Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Vũ Gia

Chương 24. Tin nhắn lạ




Chương 24. Tin nhắn lạ

Cả gian phòng dần trở lên yên lặng sau tiếng nói vừa phát ra. Mọi người liền quay đầu nhìn về một hướng. Cả Duy Long cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh hắn nở một nụ cười thích thú nói.

"Tốt, cậu tên là Lâm đúng không. Lên đi, cậu có 30 phút."

Nghe xong lời Duy Long nói, Lâm nhẹ gật đầu rồi tiến về phía vòng tròn. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, lồng sắt lại từ từ nâng lên.

Đứng giữa vòng tròn, Lâm vặn người khởi động rồi ra hiệu đã sẵn sàng. Sau đó, các máy bắn bắt đầu chạy.

Lâm từ từ chuyển sang tư thế phòng thủ, mặc dù nó nhìn khá giống tư thế của Duy Long nhưng phong thái thì ngầu hơn hẳn. Sau một lát tăng tốc, những quả bóng đầu tiên bắt đầu được bắn ra. Lâm có thể dễ dàng tránh né được chúng, mỗi cái nhấc chân hay nghiêng người của hắn đều toát lên một khí phái hút hồn.

Tuy nhiên, theo thời gian, những quả bóng dần trở nên nhanh và nhiều hơn khiến Lâm không còn giữ được thần thái như trước nữa. Hắn phải chật vật để né tránh, có lúc cũng bị bóng bắn trúng người.

Đến phút thứ 29, Lâm đã như một cái bia tập bắn cho 3 chiếc máy rồi. Hắn chỉ kịp tránh né 1 2 quả rồi ăn đạn toàn bộ.

Sau một tràng bóng nữa trúng người Lâm, 3 chiếc máy liền dừng lại. Lâm lúc này mới khập khiễng bước ra ngoài.

Duy Long thấy vậy thì tiến lại động viên.

"Không sao, lần đầu tiên được như vậy là rất tốt rồi."

Tuy nhiên, lời động viên của Duy Long lại như sát muối vào lòng Lâm khiến hắn xấu hổ chỉ muốn chui xuống dưới tìm chỗ núp.

Sau khi đỡ Lâm ra chỗ nghỉ để các nhân viên y tế kiểm tra. Duy Long mới quay lại nhìn mọi người nói.

"Mọi người đừng cười. Lâm đã làm tương đối tốt, tiếp theo có ai xung phong nữa không."

Bên dưới dần trở nên im lặng, mọi người bắt đầu nhìn nhau, sau một lúc, một giọng nói nữa lại vang lên.

"Để tôi"

Duy Long đưa mắt nhìn lại, thấy là Võ Thành, hắn liền gật đầu.

"Tốt, Võ Thành lên đi, cậu có 30 phút."



Vũ An cũng chú ý đến người này. Theo tư liệu, Võ Thành năm nay 28 tuổi, là một bậc thầy võ cổ truyền trong cả nước. Cả nhà hắn đều có truyền thống võ học.

Vũ An nở nụ cười, hắn rất mong chờ màn thể hiện của Võ Thành.

Võ Thành bước từng bước trầm ổn vào vòng tròn, hắn nhanh chóng thủ thế, nhìn tư thế có vẻ khác Duy Long, sau đó Võ Thành ra hiệu đã sẵn sàng.

3 chiếc máy lại bắt đầu di chuyển và t·ấn c·ông.

Lần này, ai cũng há mồm vì kinh ngạc. Võ Thành né tránh linh hoạt như một con báo. Động tác của hắn nhanh nhẹn và dứt khoát, dường như không có một động tác thừa. Thời gian trôi qua đối với hắn là vô nghĩa. Đến phút thứ 30 mới chỉ có một quả bóng có thể chạm vào người hắn, chính xác hơn quả bóng đã bị Võ Thành đỡ được.

Duy Long đứng bên ngoài cũng phải gật đầu thán phục nói:

"Quả nhiên là cao thủ võ học, không thể huấn luyện như người bình thường được."

Sau khi Võ Thành bước ra ngoài, Duy Long tiến lên và cười nói:

"Rất xuất sắc, cậu đã lập nên kỉ lục mới cho bài tập này rồi."

