Chương 6. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài
Vũ An tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hắn lảo đảo bò ra khỏi khoang dưỡng thể với cơ thể nặng nề, mềm nhũn. Khi vừa đặt chân xuống đất một cảm giác buồn nôn mãnh liệt ập đến khiến Vũ An không thể kiểm soát được. Vũ An nôn ra, những dung dịch với mùi tanh gướm giếc sộc thẳng lên mũi. Được một lát, khi đã cảm thấy ổn hơn, Vũ An mới dựa vào thành khoang từ từ đứng dậy.
Nhìn lại xung quanh, các khoang khác đều đã mở ra, không biết mọi người đã đi đâu rồi. Vũ An bước chậm từng bước mệt nhọc đi đến cửa.
Khi mở cánh cửa ra, hắn thấy mọi người đều tập trung ở đây, ai nấy đều mang theo khuôn mặt tái nhợt với cơ thể ướt nhẹp. Trong ánh sáng mờ mờ, Vũ An nhìn thấy cha và anh hắn đang đứng nói chuyện với những người khác.
Khi Vũ An đang từ từ bước đến phía cha hắn, một giọng nói cứng nhắc vang lên khắp gian phòng.
"Xin chào mọi người, Tôi là 001, trợ lý ảo hỗ trợ quản lý hầm trú ẩn số 9. Tôi xin được phép thông báo một số thông tin như sau. Bây giờ là năm 135 sau tận thế, sau khi kiểm trắc điều kiện sống trên mặt đất đã phù hợp với con người. Tôi đã tiến hành đánh thức tất cả mọi người dậy, Hiện nay mọi hạn chế trong hầm trú ẩn đã được dỡ bỏ, mọi người có thể tiến lên mặt đất. Tuy nhiên, ngoài trời bây giờ nhiệt độ đang là 45 độ C, tôi khuyến nghị mọi người nên ở lại trong căn cứ chờ đến lúc an toàn."
"Một lần nữa, chào mừng ông chủ đã trở lại, mọi tính năng của hệ thống đã được kích hoạt trở lại. Nếu có bất kì mệnh lệnh nào, ông chủ có thể ra lệnh cho tôi bằng giọng nói. Xin cảm ơn"
Âm thanh vang lên vài tiếng bip bip rồi dừng lại hẳn, lúc này rô bốt bắt đầu hoạt động, chúng chở theo quần áo tiến đến phân phát cho từng người, với các thành viên của lực lượng bảo vệ, họ được trang bị thêm các phương tiện vũ trang.
Vũ Xuân bắt đầu lên tiếng.
"Mọi người, chúng ta đã ngủ một giấc ngủ dài, bây giờ mọi người hãy thay đồ rồi theo tôi lên tầng 1. Chúng tôi sẽ phân chia chỗ ở và cấp phát lại đồ dùng mà các bạn đã mang vào đây."
"001 cho tôi vài phòng thay đồ lên đây nào" Vũ Xuân nói tiếp.
Sau đó từ dưới mặt đất gần 30 chiếc hộp lớn mọc lên, mọi người được xếp thành từng hàng vào thay đồ rồi sau đó tiến vào thang máy. Các thành viên của lực lượng bảo vệ sau khi thay đồ trước đã lên đây để duy trì mọi người. Vũ Xuân nhìn người cuối cùng đi vào thang máy, hắn đang tính đi thì tiếng trợ lý ảo lại vang lên.
"Báo cáo ông chủ, có vài vấn đề tôi cần thông báo với ngài."
Vũ Xuân nghi hoặc hỏi: "có chuyện gì, cứ nói đi"
Trên tường, một màn hình tivi hiện ra. Vũ Xuân nhìn lên màn hình, một đoạn video bắt đầu được trình chiếu. Có thể thấy, trong video là quang cảnh một sa mạc rộng lớn, trên sa mạc hàng loạt các sinh vật kỳ lạ đang di chuyển, mỗi con đều vô cùng to lớn, con nhỏ nhất cũng cao bằng một tòa nhà 2 tầng, trong đàn được dẫn đầu bởi một cá thể lớn nhất, nó có thể cao đến 4 tầng lầu. Vũ Xuân mặt nhăn lại, hắn không biết trong thời gian ngủ đông bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi trợ lý.
"Hãy kể mọi việc mà ngươi biết trong lúc chúng ta ngủ đông xem nào"
001 nhanh chóng trả lời:
"Báo cáo ông chủ, trong 135 năm sau khi mọi người ngủ đông, mỗi mười năm, tôi tiến hành thăm dò bên ngoài một lần. Trong vòng 20 năm đầu, thế giới bên ngoài rất khốc liệt, rô bốt thăm dò chỉ kịp gửi về 1 đến 2 hình ảnh liền bị hủy diệt. Sau đó, thế giới bước vào thời kỳ băng giá kéo dài đến gần 60 năm. Chỉ từ 55 năm trở lại đây, nhiệt độ mới bắt đầu ổn định trở lại, ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu rọi mặt đất. Tuy nhiên quang cảnh xung quanh hầm trú ẩn đã hoàn toàn bị biến đổi thành sa mạc, thường xuyên có bão cát và mưa bụi xuất hiện nên tôi chưa dám tiến hành đánh thức mọi người trở lại. Mười năm trước, rô bốt thăm dò đã chụp được một đoạn video ngắn này khi thăm rò xung quanh căn cứ. Tôi nghĩ đã có sinh vật sống trở lại mắt đất nên tiến hành quy trình mà chủ tịch đã nhắc nhở."
