Chương 18. Quái vật xuất hiện
Sau tiếng thét của Vũ Long. Cả đội nhanh chóng chuyển vào đội hình chiến đấu, mọi người quay người về hướng cửa ra. Đức lấy chiếc khiên lớn mang sau lưng xuống chắn trước người. Còn Thế Đăng bắt đầu nạp đạn cho khẩu súng laze của mình. Mọi người dựa lưng vào sát nhau và chờ đợi quái vật tiến đến.
Sương mù từ từ tiếp cận đoàn người, giữa sương mù, như ẩn như hiện một bóng đen đang bám lấy trần nhà. Âm thanh ma sát bỗng nhiên im bặt. Giữa không gian im ắng chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của đội thám hiểm.
Vũ Long siết chặt v·ũ k·hí trong tay, hắn đang chờ một hình bóng xuất hiện. Sương mù quá dày để quan sát về phía trước. Nhẹ liếc nhìn sang khẩu súng laze của Thế Đăng, nhìn thấy nó đã nạp năng lượng gần đầy. Vũ Long cũng an tâm hơn phần nào.
Đội hình bọn hắn được trang bị một khiên giáp, một súng laze và một t·ên l·ửa vác vai. Nếu nói v·ũ k·hí mạnh nhất, đó chính là quả t·ên l·ửa vác vai của Minh. Nhưng nó không dùng cho chiến đấu mà dùng để phá hủy đường hầm khi cần rút chạy. Đặc biệt, trong trường hợp này. Vũ Long hoàn toàn không hiểu, khi bọn hắn tiến vào đường hầm, đi qua vài ngã rẽ nhưng hoàn toàn không có một con đường nào khác ngoài con đường này. Vậy tại sao quái vật có thể xuất hiện sau lưng họ được chứ.
Một tiếng rầm bỗng vang lên đánh thức Vũ Long khỏi dòng suy nghĩ. Liếc nhìn đến trước mặt, một bóng đen to lớn đã lao xuống đập thẳng về phía người Đức. Tiếng kim loại v·a c·hạm chát chúa vang lên, theo đó là hình bóng Đức giật lùi về sau. Chưa kịp để mọi người phản ứng, bóng đen đã lại nhảy thoắt vào trong làn sương mù dầy đặc.
Đức chống tấm khiên xuống đất, miệng thở dốc, cú v·a c·hạm vừa rồi quá khủng kh·iếp làm đôi tay hắn như muốn gãy ra. Hắn thầm thở phào, may mắn có bộ cơ giáp đã chịu đi phần lớn sức t·ấn c·ông của quái vật, nếu không thì không biết kết quả sẽ ra sao nữa.
Vũ Long lo lắng hỏi thăm một tiếng, chỉ là chưa kịp để Đức trả lời lại. Đợt t·ấn c·ông tiếp theo đã tiến đến. Vẫn phương thức như cũ, nhưng lần này cả đội đã cảnh giác hơn.
Chỉ chờ quái vật lao xuống, mọi người nhanh chóng khai hỏa. Bóng tối bất chợt bị xé toang bởi tia laser đỏ rực từ súng của Thế Đăng. Quái vật chỉ kịp nghiêng người tránh né rồi bị tia laze bắn sợt qua người. Nó gào thét đau đớn rồi nhanh chóng nhảy lại vào sương mù.
Chớp lấy thời cơ, Vũ Long cho cả đội dần tiến lên quyết không để quái vật kịp chạy thoát.
Tiếng gầm thét kinh hoàng của quái vật lại vang lên, theo sau đó là tiếng chém gió của những cánh tay sắc nhọn. Nhóm của Vũ Long vội vã tách ra, né tránh theo bản năng. Những cú đấm liên hoàn của quái vật đập xuống đất, tạo nên những vệt nứt sâu hoắm. Sức mạnh của nó thật khủng kh·iếp.
Đức dơ cao tấm khiên chắn, đỡ lấy một cú t·ấn c·ông trực diện của quái vật. Nhưng sức mạnh quá lớn khiến anh loạng choạng, suýt ngã nhào. Súng laze cần thời gian làm lạnh nên mọi người chỉ có thể s·ử d·ụng s·úng trường t·ấn c·ông.
Hải và Vũ Long nã đạn liên tục về phía quái vật, nhưng vô hiệu do lớp da cứng như thép của nó. Đến lúc này, quái vật đã hoàn toàn bại lộ trước mọi người. Nó có thân hình khổng lồ, cao gần 2 mét với 6 chiếc cánh tay dài và sắc nhọn như lưỡi hái tử thần. Da nó nhăn nheo, sần sùi và có màu xanh đen kỳ quái.
