Chương 14. Thảm liệt trở về
Vũ Long dẫn theo mọi người nhanh chóng chạy vào sâu trong hang, khi thấy những cây tảo phát sáng ở phía trước, Vũ Long cho cả đội dừng lại. Hắn do dự, không biết liệu loài tảo phát sáng này có nguy hiểm đến con người hay không.
Trong khi cả 3 còn đang đứng đó, từ sâu trong bóng tối Quang Minh thú bước ra, ánh sáng lờ mờ của loài tảo phát sáng chiếu lên cơ thể to lớn của nó.
Vũ Long quay đầu nhìn về phía Quang Minh thú rồi lại nhìn về phía còn lại. Ánh mắt hắn phát ra kiên định, Vũ Long hét lên rồi chạy nhanh vào trong đoạn hang phía trước.
Khi chạy vào trong tảo phát sáng, càng chạy bước chân của cả 3 càng nặng dần, dưới chân Vũ An là một nền đất mềm và ẩm ướt, những cây tảo như những sợi dây leo cứ cuốn lấy chân của hắn. Chỉ chạy được một đoạn ngắn mà cả 3 đã bị cuốn chặt cứng không thể di chuyển được.
Vũ An lúc này đã phát hoảng, hắn vội quay đầu nhìn lại. Bỗng hắn chợt thấy, Quang Minh thú đã dừng lại bên cạnh tảo phát sáng, nó không đi vào mà chỉ chăm chú nhìn về phía bọn họ.
Vũ Long lúc này cũng đã nhận ra sự bất thường của Quang Minh thú, hắn liền ra lệnh cho mọi người ngừng di chuyển. Khi cả 3 ngừng di chuyển và đứng yên bất động, những cây tảo phát sáng dần buông lỏng chân họ ra. Sau một lát, trong ánh mắt vui sướng, chân của 3 người đã được tự do.
Ở phía không xa, Quang Minh thú đang đứng lặng người, nó hoàn toàn không thể ngờ rằng trong cái hang động này lại có loài tảo gớm ghiếc thiên địch của hắn. Ánh mắt Quang Minh thú phẫn nộ nhìn về phía 3 người Vũ An, khi nó chuẩn bị quay người rời đi bỗng cơ thể cứng lại.
Vũ An đứng lặng nhìn về phía Quang Minh thú đang run rẩy, hắn không biết con quái vật này đang có vấn đề gì. Chỉ thấy sau đó, Quang Minh thú run rẩy quay người lại nhìn thẳng về phía mọi người rồi lên tiếng. Trong giọng nói trầm ấm của một người đàn ông, Vũ An lờ mờ nghe thấy một thông tin quan trọng.
"Hầm trú ẩn số 4"
Ngay sau đó, con thú nhảy người về phía Vũ An. Chỉ có điều lần này nó nhảy vào tảo phát sáng. Như nhận được nguồn kích thích mãnh liệt, cả phần còn lại hang động nơi những cây tảo đang bám phát sáng rực rỡ những ánh sáng đỏ c·hết chóc. Một làn sương màu máu nhanh chóng được tảo phát sáng phun ra, như có sự điều khiển màn sương bay dần về phía con thú.
Quang Minh thú lúc này đã tỉnh lại, nó gầm lên giận giữ muốn thoát ra nhưng những cây tảo đã giữ nó lại. Con thú điên cuồng vùng vẫy cho đến khi màn sương đỏ kéo đến. Cơ thể nó bỗng run rẩy rồi mềm oặt đi nằm bịch xuống đất.
Từ trên người nó, những cộng lông nhanh chóng rơi xuống đất, chúng vẫn còn đang giẫy giụa quằn quại một cách đau đớn. Khi càng nhiều lông hơn rơi xuống, Vũ An nhìn thấy, đằng sau đám lông đó là một cơ thể gầy trơ xương đã có phần thối rữa.
Cảm thấy sắp được an toàn, cả 3 đang định thở phảo một hơi thì đầu họ bỗng đau nhức dữ dội. Vũ An ôm đầu ngôi bệt xuống nền đất, mắt hắn dần tối sầm lại, miệng đắng ngắt, họng khô khốc khó thở. 3 người Vũ An dần nằm xuống rồi ngất lịm đi.
