Chương 10. Nhiệm vụ đầu tiên
Vũ An đến bên cạnh Vũ Long, mắt nhìn về con quái vật. Vũ Long thở ra một làn khói thuốc rồi bắt đầu hỏi.
"Lúc nãy có b·ị t·hương không."
Vũ An mỉm cười nói.
"Em không sao, chỉ là vẫn còn hơi đau nhức thôi."
Vũ Long hơi gật đầu rồi cười nói tiếp.
"Thế đã hối hận vì đi cùng bọn anh chưa."
Vũ An hơi ngượng ngùng trả lời.
"Đúng là có hơi sợ hãi thật. Nhưng mà em vẫn muốn đi tiếp cùng mọi người. Nếu chỉ như này mà em đã từ bỏ thì bao giờ mới mạnh mẽ được như anh và mọi người đây."
Vũ Long quay sang, nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của Vũ An, hắn bất chợt nhớ lại tuổi trẻ của hắn cũng từng có một thời đầy nhiệt huyết như vậy. Vũ Long bật cười rồi nói.
"Chú mày nói cũng hay đấy, nhưng mà không biết là có thể trụ được với bọn anh được bao lâu."
Nói rồi hắn cúi người lấy trong túi ra một cái hộp kim loại. Vũ An nhìn một lát thì tò mò hỏi.
"Cái này để làm gì vậy anh."
Chỉ thấy Vũ Long thành thục mở ra chiếc hộp, lấy từ bên trong ra một cái ống nghiệm rồi nhanh chóng tiến lên rút một chút máu của quái vật bỏ vào trong. Nhìn dòng máu vàng óng sền sệt của quái vật trong ống nghiệm, Vũ Long gật đầu hài lòng. Sau đó quay người rồi nói với Vũ An.
"Về thôi, chúng ta phải lên đường tiếp"
Trở lại xe, lúc này Quang Minh đang sơ cứu cho Quốc Tới. Nhìn vào khuôn mặt tròn o đang nhăn nhó lâu lâu lại vang lên vài tiếng chửi tục của Quốc Tới làm mọi người không nhịn được cười. Ở một bên khác Xuân Tuyển đang thu gọn mọi đồ đạc trở lại xe.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, lần này Vũ An và Quang Minh được phân công lái chiếc xe tải thay cho Quốc Tới và Minh Chung đã b·ị t·hương. Ngồi trên xe, Quang Minh bắt đầu đạp chân ga, 2 chiếc xe từ từ lăn bánh. Giữa sa mạc mênh mông, đoàn xe đơn độc như 2 đốm đen lao nhanh về phía trước, bỏ lại sau lưng là đầy trời cát và bụi.
10 ngày sau, Vũ An và mọi người đang ngồi nghỉ ngơi sau giờ ăn tối. Nhiệt độ của sa mạc buổi tối xuống rất thấp nên mọi người đang ngồi hết trong xe. Trong lúc những người khác ngồi nghe Xuân Tuyển kể những câu chuyện hài hước, Vũ An ngồi ghi chép về những thành quả những ngày qua hắn đã thu thập được.
Trong 10 ngày qua, nhóm của Vũ An đã gặp được rất nhiều sinh vật kì lạ. Một số loài sinh vật xuất hiện đã phá vỡ đi nhận thức của mọi người về thế giới hiện tại. Sau trận chiến đầu tiên với sinh vật hình bạch tuộc, mọi người đã rút được kinh nghiệm, họ thường tránh chạm án trực tiếp với các sinh vật này. Tuy nhiên cũng có một số lần, cả nhóm phải chiến đấu với chúng. Cũng như ngày hôm nay, cả nhóm đã gặp phải một nhóm sinh vật đầu hươu thân chó rất hung dữ, chúng có khả năng điều khiển gió lốc khiến mọi người rất vất vả khi chiến đấu. Đến cuối cùng, may mắn Quốc Tới thành công bắn b·ị t·hương con đầu đàn mới khiến chúng hoảng sợ bỏ đi.
