Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Vũ Gia

Chương 17. Hành trình mới, tìm kiếm




Chương 17. Hành trình mới, tìm kiếm

Chương 17. Hành trình mới, tìm kiếm

Đoàn xe của Vũ An vẫn miệt mài lăn bánh trên sa mạc cát khô cằn. Cái nóng khủng kh·iếp của mặt trời chiếu xuống khiến không khí bốc hơi lên như một lớp sương mờ ảo. Tiếng động cơ ô tô ầm ĩ phá vỡ sự im lặng c·hết chóc của hoang mạc.

Vũ An ngồi trên ghế lái của một chiếc xe tải, ngồi nghế phụ bên cạnh hắn là Tuấn Anh, một nhân viên y tế của đoàn.

Sau vài ngày làm quen, Vũ An đã biết hết tên tuổi những người đồng đội mới. Mặc dù chưa thực sự tin tưởng họ, nhưng ít nhất hắn cũng cảm nhận được tất cả đều hướng về một mục tiêu chung.

Nhiệm vụ của toàn bộ đoàn xe 15 người này, là tìm kiếm đội thám hiểm số 1 đã m·ất t·ích. Theo thông tin mới nhất từ căn cứ, tín hiệu cuối cùng của đội 1 đến từ khu vực gần Thành Cổ Quỷ Cung.

Vũ An nhớ lại những gì mình được nghe kể về Thành Cổ Quỷ Cung. Theo ghi chép của các nhà thám hiểm cách đây cả trăm năm, đây từng là kinh đô xa hoa của vương triều Đại Vũ. Nhưng một trận lụt lịch sử đã nhấn chìm cả thành phố xuống lòng đất.

Giờ đây chỉ còn là phế tích của một nền văn minh từng huy hoàng. Và cũng theo truyền thuyết, Thành Cổ Quỷ Cung còn ẩn chứa nhiều bí mật kinh hoàng của quá khứ.

Đoàn xe của họ phải mất cả một tuần lênh đênh trên sa mạc khô cằn mới có thể đến được Thành Cổ Quỷ Cung. Quãng đường dài ngày đêm ấy thực sự gian nan và đầy hiểm nguy.

Ban ngày, cát bụi mù mịt bao phủ tầm nhìn khiến mọi người khó lòng quan sát. Chiếc xe dẫn đầu thường xuyên phải dừng lại, đợi cát lắng xuống để đoàn xe có thể di chuyển. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống khiến da thịt nóng rát, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng không ai than vãn, tất cả đều cắn răng chịu đựng vì nhiệm vụ.

Đêm xuống là lúc nguy hiểm nhất. Đàn sói hoang thường rình mồi vào lúc này. Chúng luôn tìm cách áp sát bầy đoàn, chực chờ cơ hội t·ấn c·ông. May mắn là với sự chỉ huy dứt khoát của Duy Long, cả đoàn luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Một đêm nọ, đang ngồi canh lửa trại, Vũ An chợt nghe tiếng động khả nghi. Một bóng đen lao ra từ bóng tối, nhắm thẳng vào một chiến binh. Nhanh như cắt, Vũ An rút súng b·ắn c·hết con sói đơn lẻ kia. Rất may là không phải cả đàn t·ấn c·ông.

Sau sự cố đó, đội trưởng Duy Long ra lệnh tăng cường canh phòng. Suốt đêm hôm đó, tất cả mọi người thay phiên để bảo vệ lẫn nhau. Ai cũng ý thức được nguy hiểm vẫn đang rình rập bên ngoài kia.

Ngoài những đàn sói hoang đói khát, sa mạc còn ẩn chứa nhiều sinh vật kỳ lạ khác không kém phần nguy hiểm.

Có loài bò cạp khổng lồ với nọc độc c·hết người. Chúng có thể phun nọc cách xa tới 20 mét. May mắn là ban ngày chúng thường trốn tránh ánh nắng, chỉ hoạt động về đêm.

Kì lạ hơn là loài rắn cát ngụy trang. Chúng có khả năng ngụy trang vào cát, chỉ hai con mắt đỏ ngầu lộ ra bên ngoài. Khi có con mồi đi qua, bầy rắn cát sẽ bất ngờ lao lên cuốn chặt và siết c·hết n·ạn n·hân.

Đáng sợ nhất là loài chim quỷ ám ăn thịt người. Với thân hình khổng lồ và đôi mắt đỏ rực, chúng có thể bắt người bay lên cao rồi thả rơi xuống đất. Tiếng kêu thảm thiết của n·ạn n·hân vang vọng khắp sa mạc là nỗi ám ảnh kinh hoàng.



May mắn là cả đoàn luôn cảnh giác, sẵn sàng đối phó với mọi nguy hiểm có thể xảy ra.

