọi chuyện là thật, em là của anh, vĩnh viễn là của anh.

Hai bóng dáng mơ hồ dây dưa nhau ở góc tường phòng khách, ánh trăng dịu dàng tạo ra một tầng bóng râm cho bọn họ.

Tất cả động tác tấn công và đáp lại đều thuộc về bản năng nguyên thủy, anh muốn ở giờ khắc này hôn em, tuyệt đối không do dự.

Trong lòng Mạnh Kiều mang theo nỗi áy náy vì tối nay đã hiểu lầm Chu Minh Xuyên nên cô càng đáp lại anh to gan hơn trước kia.

Khoảnh khắc cô xoay mình nắm giữ quyền chủ động trong lòng bàn tay, ý thức trong mắt Chu Minh Xuyên nháy mắt tan biến.

Anh có một loại sợ hãi không biết là thật hay giả, không dám nắm chắc mọi chuyện tối nay có chân thật hay không.

"Chu Minh Xuyên." Cô liếm môi, nhẹ giọng gọi anh. Trong mắt người phụ nữ là những giọt mắt lấp lánh, nước trái cây ngọt ngào chảy xuôi xuống khóe môi đỏ bừng.

Chu Minh Xuyên như thể nhìn thấy nàng siren ngâm nga dưới ánh trăng, làn da trắng nõn phản chiếu ánh sáng bạc.

Thuyền nhỏ chậm chạp đi về phía trước, bị nàng siren dụ dỗ chìm xuống dưới.

Chìm xuống dưới, chìm xuống dưới.

Chìm xuống khu vực cấm không người biết.

Chìm xuống dưới, chìm xuống dưới.

Chìm xuống cội nguồn của ngọn lửa nồng cháy.

Bàn tay nhỏ yếu không xương đan xen với bàn tay đang tiến về trước ngăn cản của anh, cô không dùng nhiều sức mà đã khiến cho người đàn ông kia hoàn toàn vứt bỏ mũ sắt áo giáp.

Ấm áp điên cuồng lan tràn, lý trí hoàn toàn thất thủ.

Gió lớn thổi ngoài cửa sổ khiến những cành cây nhảy múa điên cuồng, người trong phòng cùng nhau rơi vào địa ngục Vô gián (*).

(*) Địa ngục Vô gián dùng để chỉ tầng sâu nhất trong địa ngục, cũng là tầng đau khổ nhất.

Người phụ nữ châm lửa khẽ cười, tiếp tục thêm củi thêm lửa, khóe mắt người đàn ông là màu đỏ thắm như muốn ăn thịt người, cổ họng thi thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Cô đang thắp lên ngọn lửa cho anh và cho chính bản thân mình.

Trận hỏa hoạn lan tràn, rốt cuộc đốt tới trên người cô vào vào một giây khi sức lực của cô cạn kiệt.

Giọng nói cô càng ngày càng khàn, nhưng nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng rực rỡ quá đáng.

Mạnh Kiều lựa chọn từ bỏ, cô hoàn toàn giao bản thân cho Chu Minh Xuyên.

Mạnh Kiều không che giấu tất cả tiếng than thở và ngân nga vui mừng, anh thích nghe, cô kêu cho anh nghe.

Mạnh Kiều biết anh nghe hiểu.

Bởi vì anh cứ lặp lại ở bên tai cô: "Anh cũng yêu em, thật sự rất yêu em."

-

Ngày thứ hai khi Mạnh Kiều tỉnh lại, cả người không thể động đậy.

Trừ cả người đau đớn, còn có một món đồ trang sức quy mô lớn dán cô thật chặt từ sau lưng.

Cằm đặt trên đỉnh đầu, cánh tay ôm lấy bụng.

Từ trên xuống dưới, kín kẽ dán lấy nhau.

Cô nhẹ nhàng hít thở, thậm chí không còn nhớ nổi tối hôm qua đã kết thúc từ khi nào.

Chỉ nhớ sau khi Mạnh Kiều chủ động hôn Chu Minh Xuyên thì anh lập tức phát điên.

Cường thế đất lật cô lại làm rất lâu, mới bắt đầu cô còn có thể theo kịp tiết tấu của anh, sau đó từ từ bỏ cuộc.

Anh là một tay đua, cô có làm sao thì cũng chẳng đọ nổi thể lực của anh.

Bình thường Chu Minh Xuyên sẽ không buông thả như vậy, anh luôn quan tâm đến cảm xúc của Mạnh Kiều.

Nhưng tối hôm qua cũng phải trách cô đã cho anh sự kích thích mới mẻ nên cuối cùng mới mất kiểm soát tới vậy.