Trong 10 ngày này, cái chân bị gãy của Quốc Tới đã được hồi phục, cả nhóm chỉ còn Minh Chung vẫn đang được điều trị trong khoang dưỡng thể. Vũ An nghe Quang Minh nói, khoang dưỡng thể chỉ có tác dụng giúp cho trạng thái cơ thể không chuyển biến xấu đi chứ không có khả năng cứu chữa mọi người, vì vậy nhiệm vụ lần này có thể sẽ phải rút ngắn lại để sớm ngày đưa Minh Chung về căn cứ.
Đến giữa đêm, Vũ An ngồi nhìn qua ô cửa kính. Mỗi buổi tối, mọi người sẽ chia nhau ca gác để bảo đảm an toàn. Vũ An cũng không cần phải xuống xe, hắn chỉ cần ở trên xe và quan sát thông qua các thiết bị giá·m s·át đã được lắp đặt mỗi khi mọi người dừng chân.
Vũ An nhìn lên bầu trời đêm, đã thật lâu rồi hắn chưa thấy được ánh sao lấp lánh như thế này. Hắn nhớ lại khi còn bé, mỗi khi nghỉ hè sẽ được bố mẹ đưa về nhà ông bà ở quê chơi. Mỗi buổi tối ở quê, hắn cùng lũ trẻ thường đi bắt cua, bắt ve sầu rất vui. Những buổi tối ấy, bầu trời cũng nhiều sao như vậy. Sau này, khi mẹ bị bệnh, rồi ông bà mất, từ đó cha không dẫn hắn về quê nữa, sống ở thủ đô, hắn chưa một lần được thấy lại bầu trời đầy sao như này.
Buổi tối yên bình trôi qua, Vũ An dần chìm trong những dòng suy nghĩ, liệu rằng thế giới ngoài kia còn ai sống sót, họ đang ở đâu, liệu rằng con người có xây dựng lại được nền văn minh của mình như ngày xưa không.
Lúc này, trong một căn hầm giữa sa mạc, một nhóm người ăn mặc rách rưới đang căng thẳng nhìn về phía cửa hầm nơi chỉ còn là một đống hoang tàn, trong tay họ nắm chặt những v·ũ k·hí thô sơ như làm từ móng vuốt và xương động vật, một người đàn ông cầm theo v·ũ k·hí đứng chắn trước người họ. Theo ánh mắt của người đàn ông, ngay bên ngoài hầm là một đàn sinh vật như linh cẩu đang đứng đó với tư thế chuẩn bị tiến công. Con đầu đàn to lớn bước lên, nó từ từ tiến lại chỗ người đàn ông, khi chỉ còn cách khoảng 3m, nó đứng lại bắt đầu há miệng ra. Trong miệng nó phát ra tiếng nói không phân biệt rõ là nam hay nữ.
"Mày đã đột biến sao, tao ngửi được mùi thơm từ thịt của mày."
Sáng hôm sau, tiếng báo thức làm mọi người tỉnh dậy, sau khi làm vệ sinh, Vũ An và Quang Minh nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người. Sau bữa ăn, họ tiếp tục lên đường, băng qua những cồn cát, họ đã dần đi đến đích.
Đến giữa trưa, Vũ Long nhìn qua kính ngắm và thấy được một ngọn núi nhỏ. Đoàn xe phóng nhanh về phía ngọn núi. Khi đến nơi, nhìn vách đá cheo leo, Vũ Long bắt đầu nói.
"Mọi người nghỉ ngơi ăn trưa, đến chiều chúng ta bắt đầu lên núi."
Thời gian rất nhanh trôi qua, 4h chiều, mặt trời dần nghiêng về cuối tây, trong tiếng hô của Vũ Long, mọi người bắt đầu vận chuyển từng thùng trang bị từ xe tải ra ngoài. Sau khi kiểm kê một lúc, Vũ Long gật đầu rồi nhanh chóng mở 1 chiếc thùng trong số đó ra. Bên trong là một chiếc flycam cỡ lớn nhìn rất hầm hố. Vũ Long quay sang ra hiệu cho Vũ An tiến lại, sau đó hắn nói.
"Mày với Xuân Tuyển lên trên đó lắp đặt tháp tín hiệu, anh với mọi người sẽ ở dưới này vận chuyển đồ lên cho."
