Chương 13. Chạm trán
Hôm nay, Vũ An lại phải lái xe, Quang Minh thì đang ngồi nhàn nhã bên cạnh cầm ống nhòm nhìn ngó xung quanh, thi thoảng trong miệng hắn sẽ phát ra vài tiếng cười ngây ngô. Chả là, em gái hắn hôm qua thi đậu lớp đào tạo đặc biệt của căn cứ rồi. Vũ An cũng là lần đầu tiên nghe về cái lớp này. Lúc mới nghe, hắn còn gọi hỏi ông anh mấy lần nhưng cũng chỉ biết được rằng lớp này sẽ là nơi đào tạo những thành viên ưu tú cho các đội thám hiểm trong tương lai, còn về chi tiết thì chịu.
Đi được đến gần trưa, Vũ An nhìn về khung cảnh quen thuộc phía trước thầm nói.
"Chuẩn bị đến rồi"
Bên cạnh hắn, Quang Minh cũng thay đổi sang một bộ mặt hết sức nghiêm túc. Nhìn lại gương chiếu hậu, chiếc xe thiết giáp đang bá·m s·át phía sau lưng họ.
Trong xe thiết giáp, Vũ Long đang ngồi nghe Quốc Tới thông báo về tình hình ốc đảo.
"Không thấy dấu viết của Gấu Sa Mạc xung quanh ốc đảo, bên trong ốc đảo vẫn bình thường, đã có một số sinh vật xuất hiện trên ốc đảo. Có nên tiến lại gần quan sát không anh." Quốc Tới nhìn vào màn hình một lát rồi quay sang nói với Vũ Long.
Vũ Long bắt đầu trầm tư, hắn đang suy nghĩ liệu có nên thử tiếp cận ốc đảo thêm một lần nữa không. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Vũ Long thở dài ra quyết định.
"Thôi, cứ đi tiếp đi, chúng ta bây giờ cần làm nhất là đưa Minh Chung trở về căn cứ để điều trị cái đã."
Quốc Tới nghe xong gật đầu rồi lại tiếp tục tập trung vào màn hình quan sát. Cả Quốc Tới và Vũ Long điều không biết rằng, ở giữa ốc đảo lúc này, một sinh vật giống chó sói với bộ lông dài phất phới đang đứng ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong tầm mắt của nó đúng lúc chính là một trong hai chiếc flycam của cả đội.
Nhìn kĩ lại bộ lông của sinh vật, chúng như hàng ngàn con giun lúc nhúc cuốn lấy nhau rồi ngoe nguẩy giữa không khí. Đằng xa xa phía sau nó, vài con vật như linh cẩu đang nằm rạp trên mặt đất, mắt chúng nhắm nghiền, từ dưới bụng chúng đang từ từ mọc ra những sợi tơ dài cắm thẳng xuống mặt đất. Nếu Vũ An ở đây lúc này, hắn chắc chắn sẽ bất ngờ thốt lên một tiếng, Quang Minh thú.
Dưới sự hướng dẫn của Quốc Tới, đoàn xe nhanh chóng băng qua khu vực ốc đảo. Rồi lại vài ngày nữa trôi qua, đoàn xe của mọi người đã đi đến rất gần căn cứ. Trong sự vui sướng khi sắp được về nhà, Quang Minh bắt đầu hát cho Vũ An nghe trên suốt đoạn đường còn lại.
Chỉ là cả đội không biết rằng, xa xa trên bầu trời, Quang Minh thú đang hướng mắt nhìn xuống bọn họ. Bộ lông của nó lúc này đã dài đến mức nếu nhìn lại không ai có thể nhận ra hình dạng của nó.
Trở lại ốc đảo xa xôi, những nơi đã từng là chỗ đàn linh cẩu nằm bây giờ lại mọc lên những cây rất cao. Trên thân cây, tua tủa rễ rũ xuống trông giống như một cây si. Trời không có gió nhưng những cái rễ vẫn cứ đung đưa như có sự sống của riêng mình.
Một ngày này, đội xe của Vũ An tiến về một khe núi. Vũ An nhìn về khung cảnh quen thuộc liền hỏi Quang Minh đang ngồi bên ghế lái.
"Anh Long định tối nay nghỉ ở đây thật à."
Quang Minh đảo mắt nhìn sang Vũ An, hắn cũng không rõ được ý định của Vũ Long. Nhưng hắn đoán rằng, có lẽ Vũ Long vẫn chưa từ bỏ ý định với mấy quả trứng trong hang động ở đây.