Không gian tĩnh mịch bên trong hang động giờ chỉ còn lại tiếng xào xạc của loài tảo phát sáng đang đung đưa. Thời gian từ từ trôi qua, khi mọi thứ dần ổn định lại, màn sương máu cũng bắt đầu tan đi, thay vào đó là màn sương trắng quen thuộc. Những cây tảo phát sáng lại phát ra những ánh sáng xanh nhu hòa.
Vũ An tỉnh lại, hắn thấy mình đang ngồi trên ghế lái xe tải, Quang Minh bên cạnh thì đang cười nói rất vui tươi. Vũ An thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một cảm giác là hắn vừa trải qua một chuyện rất đáng sợ.
Vũ An quay người sang định kể cho Quang Minh nghe về cảm giác của mình thì bỗng phát hiện. Quang Minh đang nhìn chằm chằm hắn, từ miệng Quang Minh giọng nói trầm ấm của một người đàn ông phát ra.
"Tìm đến ta, hầm trú ẩn số 4"
Vũ An giật mình định vươn tay ra với lấy Quang Minh thì hắn bỗng cảm giác hoa mắt đi. Khi nhìn rõ một lần nữa, xung quanh hắn chỉ toàn bóng tối, Quang Minh lúc này đang đứng ở rất xa. Giọng nói của người đàn ông vẫn tiếp tục vang lên.
"Tìm đến ta, hầm trú ẩn số 4"
Vũ An muốn chạy đến chỗ Quang Minh, nhưng càng chạy hắn càng thấy Quang Minh xa dần rồi biến mất vào trong bóng tối. Vũ An đã mất phương hướng, xung quanh hắn giờ chỉ toàn là bóng tối.
Bỗng, từ trong bóng tối một bóng dáng to lớn bước lại gần. Vũ An nhìn vào sinh vật to lớn hình chó sói thì hoảng sợ lùi về phía sau. Con quái vật bước từng bước chậm chạp tiến đến. khi đến gần Vũ An hơn, trong miệng nó phát ra một giọng nói khó phân biệt được là nam hay nữ.
"Mày sẽ là Quang Minh thú tiếp theo."
nói rồi nó nhảy bổ về phía Vũ An. Vũ An lúc này hoảng sợ ngã về sau hét lên.
"Không"
Giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Vũ An thở gấp một hơi rồi nhìn lại xung quanh. Bên cạnh hắn là Vũ Long và Xuân Tuyển đang ngủ ngon lành.
"Thì ra là gặp ác mộng." Vũ An thở ra một hơi, nhưng cơn ác mộng này cũng quá chân thật đi, chân thật làm hắn đến giờ vẫn không thể quên được.
Bỏ mặc cảm giác đau đầu, rát họng, Vũ An đập Vũ Long cùng Xuân Tuyển tỉnh lại rồi lung lay người đứng dậy. Khi hắn nhìn về chỗ Quang Minh thú ngã xuống, nơi đó bây giờ chỉ còn lại một đám tảo phát sáng mọc cao bất thường.
Một lúc sau, khi ánh mặt trời dần khuất sau chân trời, 3 người Vũ An dìu nhau bước ra cửa hang. Quang cảnh ngoài hang đã bị tàn phá dữ dội, từng hố to đen xì nhưng chứng minh độ khốc liệt của trận chiến. Vũ Long bước nhanh về phía 2 chiếc xe tìm kiếm.
Vũ An nhìn lại, chiếc xe tải bị đỗ ngang sang một bên, một cánh cửa của nó đã mất, thùng xe có hơi móp lại. Hắn cùng Xuân Tuyển cũng nhanh chóng tiến lên tìm kiếm tung tích 2 người còn lại. Chỉ thấy một lúc sau, tiếng gào khóc đau đớn của Vũ Long vang lên, cả hai nhanh chóng chạy lại.
Vũ Long đang ngồi ôm lấy t·hi t·hể của Quốc Tới, một phần t·hi t·hể lúc này đã không thấy đâu, trong tay t·hi t·hể còn đang nắm chặt khẩu súng chống tăng. Vũ Long khóc nấc lên trong đau đớn.
"Tới, mày dậy đi, mày dậy nói chuyện với anh, anh đưa mày trở về. Mày còn bảo phải về lấy vợ kia mà, mày còn ước mơ chưa làm mà em."
