Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Vũ Gia

Chương 19. Giải cứu cùng thoát đi 1




Chương 19. Giải cứu cùng thoát đi 1

Trong làn khói mờ mịt bao trùm căn hầm, Vũ An khẩn trương dẫn đầu đội hình gồm 6 người xuyên qua đống đá vụn. Sau khi băng qua những khúc cua ngoằn nghèo trong căn hầm, cuối cùng cả đội cũng đến được chỗ bị sụp đổ. Nhìn vào đoạn hầm trước mặt, Vũ An nhanh chóng ra lệnh cho mọi người triển khai thiết bị.

"Linh, triển khai máy đào hầm. An, em điều khiển robot vẫn chuyển đất đá ra ngoài hầm. Dũng chuẩn bị dàn khung chống đỡ nhé. Những người còn lại hỗ trợ vận chuyển. Chúng ta cần đào một đoạn hầm nhỏ xuyên qua vùng đổ nát này."

"Rõ" Mọi người trong đội đồng thanh hô lên, rồi mỗi người một việc, nhanh chóng bắt tay vào làm.

Trong lúc này, Vũ An cũng gọi cho Duy Long để thông báo tình hình.

"Alo, anh Long ạ. Đội của em đã tiếp cận được vị trí sụp đổ, em đang cho đào một lỗ thông qua vùng sụp."

Duy Long trên xe điều khiển lúc này nhẹ gật đầu.

"Rất tốt, mọi người cố gắng đẩy nhanh tốt độ nhé. Chúng ta cần sớm tìm được đội của Vũ Long."

"Rõ" Vũ An đáp lời rồi nhanh chóng trở lại cùng cả đội.

Đội cứu hộ làm việc hết công suất. Từng xe đất nhanh chóng được chở ra ngoài.

Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là 3 giờ chiều. Vũ An mồ hôi nhễ nhại nhìn về phía đoạn hầm phía trước với vẻ mặt cực kì đăm chiêu. Hắn thở dài một tiếng rồi gọi cho Duy Long.

"Alo. anh Long, bọn em đang gặp biến cố mới. Máy khoan đã bị một vật gì đó rất cứng cản lại. Có vẻ như nó là một xác c·hết của sinh vật nào đó."

Nghe thấy thông báo của Vũ An, Duy Long có chút bất ngờ. Hắn lập tức hỏi lại:

"Một xác c·hết ư? Vậy các em có nhận ra đó là sinh vật gì không?"

Vũ An lắc đầu: "Dạ chưa rõ lắm ạ. Chỉ thấy là một sinh vật có kích thước rất lớn. Em sẽ cho mọi người kiểm tra kỹ hơn."

Sau khi dặn dò đội ngũ cẩn thận, Vũ An cùng 2 người tiến lên phía trước. Đúng như dự đoán, máy khoan đã va vào một khối lớn màu xanh đen nằm chắn ngang đường hầm. Đó rõ ràng là xác c·hết của một sinh vật kì lạ nào đó.

Vũ An ra hiệu cho mọi người lui về phía sau. Rồi cẩn thận điều chỉnh ánh sáng chiếu vào xác c·hết bí ẩn ấy. Vũ An chú ý đến một khối u trên lưng sinh vật lạ, hắn tiến lại gần để quan sát kĩ hơn thì giật mình thốt lên.



"Là một khuôn mặt."

Linh đứng bên cạnh hắn cũng đột nhiên hô lên:

"Trời ơi, cái đầu kia là của đội trưởng Đại mà!"

Mọi người giật mình quay lại. Quả thật, khuôn mặt kia nhìn rất giống khuôn mặt của đội trưởng đội 1 đã m·ất t·ích.

Vũ An chạy lên phía trước, soi kỹ lại xác c·hết. Quả thật không thể nhầm lẫn, đó chính là khuôn mặt Đại mà hắn từng biết. Nhưng giờ đây nó đã biến dạng và nằm trên cơ thể một sinh vật ghê rợn.

Vũ An lắp bắp: "Sao lại như thế này...?"

Vũ An lập tức báo cáo lại cho Duy Long. Duy Long mặc dù cũng rất kinh ngạc nhưng lại tỏ ra chấn tĩnh hơn Vũ An rất nhiều. Hắn hỏi lại.

"Có thể di chuyển xác c·hết ra ngoài được không. "

Vũ An suy nghĩ một lúc rồi từ từ nói:

"Sẽ mất thêm thời gian, nhưng em nghĩ chúng ta lên làm như vậy anh ạ. Em có thể s·ử d·ụng s·úng laze, nhưng không đảm bảo bên trong mọi người sẽ được an toàn. "

"Được rồi, cứ làm như vậy đi." Duy Long gật đầu đồng ý.



Vũ An bắt đầu triển khai cho cả đội di chuyển cái xác. Mặc dù vậy, đội cứu hộ phải làm việc cật lực thêm 2 tiếng nữa mới di chuyển được xác quái vật ra bên ngoài. Vũ An thở phào nhẹ nhõm, hy vọng sớm có thể đào thông đường hầm để cứu mọi người ra ngoài.