Võ Thành chỉ cười gật đầu rồi lại quay về vị trí cũ.

Tiếp sau đó, không còn ai xung phong nữa nên Duy Long bắt đầu gọi theo danh sách. Lần này, Vũ An được gọi đầu tiên.

Vũ An hồi hộp bước vào vòng tròn, hắn cũng chuyển sang tư thế phòng thủ trước đây được học. Sau khi những quả bóng đầu tiên được bắn ra, Vũ An chợt cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Tốc độ bóng không quá nhanh và hắn có thể né khá dễ dàng. Tuy nhiên, Vũ An cũng biết là đây mới chỉ là khởi đầu.

Quả thực vậy, sau đó bóng bắt đầu nhiều và nhanh hơn. Những động tác tránh né của Vũ An dần trở nên buồn cười trong mắt người bên ngoài. Đến phút thứ 20, Vũ An trúng quả bóng đầu tiên, sau đó hắn liên tục bị trúng bóng.

Tuy nhiên, Vũ An lại cảm thấy bản thân rất kì lạ, hắn có thể cảm giác bóng đang tiến đến, một linh cảm luôn xuất hiện khi bóng đến gần người hắn. Chỉ có điều Vũ An né không kịp, cơ thể hắn không đủ linh hoạt để làm điều đó.

Võ Thành đứng ngoài nhíu mày, hắn nhìn Vũ An như đang tấu hài trên sân khấu lại cảm thấy rất hứng thú. Võ Thành thầm nghĩ.

"Cơ thể không hề linh hoạt, nhưng linh cảm rất nhạy bén. Rất có tiềm năng."



Duy Long cũng cảm thấy điều tương tự, hắn nhếch miệng cười nói.

"Khá lắm Vũ An, chú mày cũng là một hạt giống tốt đấy."

Thời gian từng phút trôi qua, đợi đến khi Vũ An hoàn thành bài tập. Những người khác cũng lần lượt được gọi lên tập luyện. Đến cuối buổi, Duy Long nhìn vào bảng thành tích trước mặt, hắn mới hài lòng cho tất cả về nghỉ ngơi.

Sau giờ nghỉ ngắn buổi trưa, buổi chiều là thời gian luyện tập kỹ thuật chiến đấu. Những bài võ cận chiến hay dùng kiếm có vẻ khá dễ dàng với mọi người, đặc biệt là Võ Thành.

Tuy nhiên vẫn có một trường hợp ngoại lệ khiến Duy Long khá đau đầu đó là Phi Long. Phi Long cứ như một con trâu mộng t·ấn c·ông mọi thứ bằng sức khỏe của mình, mặc dù đúng thật là hắn khỏe nhất trong những người ở đây. Phải đến khi Duy Long cho Võ Thành dùng một tay quật ngã hắn thì Phi Long mới chịu chăm chú vào luyện tập một chút.

Kết thúc tiết học buổi chiều, mọi người được thoải mái tắm rửa, nghỉ ngơi và ăn tối trong 1h30. Đúng 18h30, chuông lại vang lên báo hiệu bắt đầu bài học buổi tối.

Duy Long và mọi người đã thay một bộ đồ rộng rãi và thoải mái hơn, hắn bắt đầu nói liêm miên về bài tập tối nay. Phi Long nhìn Duy Long nói liên tục khiến hắn ngao ngán, hắn mới quay sang nói nhỏ với Vũ An.

"Mày có thấy bài Thiền này có tác dụng gì với anh em mình không, chả có tác dụng gì cả, theo anh thì cứ bỏ nó đi. Dành thời gian đấy luyện tập chiến đấu tốt hơn bao nhiêu thì không chịu."

Vũ An chỉ cười nhẹ mà không nói gì, Lâm bên cạnh nghe được thì nhếch miệng cười nói.

"Thiền là cần thiết để tăng cường sự tập trung, kiểm soát cảm xúc và nâng cao cảm nhận bên trong cơ thể. Trên hết, nó cần thiết cho những quả đầu nóng tính như ông anh đấy."

Phi Long nghe chưa được hết câu đã chửi thề, hắn đang định lên dạy cho thằng em một bài học thì nhìn thấy ánh mắt của Duy Long nên đành nhịn lại. Lâm cũng không mấy quan tâm đến Phi Long nữa.