Nhìn về cảnh tượng trước mắt, khóe mắt Vũ An cay cay, hắn không tự chủ được rơi nước mắt. Quốc Tới trong đội là người ít nói nhất, hắn chưa bao giờ kể cho ai nghe ề hoàn cảnh của mình. Vũ An chỉ biết được, Quốc Tới là cô nhi được Vũ Xuân nhận về làm trong đội bảo vệ từ những năm hắn 15 16 tuổi. Một con người lớn lên trong cô đơn, bây giờ lại c·hết đi trong sự cô độc.
"Không"
Vũ An lắc đầu, hắn sẽ không quên Quốc Tới, đồng đội cũng không quên Quốc Tới. Mọi người sẽ nhớ đến Quốc Tới như một người hùng, một chiến binh can đảm nhất.
Đến tối muộn, Xuân Tuyển vác theo phần còn lại của t·hi t·hể trở về xe thiết giáp, chiếc xe tải cũng đã được cứu kéo thành công. Nhìn vào t·hi t·hể không hoàn chỉnh của Quốc Tới, Vũ Long chậm rãi hỏi.
"Có tìm thấy Quang Minh không?"
Xuân Tuyển thở dài trả lời.
"Không có, em cho flycam tìm kiếm 3km xung quanh đây vẫn không tìm thấy bóng dáng của Quang Minh."
Vũ Long lúc này cũng nhíu mày, sau một hồi lâu, hắn thở dài nói.
"Thôi, lên đường đi, chúng ta sẽ đi xuyên đêm."
Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, sẽ chỉ sáng mai thôi họ sẽ trở về căn cứ và nhìn thấy mặt mọi người. Chỉ là, trong xe bây giờ không ai còn vui nổi nữa, sự im lặng bao trùm trên suốt phần đường còn lại.
Vũ An ngồi trên ghế lái nhìn về nơi xa, khóe mắt đỏ ửng, bên cạnh hắn là chiếc ghế trống không, một hình bóng hay cười cười nói nói giờ đã không thấy đâu. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đập mạnh một tay vào vô lăng hét lên.
"Khốn kiếp, Quang Minh thú. Tại sao lại là mày."
Sau đó lại lo lắng nhìn về nơi xa.
"Quang Minh, mày rốt cuộc đang ở đâu."
------------
Sáng hôm sau, ở hầm trú ẩn số 9.
Vũ Thiên đã đứng đợi ở cửa hầm từ sáng sớm, mắt hắn chăm chú nhìn về nơi xa. Khi thấy hai đốm đen đang nối đuôi nhau gào thét tiến đến, Vũ Thiên mới thở phảo một hơi.
" Cuối cùng em cũng trở về rồi, Vũ An"
Hai chiếc xe nhanh chóng tiến vào trong hầm, cửa hầm từ từ đóng lại. Ở tầng 1, mọi người đã đứng vây kín xung quanh để quan sát đội thám hiểm, lực lượng bảo vệ của căn cứ phải lập một rào chắn để ngăn cách mọi người với đoàn xe.
Vũ An bước xuống xe, hắn nhìn mọi người đang đứng ở nơi không xa. Thấp thoáng trong đám người, một hình bóng nhỏ bé làm hắn cảm thấy quen thuộc, là em gái Quang Minh. Vũ An không dám nhìn lại, hắn sợ phải đối diện với con bé, sợ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của con bé khi biết người thân duy nhất trên cuộc đời nó đã biến mất. Hắn cúi mặt rồi bước nhanh theo đội vào trong thang máy.
Tiến về tầng 2, bước vào một gian phòng làm việc, Vũ Xuân đã ngồi đợi ở đây từ rất lâu. Khi nhìn thấy khuôn mặt lấm lem đã có phần thô ráp của Vũ An, Vũ Xuân thở dài nói.
"Mừng con mạnh khỏe trở về."
Sau đó hắn quay sang nói với trợ lý của mình.
"Cũng nên bắt đầu buổi họp thôi"
Người trợ lý già gật đầu rồi hô lên.
"Mọi người ổn định chỗ ngồi, cuộc họp chuẩn b·ị b·ắt đầu."
Lúc này, trong gian phòng ngoài những thành viên của đội thám hiểm số 4 còn có Vũ Thiên, Vũ Xuân, Duy Long và Lý Tuấn.