Trong lúc này, phía bên kia đường hầm, Hải và mọi người đang đăm chiêu quan sát màn hình điều khiển, được một lúc hắn lại quay sang nói chuyện với Vũ Long.

"Anh Long ơi, liệu cái tế đàn này có phải để thờ Ác thần hay gì không, hôm qua thằng Linh có kể với mọi người đấy."

Vũ Long nhanh chóng phủ định.

"Tào lao, Linh nó đã nói là chuyện bịa rồi kia mà. Chắc là một nghi thức tế trời xưa mà thôi, mày đừng mê tín quá. "



Mặc dù nói là vậy nhưng Vũ Long cũng hơi bất an. Thật sự trong hoàn cảnh như hắn bây giờ gặp bất cứ thứ gì cũng có thể làm hắn liên tưởng đến vô vàn điều quỷ dị có thể xảy ra.

Trở lại 3 tiếng trước, Vũ Long vẫn sau khi đưa mọi người đến nơi an toàn mới bắt đầu kiểm tra tình hình tổn thất và thương thế của mọi người. May mắn thay, khi vào đây Minh đã mang theo một hòm đồ sơ cứu. Các v·ết t·hương nhẹ trên người cả đội nhanh chóng được sơ cứu. Vũ Long bắt đầu trấn an mọi người và phân công người cảnh giới để những người còn lại thay phiên nghỉ ngơi. Hắn sẽ không cho cả đội đi tiếp cho đến khi liên lạc với bên ngoài được kết nối lại.

Đang trong lúc nghỉ ngơi thì Vũ Long bị Hải đánh thức, thì ra trong lúc Hải canh gác đã điều khiển robot trinh sát đi sâu hơn vào trong đường hầm. Và bất ngờ Hải phát hiện một không gian rộng lớn phía cuối đường hầm.

Chính giữa gian phòng là một tế đàn lớn với các bức phù điêu kì lạ. Đặc biệt, sinh vật ở giữa bức phù điêu trông có phần nào khá giống những quái vật mà Hải cùng cả đội đã gặp phải.

Sau đó, Vũ Long kêu Hải điều khiển robot khám phá xung quanh gian phòng nhưng không có kết quả gì. Hắn đành bất đắc dĩ để ro bot trinh sát đứng trước cửa gian phòng lớn kia để cảnh giới.

Thời gian bên ngoài cứ thấm thoát trôi qua, đã là 8 giờ tối mà Vũ An vẫn chưa thể đào thông được đoạn sụp đổ này. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu xâm chiếm tâm trí Vũ An làm hắn phải liên tục tự thúc giục bản thân tỉnh táo lại. Vũ An nhìn mọi người đã thấm mệt liền ra lệnh cho cả đội tạm nghỉ.

"Mọi người nghỉ ngơi ăn tối đi. Chúng ta cần sức khỏe để tiếp tục công việc này."

Nói rồi Vũ An đưa thức ăn đến cho mọi người, Linh thấy vậy thì vui sướng hẳn lên. Hắn nhận lấy thức ăn rồi ngồi dựa vào một góc ăn ngấu nghiên. Vừa ăn vừa nhìn về xung quanh. Bất chợt Linh nhận ra một điều khác lạ. Hắn hô lên với Vũ An.

"Anh Vũ An ơi, nhìn ra phía sau đi, hình như có sương mù này."

Theo hướng Linh chỉ, Vũ An nhìn lại. Đúng thật là có sương mù, Vũ An nghi hoặc, bọn hắn vừa mới nãy còn vận chuyển một xe đất đi ra ngoài làm gì thấy sương mù đâu. Vũ An vội lấy điện thoại ra thử gọi hỏi Duy Long.

"Alo, anh Long ạ. Anh xem trên camera xem xung quanh có sương mù không. Tự dưng trong hầm lại có sương mù này."

"Ừ anh đang xem đây, bên ngoài này không có gì..." Chưa đợi Duy Long nói hết câu điện thoại đã báo mất kết nối. Màn hình điều khiển lúc này cũng đang từ từ chuyển cảnh. Một cảm giác bất an mạnh liệt dần hiện ra trong lòng Duy Long. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên màn hình điều khiển, hắn chửi tục một câu rồi lao nhanh ra khỏi xe thiết giáp.

Duy Long lấy ra một cơ giáp mới nhất, hơi chần chừ một lát nhưng vẫn quyết định mặc lên người. Sau đó hắn dẫn theo hai người còn lại lao nhanh về phía cửa hầm. Trong lòng thì thầm cầu nguyện.

"Vũ An, mày phải cố gắng. Bọn anh đến ngay rồi đây."

Trở lại đoạn đường hầm, Vũ An nhận ra hắn đã mất liên lạc với Duy Long. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho mọi người vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Vũ An nhìn lên bộ chiến giáp trên người mình.



