Chương 16. Mẹ thiên nhiên
Quang Minh giật mình nhìn xung quanh, đôi mắt nheo lại cố gắng tìm kiếm nơi giọng nói phát ra. Sau một lát không thấy gì, âm thanh lại tiếp tục vang lên.
"Ngươi gọi là Quang Minh đi, ta đã đợi ngươi rất lâu."
Từ trong bóng tối, một bóng người nhẹ nhàng lướt ra. Đến khi Quang Minh nhìn rõ dáng người kia, hắn giật mình ngây ngốc. Cả cơ thể của người đàn ông nọ được nối đầy những sợi rễ cây. Chúng như một mạng nhện kéo giữ cho người kia lơ lửng giữa không trung. Từ trên cao, người nọ đưa mắt nhìn xuống Quang Minh rồi nói tiếp.
"Không cần khẩn trương, ta sẽ không hại ngươi. Bây giờ đi theo ta vào đây."
Người đàn ông kia xoay người, rễ cây trên người anh ta giống như những con rắn quấn quanh thân mình, kéo anh ta bay vào sâu trong hầm. Quang Minh do dự một lát rồi quyết định đi theo. Hắn biết mình không thể chạy thoát ở đây, chi bằng làm theo lời người kia, biết đâu có cơ hội thoát thân.
Bước sâu vào trong hầm, ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ những rễ cây trên người người đàn ông kia chiếu rọi lên những bức tường đá lạnh lẽo. Không gian im lặng đến đáng sợ.
"Chúng ta đã đến nơi rồi." Giọng nói vang lên, đánh thức Quang Minh khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Trước mặt là một căn phòng rộng, với chiếc giường, bàn ghế sơ sài và một đống lương thực trong góc. Ánh sáng yếu ớt từ đâu đó chiếu vào làm cho không gian có chút ấm cúng.
"Đây là nơi ta sống, cũng là nơi ngươi sẽ ở từ giờ." Người đàn ông quay lại nhìn Quang Minh, đôi mắt sáng quắc dưới ánh sáng mờ ảo. "Ta tên là Giang."
Quang Minh cau mày, hắn biết có thể Giang không phải tên thật của người này. Nhưng việc đó cũng chẳng quan trọng, Quang Minh chỉ muốn thoát khỏi đây.
"Tại sao ông lại bắt tôi ở lại đây?" Quang Minh hỏi, giọng căng thẳng.
Giang mỉm cười, đôi mắt hắn nhìn Quang Minh đầy vẻ thích thú.
"Bởi vì ngươi là người kế nhiệm của ta."
Quang Minh sững người, không hiểu Giang đang nói gì.
"Ý ông là sao? Tôi không hiểu ông đang nói cái quái gì?"
"Ngươi sẽ hiểu thôi." Giang đáp lại đầy bí ẩn. "Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ giải thích rõ hơn."
Nói rồi, Giang biến mất vào bóng tối, để lại Quang Minh đứng đó, đầy hoang mang và bối rối.
Quang Minh ngồi phịch xuống chiếc giường cũ kỹ. Đầu óc hắn quay cuồng. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao mình lại b·ị b·ắt cóc và gọi là người kế nhiệm? Kế nhiệm cái gì? Tất cả những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Quang Minh, làm hắn mệt mỏi.
Dần dần, mệt mỏi áp đảo Quang Minh. Hắn nằm xuống, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Quang Minh thấy mình quay trở lại ngày tận thế ập đến Trái Đất. Bầu trời đỏ rực, một thiên thạch khổng lồ mang theo ánh sáng vàng c·hết chóc lao thẳng xuống. Hắn thấy em gái mình, Liên, đang khóc thét gọi tên anh. Nhưng Quang Minh bất lực, chỉ biết ôm chặt lấy em gái để che chở.
Rồi ánh sáng vàng tử thần đổ xuống, thiêu đốt tất cả. Quang Minh tỉnh dậy giữa đống tro tàn, xác em gái hắn đã biến mất. Đột nhiên, những sinh vật quái dị xuất hiện, chúng lao về phía Quang Minh. Hắn hoảng loạn chạy trốn, nhưng bị bao vây. Một con quái vật khổng lồ ngậm lấy đầu Quang Minh, sắp xé xác hắn ra.
