Chương 11. Quang Minh thú phần 1
Trên sa mạc mênh mông, giữa cái nắng chói chang của mặt trời như muốn đốt cháy mọi sự sinh vật sống, từng đợt gió mạnh thổi qua mang theo sức nóng kinh khủng cùng bụi bặm bay tứa tung, hai đốm đen lướt đi giữa bao la cát vàng bỗng trở lên phá lệ nổi bật. Nhìn gần lại, đó là một chiếc xe thiết giáp và 1 chiếc xe tải đang nối đuôi nhau phóng nhanh về phía trước.
Trong xe tải, Vũ An đang ngồi ở ghế lái, tay hắn cầm vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước. Xen lẫn trong tiếng động cơ nổ là tiếng Quang Minh đang cười nói rất vui vẻ với chiếc điện thoại. Trên màn hình điện thoại là gương mặt một bé gái khoảng chừng 10 tuổi có nét giống Quang Minh đang nhăn mặt tức giận.
Hơn 5 ngày qua, đoàn xe của đội thám hiểm số 4 trên con đường trở về đã đi được một quãng đường rất xa. Trên đoạn đường cả nhóm đã rất may mắn khi rất nhiều lần tránh khỏi chạm trán với những sinh vật lạ, họ cũng giành nhiều thời gian hơn để nói chuyện với những người thân bên trong căn cứ. Những khoảng thời gian như vậy, mỗi người trong nhóm đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
"Này, Vũ An"
Giọng nói của Quang Minh chợt vang lên làm Vũ An chú ý. Vũ An hơi liếc mắt sang cậu bạn này rồi nói.
"Sao mày, không gọi cho người nhà nữa ak"
Quang Minh cười cười, hắn dựa đầu bên cửa kính hướng ánh mắt về phía xa xôi, môi mấp máy:
"Này Vũ An, không biết sau này tao với mày có còn cơ hội như thế này nữa không nhỉ?"
Vũ An nhìn Quang Minh với vẻ ngạc nhiên và hỏi:
"Nói cái gì vậy, kiểu gì bọn mình chẳng phải làm nhiệm vụ thêm nhiều lần nữa. Tao còn đang suy nghĩ xem lần này sau khi trở về thì bao lâu nữa mới phải đi làm nhiệm vụ đây."
Quang Minh quay sang nhìn Vũ An với ánh mắt khinh thường nói:
"Thật không, hôm qua ai còn đang bị bố chửi té tát rồi đòi cấm túc luôn ở nhà vậy ta."
Vũ An mặt hơi đỏ lên nói:
"Đó là chuyện gia đình, nội bộ xử lý với nhau thôi."
rồi hắn nhanh chóng chuyển chủ đề nói:
"Thế làm sao lại hỏi tao như vậy"
"Umk, thật ra tao đang định lần này trở về sẽ không đi nữa." Quang Minh nói với giọng hơi chần chừ.
"Hả, Sao lại không đi nữa?" Vũ An nhanh chóng hỏi lại, giọng nói của hắn lộ rõ sự bất ngờ. Thời gian bên cạnh nhau, Vũ An biết Quang Minh cũng là một người đam mê khám phá giống hắn. Mặc dù nhiều lúc Quang Minh nói rất nhiều làm Vũ An có chút đau đầu nhưng bây giờ hắn biết rằng, sẽ rất buồn nếu thiếu đi Quang Minh trong đoàn đội của hắn.
Quang Minh cười khẽ và tiếp tục:
"Vừa rồi tao gọi về cho em gái tao. Con bé nghe tao kể về chuyến đi này thì trách tao nhiều lắm. Nó sợ tao gặp nguy hiểm, rồi lại sợ tao ở ngoài này làm gì sai bị mọi người bắt nạt. Buồn cười thật!" Quang Minh nói đến đây hắn cười khẽ nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ chua sót.
"Nhưng là tao cũng sợ mày ạ. Tao sợ lỡ như có ngày tao c·hết thật, rồi để lại em gái tao một mình ở nhà thì không biết con bé phải làm sao đây. Nó giờ chỉ còn mỗi tao là người thân."
Nói rồi Quang Minh bắt đầu kể về quá khứ của mình.