"Trong trường hợp xấu nhất, cõ lẽ..." Vũ An vội vàng lắc đầu xua đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Hắn chưa đủ mạnh mẽ để sử dụng trạng thái mạnh nhất của bộ giáp này.

Mọi người bắt đầu cảnh giác chờ đợi nhìn về phía sương mù. Từ trong sương mù, một bóng đen đang từ từ bò trên trần hầm tiến đến.

Còn không kịp đợi nó xuất hiện. Vũ An đã nhắm ngay súng laze về phía nó và bắn phát súng đầu tiên. Mọi người xung quanh cũng giật mình bóp cò theo. Con quái vật còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhận phải mưa đạn chút xuống người.

Chỉ nghe thấy bịch một tiếng. Vũ An nhìn lại thì đã thấy bóng đen rơi xuống đất nằm quằn quại rồi. Mọi người nhanh chóng tiến lại, vừa đi vừa điên cuồng xả đạn về phía con quái vật.

Đến khi Vũ An nhìn thấy rõ sinh vật, nó nhìn giống xác con quái vật mà họ đã gặp trước đây, chỉ khác là con này trong có vẻ nhỏ hơn một vòng.

Lúc này, con quái vật dường như đang trong quá trình tiến hóa. Chỉ thấy cơ thể nó đang run rẩy dữ dội, cơ bắp nó bắp đầu phát triển, những v·ết t·hương nhanh chóng khép lại. Người nó thì tỏa ra một nhiệt lượng rất đáng sợ.

Đợi đến khi Vũ An định thần lại, con vật gần như đã kết thúc quá trình tiến hóa của mình. Vũ An vội lấy khẩu súng laze của Linh bắn một phát đạn nhắm ngay cái miệng rộng của nó. Bùm một tiếng, miệng con quái vật biến mất thay vào đó là một lỗ máu sâu hoắc.

Nhưng những gì diễn ra sau đó lại làm Vũ An và mọi người như c·hết lặng. Cơ thể con quái vật không hề đổ gục xuống như Vũ An mong đợi, nó vẫn đứng đó đưa mắt nhìn về phía mọi người. Từ chỗ v·ết t·hương, những sợi thịt đang mọc ra một cách nhanh chóng.

Vũ An mặt mày nhăn nhó, hắn vội kêu mọi người nhanh chóng lùi lại. Bọn hắn đã hết đạn súng laze, bây giờ con quái vật này lại có khả năng hồi phục quá biến thái.

Trong một cái chớp mắt, con quái vật biến mất. Ngay sau đó, nó xuất hiện bên cạnh Dũng, đưa sáu cánh tay như cái máy dập đập mạnh vào người hắn. Dũng không kịp kêu lên, cơ thể hắn biến dạng rơi bịch xuống đất, đến cả bộ giáp mặc trên người cũng móp méo vì ngoại lực.

Linh nhìn về phía Dũng, cảnh tượng đáng sợ khiến hắn run rẩy ngã khụy ra sau, đôi chân đã không thể nghe theo ý chí của bản thân được nữa.

Vũ An lúc này thì vừa tức giận vừa sợ hãi, hắn hét lên.

"Trạng thái toàn thịnh"

Một luồng sức mạnh nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể. Bộ cơ giáp trên người Vũ An như đang sống lại, nó tỏa ra một thứ sức mạnh đáng sợ.

Trong giây phút đầu tiên, Vũ An cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng, nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đầu óc hắn linh hoạt đến mức, Hắn thậm chí có thể dự đoán được hành động của con quái vật.

Vũ An nhanh chóng tiến đến vị trí con quái vật. Giơ hai tay lên đối kháng với 6 tay của nó. Sức mạnh của hắn đủ sức để đánh tay đôi, thậm thí có lúc nhỉnh hơn con quái vật. Vũ An điên cuồng chiến đấu được một lúc, hắn muốn nhanh chóng giải quyết con quái vật.

Tuy nhiên sau 5 phút chiến đấu. Hậu quả dần tiến đến, đầu hắn bắt đầu có cảm giác nặng trĩu, hành động cũng trở nên trì trệ hơn . Đón đỡ các cú đánh của quái vật làm hắn cảm thấy cố hết sức. Vũ An dần mất đi lợi thế, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng. Hắn vội hô lên.

"Mọi người chạy nhanh, tôi sắp chịu không nổi."

Nói rồi hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại ép con quái vật về một phía. Những người còn lại sau một lúc cũng đã hoàn hồn lại, họ nhanh chóng chạy ra khỏi căn hầm.

Nhìn thấy đám người đã chạy đi xa, Vũ An mới thầm thở phào một hơi. Cơ thể hắn đã rã rời, mí mắt cũng sắp không thể mở nổi nữa. Trong một khắc sau đó, con quái vật chớp thời cơ đấm mạnh về phía Vũ An khiến hắn văng xa đập vào bức tường đối diện. Vũ An hự một tiếng rồi dần chìm vào vô thức, hắn chỉ cảm thấy như có ai đang gọi tên mình trước khi b·ất t·ỉnh.