Chương 15. Khoảng lặng
Chương 15. Khoảng lặng
Gian phòng họp yên tĩnh vo ve tiếng quạt kêu vang lên tiếng nói của Vũ Xuân.
"Xin lỗi mọi người vì cuộc họp bất thường này nhưng tình hình của căn cứ hiện tại rất căng thẳng và tôi cần mọi người giúp."
Không khí trong gian phòng nhanh chóng trở nên căng thẳng, ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn về phía Vũ Xuân, Vũ An cảm thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng. Hắn hiểu tính cách của cha hắn, người luôn là điểm tựa vững chắc cho hắn và anh chưa bao giờ phải nói chuyện như vậy trước đây.
Trong sự chờ mong của mọi người, Vũ Xuân bắt đầu kể.
Thì ra, từ 2 ngày trước đã xảy ra một sự cố rất nghiêm trọng với hệ thống cung cấp nước của căn cứ, Lý Tuấn đã nhanh chóng cho mọi người khắc phục và sửa chữa thành công nhưng lượng nước còn lại trong căn cứ cũng đã bị mất đi gần 1/3.
Trong sự lo lắng về vấn đề thiếu nước, Vũ Thiên đã buộc phải đặt nhiệm vụ tìm kiếm nguồn nước lên hàng đầu đối với các đội thám hiểm. Và như vậy, không chỉ có đội 4 mà cả các đội 1,2 và đội 3 của Minh Tuấn cũng buộc phải thay đổi lộ trình của mình để tập trung vào nhiệm vụ mới.
Tuy nhiên, nhiệm vụ mới đã khiến các đội thám hiểm gặp rất nhiều khó khăn,ngoài đội 4, cả đội 3 và đội 1 đều đụng độ với các sinh vật biến dị nguy hiểm. Đội 3 may mắn hơn khi họ chỉ b·ị t·hương 1 người. Còn đội 1, mọi liên lạc với các thành viên trong đội đã biến mất từ sáng nay.
Vũ Xuân cúi đầu thở dài.
"Mọi người, chúng tôi rất đau buồn về sự hy sinh của 2 thành viên trong đội 4, nhưng chúng ta cần phải tổ chức tìm kiếm đội 1 càng sớm càng tốt. Ít nhất đến thời điểm hiện tại cần tìm được nơi họ m·ất t·ích."
Phải mất một lúc, Vũ An mới có thể hoàn toàn tiêu hóa được những thông tin trên. Hắn không nghĩ tới là tình hình căn cứ đã trở nên nghiêm trọng đến như vậy. Nếu như lời Vũ Xuân nói là chính xác, vậy mọi người ở đây chỉ còn hơn 1 năm nữa cho đến khi nguồn nước hoàn toàn cạn kiệt.
"Chỉ e đến lúc đó sẽ có rất nhiều n·gười c·hết." Vũ An thầm nghĩ.
Vũ Xuân không tiếp tục nói mà nhìn về phía Vũ Long, gương mặt thất thần ngờ nghệch của Vũ Long làm hắn cảm thấy lo lắng. Hắn đang suy nghĩ về việc giải tán đội 4 để thành lập một đội thám hiểm mới trong nhiệm vụ lần này. Nhưng làm Vũ Xuân không nghĩ tới là trong lúc hắn còn đang đắn đo suy nghĩ, Vũ Long đã lên tiếng.
"Đội 4 sẽ nhận nhiệm vụ lần này. Chúng tôi sẽ cần thời gian để tuyển thêm thành viên và chuẩn bị vật chất cho nhiệm vụ mới."
"Được, mọi người có 3 ngày nghỉ ngơi và làm mọi công tác chuẩn bị. Danh sách các thành viên mới tôi sẽ cùng đội trưởng Long thảo luận và đưa ra quyết định."
Chờ đợi mọi người rời khỏi gian phòng, bên trong chỉ còn lại Vũ Long ngồi đối diện với Vũ Thiên và Vũ Xuân. Không khí bắt đầu chìm dần vào sự yên lặng. Vũ Thiên quay đầu nhìn về phía Vũ Xuân rồi lại quay sang nhìn Vũ Long. Cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi như vậy, Vũ Thiên mở miệng.
"Long, xin lỗi về nhiệm vụ."
Vũ Long hơi quay đầu nhìn sang, đôi mắt còn vương chút u sầu nhưng đã được giấu kín vào sâu trong lòng.
"Không sao, nhiệm vụ là tất yếu, chúng tôi không trách mọi người."