Sau khi nghe người máy trả lời, Vũ Xuân trầm ngâm chốc lát rồi nói.
"Tăng cường cập nhật tình hình bên ngoài, sau này báo cáo trực tiếp vào điện thoại cho tôi là được"
Vũ Xuân trở lại tầng 1, mọi người đã đợi ở đây từ lâu, họ chia thành từng nhóm nhỏ ngồi nói chuyện với nhau. Vũ Thiên đang trì lực lượng bảo vệ trong căn cứ chuẩn bị đồ dùng và dẫn một số người đi chuẩn bị phòng ở. Nhìn sang Vũ An, hắn đang vui vẻ nói chuyện với người bạn của hắn, Minh Tuấn. Rất tình cờ, gia đình Minh Tuấn cũng nằm trong danh sách vào hầm trú ẩn của Vũ Xuân, vì vậy lần này họ được chuyển đến hầm trú ẩn từ rất sớm.
Minh Tuấn nhìn Vũ An cười cười nói.
"Thế mà hồi xưa bạn bảo nhà mình cũng bình thường thôi, bình thường mà giờ thành cậu chủ của hầm trú ẩn này rồi. Sau này nhớ chiếu cố thằng bạn này nhá."
Vũ An gương mặt ghét bỏ nhìn Minh Tuấn.
"Tôi chỉ sợ bạn báo quá thôi chứ còn ở đây có ai làm gì bạn đâu. Mà không biết lần này bạn Tuyết có vào trong căn cứ không nhỉ."
Nói rồi Vũ An quay sang nhìn xung quanh, khi hắn quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt sầu lo của Minh Tuấn. Vũ An thở dài nói tiếp.
"Thôi, đừng lo lắng quá, nhà Tuyết ở gần hầm trú ẩn số 3, Tuyết sẽ an toàn thôi."
Minh Tuấn lắc đầu nói.
"Tôi với bạn ngủ hơn trăm năm rồi, nếu mà Tuyết giờ còn sống cũng hơn 150 tuổi rồi, bạn nghĩ là còn hy vọng sao."
Vũ An ngớ người, đúng vậy, hắn và mọi người trong hầm đều đã ngủ được 135 năm. Thế giới ngoài kia 135 năm qua đã thay đổi như thế nào hắn hoàn toàn không thể biết được. Vũ An thở dài, hắn giờ này thật sự không biết nên an ủi Minh Tuấn như thế nào đây, chính hắn cũng đang tràn ngập cảm xúc rối bời. Thấy cuộc hội thoại có vẻ đang trầm xuống, Minh Tuấn nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
"Không biết khi nào chúng ta có thể trở lại mặt đất nhỉ. Tôi đang háo hức đây, đúng là mới ngủ một giấc mà thế giới thay đổi chóng mặt luôn."
Vũ An bật cười: "Bạn lạc quan thật đấy"
Minh Tuấn cũng cười theo: "Tất nhiên rồi, tôi chẳng muốn suốt ngày ủ dũ mà sống đâu."
Cả hai bắt đầu nói sang những chuyện khác. Một lát sau, Giọng nói của Vũ Thiên vang vọng khắp tầng hầm làm tất cả chú ý.
"Mọi người chú ý, trên tay mọi người đều cầm điện thoại hết phải không. Có ai không có điện thoại thì giơ tay."
Khi không thấy ai phản ứng, Vũ Thiên bắt đầu nói tiếp.
"Bây giờ mọi người hãy bắt mạng Wifi nội bộ của căn cứ, sau đó tải về phần mềm thành viên của căn cứ chúng tôi. Sau đó nhập mã số khi vào hầm đã đăng kí vào đây."
Nghe được Vũ Thiên nói về sau, mọi người bắt đầu thử làm theo. Vũ Thiên đứng nhìn một lát, khi chắc chắn tất cả đã làm xong, hắn mới nói tiếp.
"Sơ đồ căn cứ đã có sẵn trong ứng dụng, mọi người chỉ hoạt động trong những khu vực được hiển thị. Những khu vực khác hiện đang phong tỏa và chỉ có các thành viên có nhiệm vụ mới được phép hoạt động. Tôi đã gửi số phòng từng người lên ứng dụng, mọi người tiến về tầng 3 rồi theo sơ đồ về phòng của mình đi nhá."