Theo thời gian ở chung, Quang Minh dần nhận ra Vũ Long là một người có tính hiếu thắng. Dù cho tuổi tác đã bào mòn đi nhiều sự hiếu thắng của hắn nhưng về bản chất nó vẫn còn ở đó.
Nhìn vào bộ mặt ngu ngốc của Vũ An, Quang Minh thở dài, hắn không biết có nên nói điều này cho Vũ An hay không, dù sao điều này có thể sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm các thành viên trong đội.
Vũ An nhìn về bầu trời đang dần tối đi, không hiểu sao trong lòng hắn có một cỗ bất an đang ngày một lớn dần. Vũ An tự nhủ lòng.
"Hy vọng mọi chuyện đều ổn."
Bên trong xe thiết giáp, Vũ Long ngồi nhìn ra cửa sổ suy tư rất nhiều, trán hắn đã nhíu thành một đoàn. Nếu được cho phép hắn chỉ muốn dẫn cả đoàn vượt nhanh qua khe núi này, dù sau đó cả đội có phải ngủ trong sa mạc. Chỉ là, Vũ Long có một nhiệm vụ cần phải hoàn thành, một nhiệm vụ chỉ mới được giao gần đây.
Đoàn xe đi chậm rãi tiến vào khe núi rồi dừng hẳn, Vũ Long xuống xe nhanh chóng ra lệnh cho mọi người triển khai các thiết bị giá·m s·át, còn hắn thì nhanh chóng tiến về vị trí xác con Bạch tuộc Thiết giáp mà trước đây mọi người đã gặp phải. Nhìn vào đống cát trước mặt, Vũ Long hơi nhíu mày nghĩ.
"Quả nhiên đã có sinh vật tới đây mang đi cái xác, liệu nó còn ở đây không ? Mình đã bảo rồi mà, chỉ mong nó đã rời đi, nếu không e rằng tối nay sẽ có nguy hiểm mất. Haizz"
Những câu hỏi trong đầu làm hắn trở nên có phần bất an. Vũ Long nhanh chóng quay trở lại xe và yêu cầu mọi người phải tăng cường cảnh giác. Màn đêm dần tiến đến, cả đội trở nên cẳng thẳng rất nhiều, Vũ An thậm chí đến đêm còn giật mình tỉnh lại giữa giấc ngủ nữa.
Sáng hôm sau, khi mặt trời dần ló rạng, Vũ Long nhanh chóng đánh thức mọi người, hắn ra lệnh cho Xuân Tuyển mang theo rô bốt thám hiểm đi theo và chuẩn bị tiến vào hang động.
Vũ An thấy vậy cũng xin được đi theo, hắn muốn được quan sát gần hơn những loài thực vật trong hang . Vậy là nhóm 3 người nhanh chóng tiến vào trong hang. Càng đi vào sâu, trong hang càng tối, moi người đi được một lúc, khi cả 3 nhìn thấy đằng trước không xa là một mảnh xanh ngắt đang phát sáng thì dừng lại. Xuân Tuyển lúc này bắt đầu đưa rô bốt tiến lại gần những thực vật kia. Rô bốt tiến lại gần, duỗi ra một cánh tay là bắt đầu đào lấy một bộ phận nhỏ thực vật. Vũ An chăm chú nhìn về những thực vật này, nó trông giống một loài tảo biển, phát ra ánh sáng xanh nhẹ và liên tục phun ra những làn sương trắng.
Vũ Long sau khi lấy được thành quả rất vui vẻ, hắn nhìn về sâu trong hang hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn ra lệnh cho mọi người trở về. Lần này, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là thu lấy một bộ phận những cây tảo kì lạ này để mang về căn cứ.
2 ngày trước đó, Vũ Thiên ngồi trong căn phòng làm việc nhìn vào những video mà đội 4 gửi về, trong video là hình ảnh của một loài thực vật giống tảo, đang đung đưa và phun ra một làn sương trắng kì lạ. Vũ Thiên bắt đầu suy nghĩ, hắn không biết làn sương trắng kia là gì, nhưng nếu như đó là hơi nước thì thật tốt. Giữa sa mạc khô hạn, một loài thực vật lại có thể phun ra hơi nước, nếu có thể nghiên cứu được loài sinh vật như vậy, vấn đề nguồn nước của căn cứ nhiều khả năng sẽ được giải quyết.