Hồi đó mẹ hắn đang học đại học thì gặp cha hắn. Cha Quang Minh còn trẻ, đẹp trai cao to, da lại trắng trẻo nữa. Hàng bao nhiêu cô gái trong trường thầm yêu. Thế rồi, ai cũng bất ngờ khi vài năm sau cha mẹ hắn yêu nhau rồi làm đám cưới. Cha hắn khi đó đang làm cho một công ty nước ngoài, còn mẹ hắn thì làm giáo viên ở huyện.
Cuộc sống của cả hai tưởng chừng đã trôi qua trong hạnh phúc khi họ sinh ra Quang Minh. Nhưng là vào cái năm mẹ hắn mang thai em gái hắn, cha hắn bảo đi công tác rồi đi biền biệt không thấy hồi âm. Mẹ hắn đã thức nhiều đêm trằn trọc đợi tin cha, rồi bỗng một ngày cậu hắn từ thành phố mang theo tin tức của cha trở về. Mẹ hắn như c·hết lặng khi biết chồng bà đã theo người đàn bà khác rời đi. Thế mà trong lúc hai người bên nhau, gã đàn ông kia đã có người phụ nữ khác bên ngoài. Những ngày tháng hạnh phúc của Quang Minh bỗng chốt tan vỡ. Từ sau ngày hôm đó, mẹ của hắn phải gồng gánh cả gia đình, bà trở nên khó tính với hắn và em hơn. Quang Minh cảm thấy ấm ức và càng ngày hắn càng chống đối mẹ nhiều hơn.
Năm đó hắn lớp 10, còn hay trốn học đi chơi game cùng lũ bạn, thành tích học tập cũng chỉ ở mức khá, nếu may mắn cũng có thể thi đậu một trường đại học. Nhưng vào một ngày định mệnh, khi hắn đang cùng lũ bạn cày rank trong quán nét, thì mẹ hắn điện. Mẹ hắn nói với giọng yếu ớt bảo hắn sau này phải chăm sóc tốt cho bản thân và em gái. Cảm thấy điều bất thường, Quang Minh chạy nhanh trên chiếc xe đạp về nhà. Hắn chạy vào nhà tìm kiếm mẹ hắn khắp nơi nhưng không thấy, hắn gọi điện thì không ai bắt máy, hắn lại điện cho bà ngoại rồi điện cho cậu nhưng chẳng ai biết mẹ hắn ở đâu. Quang Minh chỉ còn biết ngồi lo lắng chờ đợi ở nhà. Đến khuya, cậu hắn gọi kêu hắn chở em lại bệnh viện nhìn mặt mẹ lần cuối. Trái tim hắn như chìm vào đáy cốc, nước mắt rơi lã trã trên đôi gò má. Vậy là, từ sau hôm đó, anh em hắn mồ côi.
Sau đám tang mẹ, bà ngoại đưa anh em hắn lên sống cùng bà và cậu. Chỉ là, cuộc sống ở nhà cậu cũng không hề dễ dàng. Cậu hắn ghét hắn, bởi vì ông ghét cha hắn mà hắn thì lại giống cha nhiều lắm. Đến cái năm thi đại học, Quang Minh thi đại học y Mặc Căn nhưng không đậu, hắn đành ngậm ngùi vào học ở một trường cao đẳng.
Lên học trên thủ đô, bà ngoại sợ hắn khổ lên thường xuyên lén lút gửi tiền cho hắn. Một người bạn tốt cũng giới thiệu cho hắn vào làm bảo vệ ở cao ốc Thiên Khung. Quang Minh khi đó làm thêm đủ thứ nghề, sáng đi học xong hắn tranh thủ về làm thêm, đến tối lại đi làm bảo vệ trực ca đêm ở tòa cao ốc.
Một ngày tình cờ, cậu hắn phát hiện bà ngoại lén gửi tiền cho hắn. Thế là cậu điện chửi hắn rồi đuổi em hắn đi trong sự ngăn cản của bà. Anh em hắn sau đó chỉ biết sống lương tựa vào nhau, những tháng ngày tuy gian khổ nhưng hạnh phúc. Thế rồi tận thế đến, Quang Minh được tập đoàn lựa chọn vào hầm trú ẩn số 9 và sau này khi có thông báo thành lập đội thám hiểm, hắn đã đăng kí tham gia.
Vũ An ngồi trầm ngâm thật lâu, lòng hắn cũng man mác buồn. Hắn không thể ngờ một con người vui vẻ, nói nhiều như Quang Minh sao lại có quá khứ đau buồn đến vậy. Suy nghĩ thật lâu, Vũ An thở dài rồi nói với giọng an ủi.
