Chương 30: Chùa Trấn Quốc.
Trương Thành Công thấy trong sân rất nhiều người không tiện di chuyển nên hắn xuống xe dắt xe đạp vào trong sân. Hắn thả chậm bước chân đi đến gần bác gái ngày hôm qua sau đó lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bác."
Bác gái thấy lại là chàng thanh niên ngày hôm qua nên cũng hơi bớt cảnh giác chào đáp lại rồi hỏi: "Cháu hôm nay đến đây làm gì? Không ở nhà nấu cơm đi, gần trưa rồi đó."
"Cháu ăn rồi." Trương Thành Công cười trả lời xong nói tiếp: "Bác cho cháu ăn cơm sớm thế?"
Bác gái nghe thế thì nhấn một thìa cơm lớn vào trong miệng cháu trai mình sau đó mới lắc đầu chán nản nói: "Nó ngủ dậy muộn nên đói sớm. Cho nó ăn trước chứ chờ nó ăn lâu lắm, toàn phải thí thì mới chịu ăn thôi."
"Vậy sao, thôi không quấy rầy hai bà cháu bác nữa, cháu chạy lên xem phòng một chút."
Vừa nói Trương Thành Công vừa lấy một ra một miếng socola nhỏ được gói bằng mảnh giấy báo đưa cho cháu bác gái rồi căn dặn: "Nhóc con, trông xe cho chú một lát nhé. Đây là socola thù lao, ăn cực kì ngon."
Thằng bé nghe được là socola liền vui sướng nhảy cẫng lên mở tờ giấy báo ra để xác nhận sau đó vô cùng cẩn thận gói cất đi xong mới khoanh hai tay lại cảm ơn: "Cháu xin chú ạ. Chú cứ yên tâm giao xe đạp cho cháu coi."
Nói rồi thằng bé lôi tay bà mình lại bên cạnh chiếc xe đạp thống nhất của Trương Thành Công ý bảo mình muốn ăn cơm tại chỗ này.
Trương Thành Công chỉ cười cười nhìn bác gái một chút sau đó nhanh chân chạy lên cầu thang để lên tầng hai khu tập thể. Lần này hắn cũng không bị ma nữ kia ngăn cản, có lẽ bây giờ đang là mười một giờ trưa cho nên tất cả ma quỷ đều bị áp chế.
Hắn rất thuận lợi tới được căn hộ ở góc tầng hai.
Khi đến nơi Trương Thành Công phát hiện ra trên cửa của căn hộ có dán một tấm bùa vàng cũ nát rách rưới vô cùng. Nghe bác gái kể là vài ngày trước chủ nhà mới mời thầy cúng tới để trừ tà, theo lý thuyết thì lá bùa này phải rất lành lặn mới đúng.
"Không lẽ là ma nữ kia phá hủy tấm bùa này sau đó mới ra ngoài được. Nếu vậy thì cần phải gia cố thêm xem sao."
Trương Thành Công nghĩ xong liền móc trong túi áo ra một xấp đủ các loại lá bùa xin được ở các ngôi chùa xung quanh tiến hành dán đầy lên cửa căn hộ, kể cả cửa sổ hắn cũng không buông tha.
Cuối cùng chính là con dao bầu đã chọc tiết vô số con heo mà Trương Thành Công tốn giá cao mua lại được. Đây là một con dao bầu còn dính máu heo vừa mới khô, hắn dùng mấy sợi chỉ đỏ buộc con dao lại rồi treo nó ngay giữa cửa của căn hộ này.
Một lúc sau Trương Thành Công đứng ngắm nhìn tác phẩm của mình vô cùng hài lòng.
"Hừ, tao lại xem xem mày lại đến dọa tao kiểu gì." Hắn đá cửa một cái rồi xoay người rời đi.
Xuống tầng một nhận lại xe đạp sau đó Trương Thành Công cũng không có về nhà mà lại lượn một vòng đến chùa Trấn Quốc. Ngôi chùa lâu đời nhất ở thủ đô này.
Các thời đại đều đã chứng minh, chùa càng có lịch sử thì lại càng linh thiêng, đặc biệt là những đồ vật xuất ra từ nơi này tồn lại năng lượng khắc chế ma quỷ càng lớn.
Chùa Trấn Quốc nằm ở trên một hòn đảo phía Đông Hồ Tây (quận Tây Hồ) chùa có lịch sử gần 1500 năm, là ngôi chùa cổ nhất Hà Nội.
Chùa cách khu tập thể cũng không xa, Trương Thành Công đi có mấy phút đã đã đến nơi. Để vào được chùa thì phải đi qua một dải đất dài hơn trăm mét nối bờ đông Hồ Tây với hòn đảo.
Dọc cả dải đất dài chỉ lưa thưa vài cái cây thấp, hai bên con đường đất dẫn vào chùa mọc đầy cỏ dại. Ngôi chùa rất khác so với năm 2019 khi Trương Thành Công đến thăm.