Trên lưng sinh vật, một cục u to đùng nhô lên, trông giống như một cái đầu người. Phần đầu của nó thì hoàn toàn không có, chỉ có hai con mắt đỏ ngầu mọc dài như của loài ốc sên đang đảo nhìn về phía họ đầy tàn nhẫn và đói khát. Từ cái miệng rộng dưới bụng, những tiếng gầm gừ liên tục phát ra với một mùi h·ôi t·hối khủng kh·iếp.
Nhìn thấy hình dáng quái dị của sinh vật, cả nhóm ai nấy đều thót tim, mặt tái mét vì kinh hoàng. Chỉ có Vũ Long còn giữa được bình tĩnh, hắn lớn tiếng chấn an mọi người.
"Mọi người bình tĩnh, nó đã b·ị t·hương, chúng ta cần giữ vững cho đến khi súng laze nạp đầy năng lượng."
Con quái vật dường như cũng nhận ra ý đồ của cả đội. Nó bắt đầu điên cuồng t·ấn c·ông về phía họ. Tuy nhiên, phần lớn các đòn đánh của nó đã được tấm khiên của Đức chặn lại.
Được một lát, Thế Đăng cũng gào lên.
"Đức tránh ra, để tôi."
Nghe thấy tiếng thét, bỏ mặc quái vật đang lao đến. Đức nghiêng người nhảy sang một bên. Một luồng sáng cực nhanh nhanh chóng xoẹt qua người hắn rồi lao thẳng về phía quái vật. Lần này, con vật đã không kịp tránh né, chỉ thấy phần bụng của nó đã thủng một lỗ lớn.
Sau cú laser xuyên thủng bụng, quái vật loạng choạng ngã xuống, máu tươi ộc ra thành vũng. Nhưng chỉ trong chốc lát, cơ thể nó bắt đầu giật giật và vặn vẹo, kèm theo tiếng gầm gừ đầy đau đớn.
Da thịt của nó đang trở nên săn chắc và nổi gân, cơ bắp phồng to đáng sợ. Các cánh tay khổng lồ của quái vật càng trở nên khỏe mạnh và sắc nhọn hơn. Vết thương trên bụng nhanh chóng đóng lại trong tích tắc, từng khối thịt mọc ra như các xúc tua đáng sợ, kể cả hai cánh tay bị đứt cũng đang nhanh chóng mọc lại.
Đôi mắt đỏ ngầu của nó phát sáng nóng rực, tỏa ra một năng lượng hắc ám và khao khát g·iết chóc. Toàn bộ cơ thể quái vật tỏa ra một nhiệt lượng đáng sợ.
Vũ Long thấy vậy thì hoảng lên. Hắn ý thức được sinh vật trước mặt này có thể sắp tiến vào trạng thái mạnh nhất của nó, nếu còn không hành động nữa cả đội chắn chắn sẽ không còn là đối thủ của nó. Vũ Long hét lên trong lo lắng.
"Tất cả lùi lại. Minh, nhanh chóng sử dụng t·ên l·ửa."
Đức vội vàng xách theo tấm khiên cùng mọi người chạy lùi về sau Minh. Minh lấy ra t·ên l·ửa, ngắm chuẩn về phía con quái vật, đôi tay hắn run run đã ướt đẫm mồ hôi. Minh cố áp chế đi nỗi sợi rồi bóp cò, ánh lửa phụt ra ở đuôi ống phát đẩy quả t·ên l·ửa nhỏ lao ra khỏi ống phóng.
Trong một khoảng khắc, âm thanh trong căn hầm như một bản dao hưởng c·hết chóc của tiếng súng, tiếng gào thét và tiếng t·ên l·ửa bay v·út đi. Quả t·ên l·ửa nhỏ lao nhanh vun v·út bỏ lại phía sau là một vệt khói dài. Mục tiêu của nó còn đang đắm chìm trong sự thăng hoa sức mạnh mà hoàn toàn quên mất một mối nguy hiểm đang tiến đến.
Minh vứt ống phóng sang một bên rồi nhanh chóng chạy lùi về sau cùng mọi người.
Sau t·iếng n·ổ long trời lở đất, cả đội vội vã chạy trốn khỏi hiện trường. Họ không dám dừng lại, hai chân chạy hết tốc lực vì biết rằng sau lưng là cơn thịnh nộ kinh hoàng của quả bom.
Bỗng một luồng sóng xung kích điên cuồng ập tới, quật ngã cả nhóm xuống đất. Họ văng ra xa vài mét, va đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo. Không ai kịp phản ứng, quá bất ngờ trước sức công phá khủng kh·iếp của v·ụ n·ổ.
Tiếng đổ vỡ vang trời khi cả đoạn hầm sụp đổ hoàn toàn. Mặt đất rung chuyển dữ dội, khói bụi mù mịt trùm kín tầm nhìn. Mọi người ho sặc sụa vì khói độc, mắt cay xè vì bụi đá bay vào.