Sau bảy ngày hành trình nguy hiểm, đoàn xe của Vũ An cuối cùng cũng đến được Thành Cổ Quỷ Cung. Trước mắt Vũ An hiện lên một cảnh tượng hoang tàn đầy rùng rợn.

Những tòa tháp chọc trời xưa kia oai vệ giờ đây chỉ còn là đống gạch vụn. Gió sa mạc thổi qua những khe hở tạo nên những tiếng rít ma mị khiến lòng người rợn gáy. Xung quanh là bụi cây khô cháy và cát vàng phủ kín mặt đất. Dường như thời gian đã đóng băng nơi đây cả trăm năm qua.

Duy Long ra lệnh cho đoàn dừng lại, cẩn thận quan sát xung quanh. Trước khi bước vào thành cổ huyền bí này, họ cần chuẩn bị một kế hoạch cụ thể.

Sau khi nghiên cứu kỹ địa hình xung quanh, đoàn người cẩn thận tiến vào bên trong thành cổ để tìm kiếm tung tích đội 1. Họ chia ra từng ngóc ngách, tìm kiếm bất cứ manh mối nào.

Bỗng một tiếng hô vang lên, có người phát hiện ra dấu vết của đội 1. Là những mảnh áo giáp còn vương vấn trên thành tường. Mọi người nhanh chóng lần theo dấu vết, cuối cùng tới được một cửa hầm bí mật.

Cánh cửa bị đập vỡ từ bên trong, có dấu hiệu cào xé. Từ trong hầm bốc lên những làn sương lạnh ngược chiều với cái nóng oi bức bên ngoài. Cảnh tượng khiến mọi người rùng mình.

Đội trưởng Duy Long ra lệnh cảnh giác tối đa. Rồi cho một số người ở lại canh giữ cửa hầm, còn lại kéo nhau đi tìm kiếm ở nơi khác.

Đến chiều tà, sau cả ngày tìm kiếm vất vả nhưng vẫn chưa có thêm manh mối gì. Mọi người lục tục quay trở lại nơi cắm trại ban đầu để nghỉ ngơi.

Vũ An mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, Tuấn Anh bước tới đưa cho hắn một bình nước.

"Uống đi anh Vũ An, phải giữ sức khỏe chứ." Tuấn Anh cười tươi.

"Cảm ơn em." Vũ An nhận lấy bình nước, ngụm ngụm một hớp dài.

Một giọng nói đột ngột cất lên từ phía sau:

"Tìm kiếm cả ngày vất vả thế nhỉ?"

Là chàng trai trẻ Linh, hắn vừa mới hoàn thành khóa huấn luyện của căn cứ. Vũ An gật đầu:

"Phải, hy vọng ngày mai sẽ có manh mối."

"Cố lên anh, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy đội 1 thôi!" Giọng Tuấn Anh lạc quan vang lên.



Tiếng nói của Linh bất chợt cất lên, phá vỡ sự im lặng của đêm khuya sâu thẳm. Ngọn lửa bập bùng nổi bật giữa màn đêm đen kịt.

"Các anh có từng nghe nói về truyền thuyết kinh dị của thành cổ này chưa?"

Linh hỏi, giọng điệu hấp dẫn. Tất cả mọi ánh mắt tò mò đổ dồn về phía chàng trai trẻ tuổi đang ngồi bên đống lửa.

"Người ta bảo rằng..." Linh hạ giọng, mắt nhìn láo liên quanh như sợ có ai đó rình mò.

"...Vào những đêm tối không trăng, thành cổ sẽ hóa thân thành một nơi vô cùng đáng sợ. Bất cứ ai liều lĩnh ra ngoài đường sau khi màn đêm buông xuống đều sẽ b·ị b·ắt mất mà không để lại dấu vết."

Một giọng nói tò mò cất lên: "Ai bắt vậy? Quỷ sao?"

Linh bật cười khẩy, đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào ngọn lửa đang bập bùng:

"Đúng là Quỷ đấy! Chính là Ác Thần cai quản thành cổ này!"

Hắn ta bắt đầu kể lại câu chuyện về vua xưa cầu khẩn Ác Thần giúp mình giành được vương quốc, và việc Ác Thần sau đó bị phong ấn dưới lòng đất nhưng vẫn tìm được cách thoát ra h·ành h·ạ người dân vào ban đêm.

"Cho nên, các đồng chí nhớ cẩn thận khi đi loanh quanh ngoài kia lúc tối tăm nhé. Lỡ gặp phải Ác Thần thì c·hết không kịp kêu đâu!"

Linh kết thúc câu chuyện bằng giọng đầy rùng rợn khiến tất cả mọi người nuốt nước bọt, cảm giác như có ai đó đang theo dõi sau lưng. Bóng tối xung quanh bỗng dưng trở nên đáng sợ và nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Bỗng Linh bật cười ha hả, phá vỡ bầu không khí nghẹt thở:

"Các anh yên tâm, tớ chỉ nói đùa thôi mà. Câu chuyện ma Ác Thần vừa rồi tớ bịa hết đấy!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi cảm giác rùng rợn ban nãy. Tiếng cười vang lên, giải tỏa bầu không khí căng thẳng.