Khi hắn vừa đặt chân lên hòn đảo nhỏ nằm giữa phía đông Hồ Tây thì bên trong chùa có một chú tiểu chạy ra giống như là đã biết trước có người tới mà ra tiếp đón vậy.
Vừa gặp được Trương Thành Công xong chú tiểu liền chắp tay nói: "Xin chào thí chủ, thượng tọa đã chờ thí chủ từ lâu, mời thí chủ đi theo tiểu tăng vào trong chùa."
Trương Thành Công nghe thế trong lòng sợ hãi không thôi.
"Vị thượng tọa trong chùa Trấn Quốc làm sao biết được mình sẽ đến mà cho chú tiểu này ra chờ sẵn."
"Quả nhiên không phải người bình thường."
Trương Thành Công trong lòng cảm thán xong vội đuổi theo chú tiểu đang chạy phía trước đi qua cổng chùa vào bên trong.
Vừa vào bên trong sân chùa thì Trương Thành Công liền bị các kiến trúc cổ kính của nơi này làm cho ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh hắn liền bị tiếng gõ mõ ở trong chùa truyền ra làm cho tâm tình trầm tĩnh lại.
Tiếng mõ cứ đều đặn vang lên theo một nhịp điệu nào đó làm cho người nghe cảm thấy thật bình thản tịnh tâm.
“A Di Đà Phật…”
Chú tiểu niệm một câu phật hiệu sau đó quay lại nhìn Trương Thành Công gọi: “Thí chủ, mời đi theo lối này.”
Trương Thành Công lúc này giống như đang ở trong trạng thái hiền giả, hắn cử chỉ nhẹ nhàng tự như bản năng chắp hai tay trước ngực hơi cúi đầu nói một tiếng nhờ chú tiểu dẫn đường sau đó cả hai người chậm rãi đi vào trong đại điện trung tâm, nơi lúc này đang có một vị lão tăng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn gõ mõ tụng kinh.
Chú tiểu chỉ dẫn Trương Thành Công tới cửa đại điện sau đó dừng lại sau đó chắp tay cúi đầu đối với vị lão tăng bên trong nói: “Thượng Tọa, con đã dẫn vị thí chủ mà ngài nói tới rồi ạ.”
“A Di Đà Phật… Thời gian không còn nhiều, con lui xuống trước đi.”
Thượng tọa phân phó chú tiểu xong quay sang Trương Thành Công, ông nhìn hắn một lát sau đó mới mở miệng nói: “Chàng trai, vào trong đi.”
Trương Thành Công nghe tiếng xong khẽ khom người một cái rồi đi vào trong đại điện.
Một lúc lâu sau. Trương Thành Công được thượng tọa chùa Trấn Quốc đưa ra cổng chùa.
Hắn mơ mơ hồ hồ đi theo và không còn nhớ được những gì đã xảy ra trong đại điện.
Thượng tọa đưa cho hắn một quyển sách ố vàng cũ kỹ và chuỗi tràng hạt đeo tay nói: "Trên đời này vạn vật đều có linh, đều bị ràng buộc bởi luật nhân quả… "
Trương Thành Công nhìn hai đồ vật trong tay nghe thượng tọa nói cái hiểu cái không, hắn ngẩng đầu lên định nói cảm ơn nhưng không thấy ông đâu nữa. Cả ngôi chùa trong nháy mắt cũng trở nên yên ắng, hoang tàn do bom đạn c·hiến t·ranh oanh tạc, đây có lẽ chính là dáng vẻ vốn dĩ của nó.
Tinh! Nhận được pháp bảo “Chuỗi Tràng Hạt” và bí tịch “Bách Việt - Kim Chung Tráo”.
Chuỗi Tràng Hạt (C): Gồm 108 hạt làm từ các loại gỗ khác nhau và được một vị cao tăng sử dụng trong thời gian dài cho nên ẩn chứa bên trong lực lượng thần kỳ giúp xua đuổi tà ma. Số lần sử dụng 3/108, không thể bổ sung lại năng lượng.
Bách Việt - Kim Chung Tráo (D): Đây là bản tàn khuyết đơn giản hóa của Kim Chung Tráo, môn thần có danh xưng là thiên hạ đệ nhất về phòng thủ, đạt đến cảnh giới thập nhị quan, cơ thể kim cương bất hoại, không sợ nước, lửa hay vạn độc xâm nhập cơ thể, hít một hơi là có thể không ăn không nghỉ, lặn sâu dưới nước trong 500 ngày, công lực cuồn cuộn không hết, cực kỳ là thần kỳ. Bên trong Bách Việt - Kim Chung Tráo có ghi chép lại cách tu luyện của “Đệ Nhất Quan”. Luyện tập vận khí thổ nạp, khiến kinh mạch toàn thân thông suốt, bồi dưỡng chân khí vận chuyển trong người. Khi bị đập nện, cơ thể có thể giảm một nửa đau đớn.