Lần lượt có người bắt đầu vận chuyển đồ đạc rời đi, Vũ An thì đang hứng thú tìm hiểu về ứng dụng mới mẻ này. Ứng dụng có cái tên HS9, khi bấm vào, Vũ An phải đăng nhập bằng nhận diện khuôn mặt, sau đó màn hình chính hiện giống với một ứng dụng mạng xã hội.
Góc bên phải nơi có Avatar là ảnh mặt hắn mới chụp khi đăng nhập, khi bấm vào, mọi thông tin của hắn hiện ra.
Vũ An
Tuổi tác: 20 tuổi
Giới tính: Nam
chiều cao: 1m75
cân nặng: 68kg
đặc điểm nhận dạng: nốt ruồi thái dương bên trái, mặt trái xoan, da ngăm
Năng lực: Không biết (cập nhật để được phân công nhiệm vụ phù hợp)
cấp bậc: S+
chức vụ: Không
nhiệm vụ: Không
điểm cống hiến: 0 điểm
Góc bên trái màn hình điện thoại là thanh công cụ. Trên thanh công cụ có một số tính năng bao gồm
1. Sơ đồ căn cứ
2. Trung tâm mua sắm (chưa mở khóa)
3. Thư viện thông tin
Vũ An vừa đi vừa tìm hiểu, trong lúc bất giác hắn đã về tới gian phòng của mình. Không giống mọi người, phòng gia đình hắn nằm ở tầng thứ 2. Khi mở cửa, hắn thấy bên trong là một căn trung cư trang nhã với 1 phòng khách, 1 phòng ăn và 4 phòng ngủ.
Trong nhà, Vũ Xuân đang ngồi nhàn nhã uống nước trà, Vũ Thiên thì đang sắp xếp lại đồ đạc cùng vợ. Vũ An chợt thấy một cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng, hắn vui vẻ bước vào phòng rồi nói.
"Cha, anh, nhà mới của mình đẹp ghê đấy chứ ạ"
Vũ Thiên quay sang nhìn Vũ An đang cười vui vẻ, hắn nói với giọng hơi trêu đùa
"Nhìn em vui chưa kìa. Anh thì đang dọn sắp bở hơi tai rồi đây. Nhanh vào phụ đi."
Vũ An hứng khởi đi về phía mọi người. Sau khoảng 1 tiếng dọn dẹp, Vũ An mệt mỏi nằm vật lên giường. Hắn nhìn lên trần nhà rồi nở nụ cười vui vẻ, căn nhà tuy nhỏ nhưng có anh và cha cùng ở bên hắn khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.
Bỗng lúc này chuông điện thoại vang lên, là một tin nhắn đến. Vũ An hứng thú mở ứng dụng HS9 lên, người gửi tin nhắn là Minh Tuấn với khuôn mặt tròn vo, tấu hài.
"Hey Vũ An, Dọn đồ xong chưa, bạn tôi ở phòng mấy đấy, tôi đang ở phòng số 3009 nhé bạn hiền."
"Tý có rảnh sang phòng tôi chơi nhé."
Vũ An cười tủm tỉm nhắn tin lại cùng với một bức ảnh chụp gian phòng : "Ok bạn ơi"
Xong rồi hắn ngồi dậy đi ra phòng khách. Ngoài phòng khách lúc này, Vũ Xuân đang ngồi nói chuyện với Vũ Thiên, gương mặt 2 người có vẻ nghiêm túc. Vũ An đến bên ngồi xuống và nghe được cuộc nói chuyện của cả hai.
Vũ Xuân nhấp một ngụm trà rồi từ từ nói.
"Cha đã dự tính là sẽ tiếp nhận 5000 người thế mà đến cuối cùng chỉ có hơn 1000 người đến kịp, đáng tiếc"
Nói rồi Vũ Xuân thở dài. Vũ Thiên thấy vậy liền nói.
"Cũng không phải lỗi của cha mà, cha đã để mọi người tiến vào hầm trú ẩn sớm hơn nhiều so với các hầm khác rồi, chỉ là sao chổi đến quá bất ngờ, có ai biết trước được đâu."
"Thôi không nói về việc này nữa, con đã để hệ thống tính toán nhu yếu phẩm trong căn cứ. Lương thực chúng ta đủ để duy trì trong 15 năm, còn nguồn nước hiện tại đang rất thiếu thưa cha. Mạch nước ngầm dưới căn cứ đã cạn, nguồn nước dự trữ của chúng ta còn rất ít, chỉ đủ duy trì cuộc sống bình thường trong vòng 3 năm tới. Có lẽ chúng ta cần ra ngoài tìm nguồn nước mới được." Vũ Thiên nói tiếp với giọng lo lắng.
"Việc mở cửa sẽ cần tính toán kỹ lưỡng" Vũ Xuân lắc đầu nói, sau đó hắn mở một video trên điện thoại đưa cho Vũ Thiên cùng Vũ An xem.