Sau khi Duy Long kết thúc bài giới thiệu, mọi người bắt đầu tiến hành thiền định. Tuy nhiên, mới được một lúc, đã có người bắt đầu ngủ gật. Lúc này, chiếc vòng tay bỗng phát huy ra một công dụng thần kì khác. Chỉ cần có người ngủ gật, ngay lập tức chiếc vòng tay sẽ kêu pip pip, sau đó chiếc đệm dưới chân họ sẽ phát ra một dòng điện nhỏ gây đau tức thời để đánh thức họ dậy.

Theo thời gian trôi qua, lâu lâu lại có người kêu lên vài tiếng đau đớn, Vũ An cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Dù đã rất cố gắng nhưng hắn lại trở thành người kêu nhiều thứ hai, chỉ sau mỗi Phi Long.

Tập mãi đến tối muộn, Vũ An mới bắt đầu tiến vào được trạng thái thiền đúng nghĩa. Lúc này, bài luyện tập của hắn mới được cho là thông qua.

Sau bài tập buổi tối, tất cả được trở về phòng nghỉ ngơi, trải qua một ngày rèn luyện mệt mỏi nên rất nhanh Vũ An đã tiến vào giấc ngủ say. Giữa đêm khuya chỉ còn lại tiếng gáy của Phi Long và thỉnh thoảng là tiếng nói mớ của Trung.

Lúc này, giữa sa mạc mênh mông, dưới bầu trời lung linh ánh sao, một bóng đen đang di chuyển nhanh chóng. Những bước chân linh hoạt như đang lướt đi trên mặt cát, bất chợt một âm thanh vang lên khiến bóng đen dừng lại.

"Ting, bạn có một thông báo mới."

Bóng đen vội vàng lục trong túi áo và lấy ra một chiếc điện thoại. Khi nhìn vào màn hình, hắn ngửa mặt lên trời cười như điên nói.



"Có tín hiệu rồi, hahaha, Liên ơi, anh sắp về với em rồi."

Nói rồi bóng đen nhanh chóng mở một ứng dụng trên điện thoại, tìm đến một người liên hệ tên Liên và nhắn một tin nhắn.

"Liên ơi, anh, Quang Minh sắp về rồi đây. Ở nhà đợi anh nhé."

Khi hắn vừa nhấn nút gửi đi, chợt màn hình điện thoại của hắn đen lại. Bóng đen vỗ vỗ vài cái vào điện thoại rồi giận dữ chửi ầm lên.

"Sao lại hết pin vào lúc này, cái điện thoại c·hết tiệt này."

Trên sa mạc mênh mông, quanh quẩn với tiếng gió và cát thi thoảng lại chợt vang lên vài tiếng hét giận giữ của bóng đen nọ.

Trở lại hầm trú ẩn số 9, trong một gian phòng ngủ, Vũ Xuân đang ngồi đọc sách thì chợt màn hình điện thoại sáng lên. Vũ Xuân liếc nhìn màn hình rồi mở miệng nói.

"001, có chuyện gì thì báo cáo đi."

Ngay sau đó, điện thoại Vũ Xuân chợt phát ra một giọng nói máy móc.

"Báo cáo ông chủ, có một tin nhắn lạ được gửi từ tài khoản tên Quang Minh về căn cứ, người nhận tên Liên. Sau khi kiểm tra, tôi thấy tài khoản này đã m·ất t·ích trước đó lên quyết định thông báo đến ngài."

Vũ Xuân nhíu mày nói thầm.

"Quang Minh sao, hắn m·ất t·ích được hơn một tháng rồi nhỉ."

Suy nghĩ trong chốc lát, Vũ Xuân mới nói tiếp.

"Báo cáo sự việc cho Vũ Thiên, để nó xử lý."

001 nhận được lệnh nhanh chóng đáp lại.

"Đã rõ thưa ông chủ."

Vũ Xuân quay lại đọc sách, nhưng dường như hắn không thể tập trung được nữa nên một lát sau đó Vũ Xuân đã gấp sách lại. Nằm xuống dường, hắn đặt tay lên trán rồi thì thầm nói.

"Là người hay quái vật đây."