Mạnh Kiều nghĩ đến đây, bên tai nóng lên. Cô liếm môi, có chút khô.

Hơi thở đều đều của người đàn ông phả vào tóc cô, Mạnh Kiều nhẹ nhàng nâng cánh tay anh lên, xoay người đối mặt với anh.

Chu Minh Xuyên từ từ mở mắt ra, anh vẫn ngủ nông như vậy.

"Chào buổi sáng." Người đàn ông nhìn cô, siết chặt cánh tay, ôm cô sát lại gần hơn.

Giọng nói của anh rất thấp, mang theo chút lười biếng vì mới tỉnh ngủ.

"Chào buổi sáng." Khóe miệng Mạnh Kiều cong lên, vươn tay ôm eo anh.

Trong chăn ấm áp dễ chịu, trong mũi đều là hơi thở khô ráo dễ ngửi trên người người đàn ông.

Hai người cũng không nói gì nữa, cứ im lặng ôm nhau.

Mạnh Kiều rút tay trái mình ra, từ từ thưởng thức chiếc nhẫn, "Chu Minh Xuyên?"

"Ừm?"

"Anh mua chiếc nhẫn này khi nào?"

Tầm mắt Chu Minh Xuyên rơi xuống, nhẹ giọng trả lời: "Lúc ở Paris."

"Paris?" Trong lòng Mạnh Kiều bất ngờ, "Vì sao em không biết?"

Người đàn ông hài lòng khẽ cười, để cô nhìn thẳng vào anh, “Anh mua vào hai ngày trước khi rời Paris."

Mạnh Kiều cau mày hồi tưởng lại hai ngày đó, "Lúc ấy không phải anh luôn ở bên ngoài bận chuyện hợp đồng sao?"

"Ừ," Chu Minh Xuyên gật đầu, "Quả thật có bận chuyện hợp đồng, chủ yếu là bận bịu đàm phán chuyện tiền bạc. Anh nói anh ký hợp đồng hai năm với Renault, một trong số những điều kiện anh đề ra cho họ là lập tức lấy được một nửa tiền lương hàng năm của năm thứ nhất, chính là năm triệu bảng Anh."

"Mấy ngày đó anh bận làm thủ tục chuyển tiền, sau đó đi xem nhẫn."

Mạnh Kiều khẽ nhếch miệng, có chút bất ngờ, "Vậy sao anh biết kích thước ngón tay em?" Cô nhìn chiếc nhẫn có kích thước hoàn mỹ trên ngón áp út, tò mò hỏi anh.

Chu Minh Xuyên hiếm khi để lộ vẻ giảo hoạt, "Anh mang vòng đo nhẫn về, nửa đêm em ngủ rất say, anh thuận tiện đo được kích thước."

Mạnh Kiều: "..."

"Vậy nếu nửa đêm anh muốn giết em, chẳng phải rất dễ dàng sao?"

Chu Minh Xuyên: "..."

"Anh sẽ không giết em vào nửa đêm." Chu Minh Xuyên chậm rãi nói, "Cùng lắm là nửa đêm lén lút hôn em."

Mạnh Kiều: "... Anh làm rồi?"

"Thường xuyên."

"Nửa đêm anh không ngủ?" Mạnh Kiều nhìn vào mắt anh, ôm cổ người đàn ông.

Chu Minh Xuyên hít một hơi thật sâu, "Có lúc trong lòng sợ hãi, nhất định phải tỉnh dậy, sau đó nhìn thấy em ở bên người mới yên tâm."

"Vậy nếu em không ở đây thì sao?" Mạnh Kiều cười xấu xa hỏi anh.

Tâm trạng Chu Minh Xuyên không tồi, anh cười: "Em đeo nhẫn thì không thể không ở đây."

"Ai nói?"

"Anh nói." Chu Minh Xuyên nghiêm túc nhìn cô, "Tối hôm qua em đồng ý gả cho anh."

Mạnh Kiều thấy Chu Minh Xuyên nghiêm túc, trong lòng muốn khóc, anh tốt như vậy, cô còn hiểu lầm anh.

"Mạnh Kiều, qua hai ngày nữa chúng ta đi thăm ông Lưu, có được không?"

"Được."

"Sau đó đến nhà em một lần."

"Vì sao?"

"Anh muốn kết hôn với em, có phải nên mời người nhà em ăn một bữa cơm không?"

Mạnh Kiều nghe anh nói, không biết thế nào mà lại muốn khóc.

Cô nặng nề gật đầu, "Nên chứ, ba em rất thích anh."