Nói rồi Vũ Long từ từ lấy trong túi áo ra một ống nghiệm, bên trong là một phần những sợi có phần giống rễ cây. Chúng có vẻ đ·ã c·hết và đang khô héo dần theo thời gian. Nhìn lên khuôn mặt nghi ngờ của Vũ Thiên, hắn từ từ nói tiếp.
"Tôi tìm thấy nó trên người Minh Chung. Thậm chí Quang Minh thú có thể đã bị nó điều khiển."
"Sinh vật ký sinh có trí tuệ bậc cao sao!" Vũ Xuân hơi nhăn mặt. Sự việc có lẽ đã đi quá xa so với dự tính của hắn. Nếu như tồn tại những sinh vật như này ngoài kia, vậy việc tìm kiếm các căn cứ khác chắc chắn sẽ cần phải xem xét một cách kỹ càng hơn.
"Được rồi, chúng ta sẽ cần nghiên cứu thêm về sinh vật này. Như báo cáo của anh trước đó, Tảo phát sáng có thể tiêu diệt được nó sao."
Vũ Long hơi lắc đầu nói.
"Tôi không dám chắc, lúc Quang Minh thú bị Tảo phát sáng t·ấn c·ông, cả 3 người chúng tôi đã ngất xỉu, sau đó chúng tôi không tìm thấy Quang Minh thú nữa."
Vũ Xuân trầm ngâm một lát rồi quay sang nhìn Vũ Thiên hỏi.
"Con có đề nghị gì không."
Vũ Thiên lúc này đang nhìn ngẩn người nhìn về phía ống nghiệm nghe được lời nói của Vũ Xuân có hơi giật mình. Suy nghĩ một lát, hắn nói.
"Con nghĩ chúng ta cần đợi kết quả thí nghiệm đã. Trong lúc đó, việc tìm kiếm các căn cứ khác nên tạm dừng lại. Về việc cứu hộ đội 1 nên tăng cường thêm lực lượng, có lẽ bộ chiến giáp mới nhất."
Vũ Thiên nói đến đây hơi liếc mắt nhìn sang Vũ Xuân. Vũ Xuân hiểu ý, mặt hắn trầm ngâm đôi chút.
Bộ chiến giáp mới nhất của căn cứ là thành quả nghiên cứu suốt 2 năm trước tận thế. Nó vốn dĩ sẽ được hoàn thành và bàn giao cho q·uân đ·ội. Tuy nhiên ở thời điểm hiện tại, bộ giáp vẫn còn đang nằm lại trong kho.
Vũ Xuân không phải không muốn trang bị bộ giáp cho đội thám hiểm. Với việc kết nối trực tiếp với não bộ, người điều khiển có thể sử dụng bộ giáp như một phần của thân thể. Chỉ là bộ giáp yêu cầu tố chất người điều khiển rất cao, đặc biệt về mặt tinh thần sẽ tạo gánh nặng rất lớn đến bộ não.
Vũ Xuân thở dài, có lẽ đã đến lúc nên đưa bộ giáp ra sử dụng rồi.
"Được rồi, con hãy tiến hành tuyển chọn người có tố chất thân thể tốt nhất để tiến hành huấn luyện. Chúng ta sẽ sàng lọc ra 10 người tốt nhất để điều khiển chiến giáp thế hệ mới."
Vũ Long rời khỏi gian phòng, hắn đã quá mệt mỏi sau chuyến thám hiểm lần này, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng là một người đội trưởng, dù cho hắn có là một người đội trưởng tồi đi chăng nữa, hắn vẫn phải có trách nhiệm đến gặp người nhà các thành viên đã mất trong đội để thông báo cho họ biết.
Đứng trước cửa gian phòng nhà Quang Minh, Vũ Long hơi chần chờ trong giây lát rồi nhẹ nhấn chuông cửa.
"Cạch"
cánh cửa từ từ mở ra. Một bóng người nhỏ bé hơi dè dặn núp sau cánh cửa.
"Chú là ai"
Nhìn đôi mắt cảnh giác và lo sợ của con bé, Vũ Long chợt thấy chua xót. Hắn do dự rồi, phải mất vài giây sắp xếp lại từ ngữ Vũ Long mới từ từ mở miệng.
"Xin chào, chú là Vũ Long đội trưởng của anh cháu."
Con bé hơi giật mình, nó ngó đầu ra ngoài ráo rác nhìn xung quanh. Khi thấy không còn bóng dáng một ai khác, mới lo lắng hỏi.
"Anh cháu đâu rồi, sao anh cháu không về cùng chú."
"Chú xin lỗi, anh cháu đã m·ất t·ích và không thể trở về cùng cả đội." Vũ Long nói rồi lặng lẽ nhìn không mặt của con bé.