"Cứu...cứu tôi...!" Quang Minh thét lên tuyệt vọng.
Đúng lúc ấy, một gốc cây khổng lồ xuất hiện giữa không trung. Nó phát ra một luồng sáng xanh bao trùm Quang Minh, đẩy lùi bầy quái vật.
Gốc cây cất tiếng nói với giọng trầm thấp đầy uy lực: "Hỡi đứa con yếu đuối, ngươi muốn có được sức mạnh sao?"
Quang Minh run rẩy gật đầu.
"Vậy hãy từ bỏ nhân loại yếu đuối, trở thành con của Ta. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh vô biên để bảo vệ bản thân và những gì ngươi yêu quý!"
Quang Minh giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, tiếng thở dốc và nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Đôi mắt hắn mở toang nhìn xung quanh căn phòng tối om, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cơn ác mộng kinh hoàng. Hình ảnh tận thế, em gái hắn bị g·iết, và những sinh vật quái dị vẫn còn ám ảnh tâm trí, khiến hắn run rẩy bất giác.
Quang Minh vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sáng hôm qua hắn còn đang cùng đội thám hiểm trở về căn cứ sau chuyến đi dài ngày. Nhưng rồi mọi thứ trở nên mờ ảo, khi bọn Quang Minh bị một sinh vật lạ t·ấn c·ông. Và giờ đây hắn thức dậy trong căn phòng xa lạ này, bị một người đàn ông kỳ lạ gọi mình là "người kế nhiệm". Tất cả quá đột ngột và khó hiểu, khiến đầu óc Quang Minh như muốn nổ tung.
Tiếng gõ cửa vang lên kéo Quang Minh khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn. Giọng nói quen thuộc của Giang vang lên phía bên kia:
"Quang Minh, ngươi đã thức chưa? Hãy ra đây, chúng ta cần nói chuyện."
Quang Minh lưỡng lự một lúc rồi đứng dậy, từ từ bước ra mở cửa. Gương mặt Giang hiện ra trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, đôi mắt sắc sảo nhìn xoáy vào Quang Minh.
"Chào buổi sáng, ngủ ngon không?" Giang hỏi, giọng đều đều.
Quang Minh lắc đầu, khuôn mặt u ám: "Tôi mơ thấy ác mộng kinh khủng..."
Hắn bèn kể lại chi tiết giấc mơ đầy rùng rợn cho Giang nghe. Đôi tay Quang Minh run rẩy khi nhớ lại cảnh tượng tận thế và c·ái c·hết của em gái. Giang lặng lẽ lắng nghe, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật là một giấc mơ kinh khủng." Giang nói sau khi Quang Minh kể xong. "Nhưng nó chỉ ra rằng ngươi đã chọn con đường này, con đường trở thành người kế nhiệm và nhận lấy sức mạnh từ Mẹ Thiên Nhiên."
Quang Minh sững sờ, nhớ lại hình ảnh gốc cây khổng lồ hiện ra trong mơ và những lời cám dỗ đầy quyền năng. Vậy là giấc mơ đó không phải ngẫu nhiên?
Giang mỉm cười thấu hiểu trước vẻ mặt đầy nghi vấn của Quang Minh. Hắn bắt đầu kể về câu chuyện của chính mình, về nguồn gốc sức mạnh kỳ lạ này. Quang Minh im lặng lắng nghe, cố gắng tiếp nhận những điều mà trước đây vốn xa lạ với hắn.
Sức mạnh của họ không phải là món quà, mà là sự đánh đổi. Đổi lấy sức mạnh phi thường ấy, cơ thể con người sẽ dần suy kiệt, cuối cùng biến thành một gốc cây, cắm rễ xuống đất. Đó là cách Mẹ Thiên Nhiên phát tán hạt giống của mình, để những gốc cây ấy mọc khắp nơi, tạo nên sự sống trên Trái Đất hoang vu này.