Chu Minh Xuyên thả lỏng chân mày, chậm rãi nở nụ cười cười, điện thoại di động ở mép giường bỗng nhiên reo vang, anh vươn tay lấy sang.

"Là Dư Thiên Thiên." Anh nhíu mày hai giây, "Sao cô ấy lại gửi cho anh?"

Từng tin nhắn vẫn đang nhảy ra với tốc độ cực nhanh.

Chu Minh Xuyên còn chưa kịp mở khóa, Dư Thiên Thiên đã gửi mấy chục tấm ảnh qua.

Mạnh Kiều nhích đến gần để xem, mừng rỡ khôn xiết, "Nhất định là ảnh chụp tối hôm qua lúc cầu hôn!" Cô vui vẻ vùng vẫy, giơ tay với lấy điện thoại, "Em muốn xem em muốn xem!"

Chu Minh Xuyên tự nhiên đưa điện thoại di động sang, anh không xem tin nhắn, Dư Thiên Thiên bỗng nhiên gửi mấy tin chữ.

[ Cứu mạng, anh trai, anh tự chọn mấy tấm xem được rồi gửi cho Mạnh Kiều đi, tôi không dám! ]

[ Đừng nói hình ảnh là tôi chụp, nói là tối hôm qua Triệu Tầm lấy điện thoại di động chụp. ]

[ Dù sao thì cũng đừng nói hình ảnh là tôi gửi. ]

[ Tổng cộng nhiều hình ảnh như vậy, anh trai, anh xem rồi chọn đi, Mạnh Kiều là cô bé nóng tính, nếu không cẩn thận nhìn thấy toàn bộ hình ảnh thì chắc chắn sẽ nổi điên. ]

[ Tôi quả thực cố gắng hết sức rồi, cáo từ. ]

Mạnh Kiều không nhìn thấy tin nhắn lóe lên, vui vẻ mở khung đối thoại của Chu Minh Xuyên, ngoài miệng còn nói: "Em bỗng nhiên nhớ ra, đến lúc kết hôn em phải gọi Dư Thiên Thiên đến làm phù dâu cho em."

Khóe miệng cô không giấu được nụ cười, bắt đầu mở từng tấm hình tối hôm qua Dư Thiên Thiên chụp.

Người đàn ông mặc âu phục màu tàn thuốc rất thẳng thớm, trong mi mắt là tình cảm sâu đậm, anh quỳ một đầu gối xuống đất.

Đèn xe tôn lên đôi mắt lấp lánh của anh, cả người tỏa ra vẻ anh tuấn và điển trai không có gì sánh bằng.

Hoa hồng đầy xe và kim cương trong tay xen người đàn ông chiếu sáng lẫn nhau, đây vốn dĩ phải là một tấm ảnh cầu hôn vô cùng hoàn mỹ.

Trừ người phụ nữ đứng trước mặt Chu Minh Xuyên.

Cô tham lam sự ấm áp, mặc áo phao lông vũ màu đen tầm thường, mái tóc dài bị gió biển thổi ngổn ngang, gương mặt mộc hơi ngẩng lên, phơi bày hai vành mắt còn đỏ hơn hoa hồng.

Miệng mím thật chặt, ngay cả lông mày cũng dùng sức nhíu lại, có thể nhìn ra được người này thật sự rất cảm động.

Trên dưới cả người không hề tỏa sáng, trừ đôi giày cao gót màu bạc cô mang trước khi ra cửa.

Lại bị người nào đó khéo léo loại khỏi ống kính.

...

Tim Mạnh Kiều tắc nghẽn, biểu cảm cứng ngắc, cô nhanh chóng lật xem những hình ảnh khác Dư Thiên Thiên gửi tới.

Người phụ nữ khóc lớn.

Người phụ nữ cau mày khóc lớn.

Chóp mũi người phụ nữ đỏ rực, người phụ nữ khóc lớn.

Người phụ nữ khóc lớn bị Chu Minh Xuyên ôm vào ngực.

Không có xấu xí nhất, chỉ có xấu xí hơn.

...

Chu Minh Xuyên còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Mạnh Kiều vừa mới nói chuyện kết hôn, đầu óc anh bị sự vui vẻ làm cho mê muội.

"Vừa rồi em nói gì?" Anh mang theo sự mong đợi hỏi cô: "Em nói muốn để Dư Thiên Thiên làm phù dâu của em?"

Mạnh Kiều nghe xong thì im lặng để điện thoại di dộng xuống.

Cô nhìn Chu Minh Xuyên, chậm rãi cười khẩy.

"Anh nghe nhầm rồi."

"Em vừa nói,"

"Em phải khiến cho Dư Thiên Thiên chết không có chỗ chôn!!!"