"Thôi, cố gắng lên nhé. Tao hứa là sau này sẽ thường xuyên xuống nhà kể cho anh em mày nghe về những chuyến thám hiểm của tao."
Quang Minh hơi nhếch miệng cười.
"Umk, tôi xin cảm ơn bạn."
Vũ An nghe xong thì bật cười. Quang Minh nói đúng cái giọng mà những ngày đầu gặp nhau Vũ An hay nói.
Quang Minh nhìn về Vũ An, rồi lại quay đi nhìn lên bầu trời nói.
"Này, Vũ An, sau này nếu có gặp phải sinh vật nào ngầu lòi mà biết phát sáng thì đặt tên tao cho nó nhé. Đó là ước mơ của tao đấy."
Vũ An hơi mỉm cười gập đầu nói:
"Umk, tất nhiên, Quang Minh thú ak, cái tên cũng hay phết đấy."
Nói rồi hắn nhấn mạnh cái còi làm Quang Minh giật mình chửi.
"Mày làm cái đéo gì đấy."
Vũ An cười lên tiếng.
"Không có gì, giải tỏa một tý, nãy mày kể cảm xúc quá làm tao buồn quá trời."
Quang Minh chửi tục một tiếng rồi lại quay mặt đi.
Vũ An cười không nói gì, chiếc xe vẫn cứ tiếp tục lao đi trong mênh mông biển cát.
------------
Ngày tháng vẫn cứ tiếp tục trôi qua, ở hầm trú ẩn số 9, trong một gian phòng làm việc. Vũ Thiên nhìn những báo cáo trên máy tính mà các đội thám hiểm đã gửi về trong đợt thám hiểm này. Một tin tốt là, cả 4 đội thám hiểm đều đã thành công xây dựng các tháp tín hiệu và liên lạc về căn cứ. Tuy nhiên, đã có 2 đội trong đó xuất hiện người b·ị t·hương, đặc biệt là còn có đội 4 của Vũ An. Vũ Thiên thở dài nhớ lại những ngày qua bị cha chửi không biết bao nhiêu lần vì để cho Vũ An trốn đi theo đội thám hiểm. Hắn chỉ biết lắc đầu cười:
"Báo đệ làm huynh trưởng khổ quá. Đúng là một phút nông nổi của ta mà. Haizz"
Lúc này, một tin nhắn đến. Vũ Thiên mở tin nhắn ra, bên trong là một danh sách về các loài quái vật mà mọi người đã gặp phải. Nhìn danh sách dài gần 300 dòng làm Vũ Thiên cảm thấy lo lắng.
"Cá Voi Bay, mọc cánh như bướm, hút một lần cả đàn Gấu Sa Mạc vào mồm, thật khủng kh·iếp. Rồi còn Bạch Tuộc thiết giáp là gì đây, xúc tua chống được cả súng chống tăng với t·ên l·ửa vác vai ư."
Càng đọc Vũ Thiên càng cảm thấy đau đầu, bây giờ hắn thực sự không biết có nên đưa danh sách này lên thư viện của hệ thống không đây. Sau một hồi suy nghĩ, hắn lại thở dài.
"Thôi, sớm muộn cũng phải biết thà biết sớm còn hơn. Sẽ là một đợt khủng hoảng đây."
Nói rồi Vũ Thiên bắt đầu đưa danh sách cập nhật lên thư viện của hệ thống. Sau một lúc, màn hình hiển thị thông báo đã thành công, đồng thời lúc này điện thoại của mọi người trong căn cứ cũng đồng loạt xuất hiện thông báo về việc thư viện đã đổi mới.
Nhiều người bắt đầu tò mò bấm vào đọc, thanh âm huyên náo trong căn cứ dần tăng lên. Chủ đề các cuộc nói chuyện bỗng chốc được đổi mới. Một vài người bắt đầu trở nên hoang mang, đặc biệt là người thân của các thành viên đội thám hiểm. Nhiều người dừng lại công việc và lấy điện thoại ra gọi cho người thân của mình.
Lúc này, trong một căn phòng khách ở tầng 2, Vũ Xuân ngồi nhìn xem những thông tin trên điện thoại thì thở dài, hắn lẩm bẩm trong miệng.
"Mong con sẽ luôn an toàn, Vũ An."