Vũ An gật đầu ra vẻ đã hiểu. Sau đó Vũ Long nhanh chóng đeo lên người Vũ An một loạt dây đai bảo hộ. Khi đã hoàn thành tất cả, Vũ Long nhanh chóng lùi lại rồi ra hiệu cho Quốc Tới điều khiển flycam bay lên.
Nhìn chiếc flycam đang từ từ bay lên cao, Vũ An có chút hồi hộp. Một lát sau, những sợi dây cáp từ từ căng ra kéo theo Vũ An bay lên. Cảm giác lơ lửng khiến Vũ An rất thích thú. Đây là lần đầu hắn được trải nghiệm cảm giác bay như thế này.
Flycam bay càng lúc càng cao, khi lên trên cao, Vũ An bắt đầu thấy không ổn lắm, trên này gió to lắm. Bên tai hắn tiếng gió rít gào thét đi qua còn cơ thể thì bắt đầu lung lay, đu đưa ngày càng dữ dội.
Bay được một lúc, Vũ An cảm thấy một cơn hoa mắt, đau đầu đang nhanh chóng ập đến. Trong lòng hắn chỉ còn biết chửi thề cái Flycam c·hết tiệt này.
May mắn cho Vũ An, một lúc sau, flycam từ tự hạ độ cao, sau đó chân hắn bắt đầu chạm đất, bên dưới là một khoảng trống tương đối bằng phẳng bên trên vách núi.
Vũ An nhanh nhẹn cởi bỏ từng dây đai bảo vệ rồi loạng choạng đi vào sâu bên trong khoảng đất. Ngồi đợi một lúc sau, Xuân Tuyển cũng được flycam thả xuống, Vũ An nhanh chóng chạy ra hỗ trợ. Nhìn dáng người loạng choạng của Xuân Tuyển, Vũ An cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Anh Tuyển ổn không anh, anh đi như say rượu ấy vậy"
Xuân Tuyển đi loạng choạng rồi chửi thề một câu.
"Đcm, Ổn cái chó gì, còn không ra đỡ anh mày."
Nói rồi chưa kịp đợi Vũ An tiến đến, hắn vội cúi người xuống, cởi nhanh cái mũ rồi nôn thốc nôn tháo ra. Thấy vậy Vũ An nhanh chóng tiến đến đỡ Xuân Tuyển vào bên trong nghỉ ngơi.
Cả hai lại tiếp tục ngồi đợi flycam mang theo trang bị đi lên. Sau đó từng thùng linh kiện được gửi lên trên, cả hai bắt đầu lắp ráp từng bộ phận lại với nhau. Đến gần 7h tối, Vũ An ngước nhìn lên tháp tín hiệu hắn vừa cùng Xuân Tuyển hoàn thành, hắn nở nụ cười mãn nguyện. Bên cạnh, Xuân Tuyển bắt đầu lấy từ trong balo ra một cái máy tính kết nối với tháp tín hiệu rồi nhấn một vài thao tác nào đó. Sau đó, đèn tín hiệu trên tháp bắt đầu sáng lên nhấp nháy. Xuân Tuyển ngồi đợi một lúc rồi lấy điện thoại ra lướt, trên điện thoại lúc này, sóng tín hiệu đã full vạch.
Sau khi đã hoàn thành tất cả mọi việc, cả hai nhanh chóng được flycam đưa xuống mặt đất. Đến tới nơi đã thấy mọi người đang cười rạng rỡ chào đón bọn hắn.
Sáng hôm sau, cả đội thu dọn đồ đạc rồi lên đường trở về. Vũ An mở điện thoại lên và gọi cho Vũ Thiên. Hắn bắt đầu kể cho Vũ Thiên nghe về những điều thú vị mà hắn đã trải qua cùng mọi người. Nhìn vào khuôn mặt đen nhẳm đang cười tươi sung sướng của Vũ An, Vũ Thiên bật cười, hắn chợt thấy tiếc cho thời tuổi trẻ của mình. Tuổi trẻ của hắn cũng có rất nhiều đam mê, cũng có hoài bão, chỉ là, hắn không thực hiện được.
Trong những tiếng nói cười vui vẻ, đoàn xe tiến nhanh trên con đường trở về. Phía trước họ là biển cát mênh mông, đằng sau họ là cát bụi mịt mù, nhưng ở nơi xa đang có người chờ họ trở về.