Nhìn thân thể Giang đầy rễ cây, Quang Minh rùng mình, nhận ra cùng một số phận cũng đang chờ đợi mình phía trước. Nhưng hắn không hối hận về sự lựa chọn này. Vì giờ đây hắn có sức mạnh để bảo vệ mọi người, để bảo vệ em gái mình.
"Vậy thì xin hãy dạy tôi cách sử dụng sức mạnh ấy." Quang Minh nói, giọng đầy quyết tâm.
Giang gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Lần đầu tiên kể từ khi Quang Minh gặp hắn, Giang mới thực sự cười tươi. Đôi mắt Giang ánh lên niềm tin tưởng, hắn biết mình đã chọn đúng người kế nhiệm.
Từ đó, mỗi ngày Giang đều dành cả ngày để dạy Quang Minh cách sử dụng sức mạnh. Ban đầu Quang Minh rất vất vả, thậm chí tuyệt vọng vì không sao làm được điều gì. Những động tác đơn giản như triệu hồi ra một luồng sáng hay điều khiển cây cối cũng khiến hắn kiệt sức. Nhưng Giang luôn động viên và nhắc nhở hắn kiên trì.
"Đừng nản chí, sức mạnh cần thời gian để được khai phá." Giang nói. "Hãy kiên nhẫn, rồi ngươi sẽ thành thạo thôi."
------------
Thấm thoát, đã 3 ngày trôi qua kể từ khi đội thám hiểm của Vũ An trở về. Tại hầm trú ẩn số 9, Vũ An đứng im lặng nhìn đội hình trước mặt. Duy Long đang huy động mọi người chuẩn bị cho cuộc hành trình sắp tới.
Những bộ cơ giáp mới cứng lấy từ kho v·ũ k·hí được mang ra, sắp xếp gọn gàng lên những chiếc xe. Có đủ các loại, từ xe bọc thép đến xe tải quân sự chở đầy đồ tiếp tế. Đoàn xe dài hàng trăm mét kéo dài ra khỏi cổng hầm.
Một bàn tay đập mạnh lên vai làm Vũ An giật bắn mình. Giọng nói quen thuộc của Vũ Thiên vang lên:
"Sao lại ngẩn người ra thế?"
Vũ An quay lại, mỉm cười gượng gạo: "Không có gì, chỉ đang suy nghĩ thôi."
Vũ Thiên nhìn sâu vào mắt em trai, biết rõ Vũ An đang giấu diếm điều gì.
"Em đang nghĩ tới Quang Minh phải không? Lo lắng cho cậu ấy?"
Vũ An gật đầu, ánh mắt thoáng buồn: "Đúng rồi anh. Đã 3 ngày rồi mà vẫn chẳng thấy Quang Minh đâu. Liệu cậu ấy có ổn không..."
Vũ Thiên vỗ về vai em trai, giọng đầy tin tưởng: "Em đừng lo, Quang Minh nhất định sẽ ổn thôi. Bây giờ chúng ta cứ tập trung vào nhiệm vụ sắp tới đã."
Vũ An gật đầu, cố nén nỗi lo âu xuống. Hắn biết mình không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến sứ mệnh lần này.
Vũ An quay sang Vũ Thiên, giọng nghiêm túc:
"Anh Thiên, em muốn nhờ anh ở lại căn cứ để chăm sóc cho Liên giúp em."
Vũ Thiên gật đầu đồng ý: "Được thôi, anh sẽ ở lại chăm sóc Liên. Em cứ yên tâm lên đường, hoàn thành nhiệm vụ đi."
Vũ An mỉm cười.
Hai anh em cùng bước lại gần đội hình. Duy Long đang phát lệnh cho mọi người lên đường. Đoàn xe lần lượt khởi động, tiến ra cổng hầm. Vũ An trèo lên xe, quay đầu nhìn lại, hình bóng Vũ Thiên đứng trước căn cứ dần nhỏ bé trong mắt hắn.
Giữa sa mạc mênh mông, một hành trình mới lại bắt đầu. Bên cạnh Vũ An bây giờ đã là một người đồng đội mới, cũng là một thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết.
"Lại là một người nói nhiều đây à." Vũ An thầm nghĩ trong khi đang lắng nghe người bạn mới luyên thuyên câu chuyện của mình.