"Hy vọng sau câu chuyện vừ vừa rồi, các anh sẽ có thêm nhiều trải nghiệm thú vị khi đi tuần tra đêm nay nhé!"



Linh nói đùa, khuôn mặt tinh nghịch cười toe toét. Mọi người lắc đầu, thở dài nhìn anh chàng kể chuyện giỏi nhưng hay đùa giỡn này. Chỉ là không ai biết rằng.

Trong lòng, Linh nhầm nhằng - câu chuyện vừa rồi vốn không phải do hắn bịa ra. Đó là truyền thuyết được ghi chép trong gia phả cổ xưa của gia tộc hắn. Nhưng hắn không thể nói ra điều đó bây giờ được.

Sau một đêm êm đềm trôi qua, bình minh lên khắp sa mạc. Những tia nắng đầu tiên xua tan giá lạnh, mang sức sống ấm áp đến với mọi người. Duy Long sắp xếp mọi thứ chu đáo trước khi cho tiến hành kế hoạch ngày mới.

Hắn chia nhóm trinh sát và canh gác xung quanh, dặn dò mọi người cẩn thận từng li từng tí. Đội 5 người sẽ cùng robot dò đường tiến vào hầm ngầm bí ẩn. Số còn lại ở lại bên ngoài, sẵn sàng ứng chiến.

Trong ánh bình minh ấm áp. Vũ An leo lên gò đất cao, tầm mắt có thể bao quát cả khu vực. Dưới chân hắn, nơi đã từng là một kiến trúc huy hoàng của một nền thịnh trị nay chỉ còn là một gò đất cao.

Đoàn xe quân sự im lìm đỗ sẵn sàng, trên mỗi chiếc xe là một người đang điều khiển v·ũ k·hí đứng đó, đội xe đã được sắp xếp để đảm bảo bao trọn toàn khu vực xung quanh. Máy bay trinh sát không người lái bay lượn từ trên cao, thu thập thông tin về mọi ngóc ngách. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng cho những bất trắc có thể xảy ra.

Vũ An cầm chặt ống nhòm, cảnh giác quan sát từng góc khuất. Một linh cảm báo động trỗi dậy, hắn luôn cảm thấy rằng nguy hiểm đang âm ỉ chực chờ đâu đó. Nhưng bầu trời quang đãng, không một dấu hiệu lạ.

Trong căn hầm tối tăm, không gian chật hẹp và ẩm thấp. Nhóm 5 người của Vũ Long cẩn trọng bước từng bước trong thinh lặng. Từng người được trang bị đầy đủ v·ũ k·hí và cơ giáp. Đầu tiên là Vũ Long cầm đầu đội hình, mang theo chiếc đèn pha chiếu sáng cả đoạn hầm phía trước, sau đó lần lượt là Hải, Minh, Thế Đăng và Đức đi bọc hậu. Robot trinh sát đi trước dò đường và gửi hình ảnh về cho cả đôi.

Đi được một đoạn, sương mù mờ ảo dần bốc lên từ mặt đất, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến rợn người. Cả nhóm căng thẳng và dè chừng, không biết nguy hiểm nào đang ẩn nấp phía trước.

Tiếng của Hải đột nhiên vang lên.

"Sương mù quá dày, robot không thể quan sát được phía trước nữa rồi."

Vũ Long đăm chiêu một lát rồi nhanh chóng ra lệnh cho mọi người tăng cường cảnh giác. Đoàn người tiếp tục tiến lên.

Đột nhiên, một tiếng động khe khẽ vang lên.

"Mọi người có nghe thấy gì không?" Vũ Long hỏi, đôi mày nhíu lại.

"Có lẽ chỉ là tiếng gió thôi..." Thế Đăng đáp lại, nhưng vẻ mặt vẫn thận trọng quan sát xung quanh.

Đoàn người tiếp tục lần tới. Những bước chân vang lên trong không gian im ắng. Rồi một lần nữa, tiếng động lạ khe khẽ vang lên phía sau lưng họ. Lần này rõ ràng hơn, như tiếng ma sát của vật gì đó trên tường đá.

"Có vẻ như chúng ta không đơn độc ở đây..." Vũ Long thì thầm.

"Phải đấy, tôi nghe thấy tiếng động lạ kìa." Hải đáp lại, giọng khẽ run.

Đột nhiên, một âm thanh ma sát thoang thoảng vang lên. Mọi người đứng im bất động, căng mình lắng nghe. Tiếng động nghe rất rõ ràng, như thể có ai đó hay cái gì đó đang bám trên vách tường.

"Tất cả vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. " Giọng Vũ Long đanh lại.