Sau một hồi, cơn rung chuyển dừng lại. Vũ Long từ từ đứng dậy, lau mồ hôi và bụi bẩn trên mặt. Hắn ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy đoạn hầm phía sau hắn bây giờ đã không thấy đâu nữa. Nơi đó bây giờ chỉ còn lại một đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn.
Sau khi lau sạch mồ hôi và bụi bẩn, Vũ Long gọi đội hình lại kiểm tra tình hình mọi người. May mắn là ngoài vài v·ết t·hương nhỏ, cả nhóm đều bình an.
Nhưng họ đang bị kẹt lại giữa đoạn hầm sập, không còn lối thoát. Vũ Long biết cần phải liên lạc ngay với Duy Long bên ngoài để được giải cứu.
Hắn lấy thiết bị liên lạc ra, bấm tần số liên lạc với Duy Long. Nhưng chỉ có tiếng ù ù khó chịu, không thể kết nối. Vũ Long cố gắng điều chỉnh đủ mọi tần số nhưng vẫn vô vọng. Có lẽ do tầng đất dày và đá vây quanh chặn sóng tín hiệu.
"Sao rồi anh Long?" Hải hơi nghi ngờ hỏi.
"Không thể kết nối tín hiệu được. Tầng đất quá dày rồi." Vũ Long lắc đầu.
"Vậy giờ phải làm sao đây anh?" Tiếng Đức lo lắng vang lên.
"Chỉ còn cách đợi đội bên ngoài xuống giải cứu thôi, t·iếng n·ổ lớn như vậy chắc chắn họ cũng đã có phát hiện." Vũ Long bất đắc dĩ trả lời. Nói rồi hắn cho mọi người nhanh chóng rời cách xa đoạn hầm sụp và tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Trở lại trước trận chiến, bên ngoài căn hầm. Duy Long đang quan sát màn hình theo dõi. Trên màn hình là hình ảnh từ camera cơ giáp của các thành viên trong hầm. Bỗng lúc này, màn hình chớp nháy rồi chuyển dần sang một khung cảnh khác.
"Có chuyện gì vậy, màn hình bị làm sao đấy?" Duy Long quay sang hỏi một nhân viên kỹ thuật.
Nam, nhân viên kỹ thuật nhanh chóng điều khiển máy tính. Sau một loạt thao tác, Nam nghi ngờ nói.
"Mọi hoạt động của hệ thống đều đang diễn ra bình thường thưa đội trưởng. Có thể tần số thiết bị của cơ giáp các thành viên trong hầm đã bị chiếm sóng."
Lúc này, trên màn hình tivi, gương mặt một người đàn ông trung niên dần hiện ra.
"Tùng Lâm, nhân viên kỹ thuật của đội thám hiểm số 1." Nam hô lên trong kinh ngạc.
Duy Long nhìn lại Tùng Lâm trên màn hình. Chỉ thấy hắn ta với gương mặt phờ phạc, đầy bẩn thỉu. Đôi môi hắn khô nứt mấp máy nói
"Người bên ngoài, hãy rời khỏi đây. Chúng tôi đ·ã c·hết, không thể giải cứu."
Đoạn video được lặp đi lặp lại tầm 3 lần rồi bắt đầu chập chờn.
Duy Long lập tức nắm lấy mic, cố gắng hỏi lại nhưng không có phản hồi. Hình ảnh của Tùng Lâm trên màn hình cũng biến mất sau đó.
Nam vội vàng kiểm tra và báo cáo: "Tín hiệu liên lạc với đội trong hầm bị mất hoàn toàn rồi thưa đội trưởng!"
Duy Long cau mày, trầm ngâm suy nghĩ. Liệu Tùng Lâm có thực sự muốn nhắn gửi điều đó? Hay đây là một thông điệp g·iả m·ạo?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, một t·iếng n·ổ kinh hoàng đột ngột vang lên từ hầm ngầm. Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Duy Long vội chạy ra ngoài, nhìn về phía của hầm. Khói bụi bên trong đang bốc lên dữ dội. Mọi người xung quanh cũng đã chú ý đến t·iếng n·ổ và đang chạy lại.
Vũ An đang đứng ở nơi xa cũng nghe thấy tiếng động, linh cảm trong lòng hắn dường như đã thành sự thật. Vũ An vội chạy đến cửa hầm. Khi hắn đến nơi, Duy Long đã đang tổ chức cho mọi người triển khai vào hầm cứu hộ. Vũ An đi lên và nói.
"Anh Long, để em theo mọi người vào trong đi."
"Được, chú ý cẩn thận." Duy Long nhanh chóng gật đầu rồi tiếp tục chỉ huy đội hình mang theo trang bị cứu hộ tiến đến.
Một đội hình 7 người nhanh chóng được triển khai, Vũ An đi trước mang theo đầy đủ trang bị. Hắn nhìn vào làn khói dầy đặc nơi cửa hầm, đôi tay siết chặt.