Chỉ thấy lúc khuôn mặt cô bé đã trở nên ngơ ngác, miệng nó lẩm bẩm.
"Không, không phải vậy. Hôm qua anh cháu còn điện cho cháu mà. Anh còn hứa sẽ mua quà cho cháu."
Chợt con bé như hét lên.
"Chú nói dối, chú không phải đội trưởng của anh cháu."
Nói rồi nó đóng rầm cửa lại, bỏ mặc Vũ Long với khuôn mặt ngơ ngác đang đứng đó. Phải đợi một lúc lâu, Vũ Long mới chịu từ bỏ, hắn lại lủi thủi đi về khu huấn luyện của đội bảo vệ. Vẫn còn một người nữa mà hắn phải gặp.
Trong gian phòng nhỏ, em gái Quang Minh đang nằm chùm kín chiếc chăn lên đầu, trong tay cô bé ôm chặt hình ảnh về gia đình nhỏ, nơi có mẹ và anh cô mỗi ngày đều cười nói và chăm sóc cho cô. Chiếc đệm đã ướt từ lâu, trong gian phòng yên tĩnh chỉ còn vài tiếng nấc.
---------
Vũ An trở lại phòng, nằm nhoài trên chiếc giường mềm mại. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Đã lâu lắm rồi Vũ An mới lại cảm nhận được sự mềm mại này.
"Haizz, không biết lần này cha còn cho mình tham gia đội thám hiểm nữa không đây. Mình còn phải tìm kiếm Quang Minh nữa."
Miên man trong dòng suy nghĩ, mí mắt Vũ An từ từ nhắm lại, hắn ngủ th·iếp đi từ lúc nào không hay biết.
------------------
Trong một căn hầm trú ẩn đã hoang phế, tiếng tí tách của nước chảy kèm theo là những tiếng xì xì như có rất nhiều sinh vật đang trườn bò trên mặt đất cứ âm ỉ khắp gian hầm. Quang Minh lờ mờ tỉnh lại, cơ thể hắn nặng trĩu, đau như đứt thành từng khúc thịt, miệng thì khô khốc. Hắn cố lết về một vũng nước đọng gần nhất, mút từng ngụm một.
Phải mất một lúc sau, Quang Minh mới dần tỉnh táo lại, hắn cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Mặc dù trong tầng hầm nhưng Quang Minh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy các vách tường đằng xa.
Quang Minh đang cố gắng nhớ lại xem tại sao mình lại ở đây. Thứ cuối cùng mà hắn còn nhớ được là lúc hắn đang ngồi trong xe tải. Đúng rồi, Quang Minh thú. Hắn thấy Quang Minh thú đang từ bầu trời bay xuống, sau đó,.. Nghĩ đến đây, đầu Quang Minh lại bắt đầu đau, rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không nhớ được.
"Khốn kiếp, rốt cuộc mình đang ở chỗ quái nào đây."
Buộc miệng chửi thề một câu. Sau đó Quang Minh bắt đầu lồm cồm bò dậy, hắn từ từ tiến về phía một bức tường. Khi đến gần hơn, Quang Minh nhìn thấy trên bức tường đã mọc kín các rễ cây và dây leo, hắn không thể nhìn thấy một tý xi măng nào ở đây cả.
Sờ vào rễ cây thô giáp, Quang Minh lần mò tiến dọc theo bức tường. Hắn cứ đi mãi, không biết đã bao lâu, cơ thể hắn đã mỏi sắp không đứng nổi nữa thì hắn chợt phát hiện, đằng xa xa kia có một đốm sáng.
Như bắt được nguồn sống, Quang Minh gồng người bước nhanh về phía trước. Chỉ là khi đến gần hơn, nó cũng không giống là của ra của căn hầm, Quang Minh bước vào một gian phòng lớn. Nguồn sáng mà hắn nhìn thấy là những thứ giống trái cây treo lủng lẳng trên trần nhà. Trước mặt hắn là một gốc cây to lớn, nơi bắt nguồn của toàn bộ rễ cây trong căn hầm.
Quang Minh cảnh giác bước từng bước tiến gần đến thân cây hơn. Khi chỉ còn vài bước nữa là hắn chạm đến cái gốc cây, bỗng phía sau hắn phát ra hàng loạt tiếng xào xạc. Đợi đến lúc Quang Minh quay lại nhìn, cửa gian phòng đã hoàn toàn bị rễ cây lấp kín, hắn chỉ kịp nhìn thấy những cái rễ còn đang uốn éo cuốn lấy nhau như những con trăn lớn.
Một giọng nói trầm ấm lúc này chợt vang lên trong gian phòng.
"Rất vui được gặp ngươi, người được chọn."