Vũ Thiên nhanh chóng điện cho Vũ Long và thông báo về quyết định của mình. Hắn âm thầm giao cho Vũ Long nhiệm vụ ngày hôm nay.
Trở lại hiện thực, Vũ An hơi nghi hoặc về quyết định của Vũ Long, hắn tò mò hỏi.
"Anh Long, sao mình không để rô bốt đi thu 3 quả trứng về luôn anh."
Vũ Long đi trước lắc đầu nói.
"Không cần thiết, nhiệm vụ lần này của anh là thu lấy một bộ phận thực vật tảo phát sáng này. Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, anh luôn cảm thấy bất an khi còn ở lại chỗ này."
Vũ An nhìn lại về phía sâu trong hang động, sau đó hơi gật đầu rồi bước nhanh theo Vũ Long về phía cửa hang.
Cả 3 đi được một đoạn ngắn thì bỗng cảm thấy mặt đất hơi rung động, đồng thời lúc này bên ngoài hang động chợt vang lên nhiều t·iếng n·ổ lớn. Vũ Long giật mình, cảm giác bất an bỗng chốc lan tràn khắp thân thể hắn. Vũ Long hô lên một tiếng rồi chạy thật nhanh về phía trước. Cả Vũ An và Xuân Tuyển đều cảm thấy sự lo lắng trong mắt Vũ Long, họ nhanh chóng chạy theo.
Đang chạy đến gần cửa hang bỗng cả 3 dừng lại, trước mắt họ, một bóng đen to lớn đang đứng chắn ở của hang. Bóng đen trông giống một con sói, chỉ có điều bộ lông của nó quá dài, những sợi lông cứ phất phới tung bay mặc dù không hề có một cơn gió nào. Khi nhìn thấy loài sinh vật, trong mắt Vũ An hiện lên vẻ kinh ngạc, nó chính là sinh vật mà đêm hôm đó hắn đã cùng Quang Minh đặt tên, hắn giật mình thốt lên.
"Quang Minh thú"
Xuân Tuyển hơi kinh ngạc nhìn sang Vũ An, còn Vũ Long thì cảnh giác nhanh chóng lấy từ trên lưng xuống khẩu súng cá nhân nhắm về phía sinh vật. Cả Vũ An và Xuân Tuyển sau đó cũng nhanh chóng làm theo.
Lúc này, sinh vật từ từ bước lên phía trước, miệng nó hơi hé ra, trong miệng nó chợt phát ra một giọng nói không phân biệt rõ nam hay nữ làm cả 3 giật mình khó tin.
"Quang Minh thú sao, đồng bạn của mày cũng nói như vậy. Có vẻ chúng mày thích đặt tên cho những sinh vật mới gặp nhỉ."
Thấy sinh vật tiến lên, Vũ Long nhanh chóng bóp cò, một loạt đạn được bắn ra. Chỉ thấy lúc này, bộ lông của sinh vật tự động dựng lên chắn đi hoàn toàn loạt đạn. Còn sinh vật với vẻ mặt không mấy quan tâm tiếp tục nói.
"Chỉ là tiếc cho mày, Quang Minh thú của mình thật ra chỉ là một cái xác thối mà thôi. Nhưng không sao, rất nhanh thôi mày cũng sẽ được trở thành Quang Minh thú tiếp theo."
Con quái vật nói đến đây rồi phát ra một loạt tiếng cười ghê rợn.
Vũ Long bắt đầu ra lệnh cho mọi người nhanh chóng lùi lại, khi cả 3 xoay người chạy đi, sinh vật chỉ bình tĩnh nhìn lại rồi chậm rãi tiến từng bước về phía trước. Trên đường chạy, Vũ Long dần không kiểm soát được dòng suy nghĩ hỗn hoạn trong đầu, một cảm giác sợ hãi lan tràn khắp cơ thể hắn.
"Sinh vật kia đã gặp được Quang Minh và Quốc Tới, t·iếng n·ổ bên ngoài thì đã dừng lại, không nhẽ cả hai đã có chuyện rồi."
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra theo một cách tồi tệ. Vũ Long hơi liếc nhìn Vũ An, hắn thở dài thầm nghĩ.
"Vũ Thiên ơi, anh có biết không, bởi vì cái nhiệm vụ khốn kh·iếp của anh mà cả đội chúng tôi sắp phải phơi xác trong cái hang động c·hết tiệt này."