Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 9 : Vương Miện Biến Hóa




Chương 9 : Vương Miện Biến Hóa

Thiên Hải đang di chuyển băng qua các tòa nhà đổ nát, không phải hắn không muốn đi đường cái bằng phẳng.

Đáng tiếc, khi nhìn xuống phía dưới một khe nứt khổng lồ cắt ngang mặt đất, gần như chia thành phố thành hai nửa.

Nếu không muốn đi đường vòng, hắn đành phải cẩn thận lần mò trong đ·ống đ·ổ n·át bên đường, chân vừa đạp vào mái hiên một tòa biệt thự sắp đổ, theo âm thanh "Răng rắc" dưới chân

Thiên Hải lập tức lăn người né tránh hàng tấn xi măng cốt thép đổ xuống.

Đứng lên phủi bụi trên người, cảm giác cơ thể hoàn toàn bình thương không có thương thế nào, Thiên Hải chợt bật cười.

"Từ sau khi rời khỏi nơi đó, cơ thể dường như khỏe mạnh hơn rất nhiều"

Đây chỉ là đánh giá sơ bộ, tường tận mà xét, Thiên Hải cảm giác mình đã mạnh lên rất nhiều, không chỉ là sức mạnh cơ bắp, còn cả thể lực, sự dẻo dai và tốc độ phản ứng thần kinh đều tăng lên đáng kể.

"Xem ra là nhờ năng lương màu vàng kim từ kim tự tháp tỏa ra"

Thầm nghĩ trong lòng, Thiên Hải cảm giác đây là điều tốt, xét thấy bây giờ thành phố trở nên tan hoang như vậy, còn có cả kiến trúc kì lạ mọc lên lại chẳng thấy dấu vết q·uân đ·ội xuất hiện, xem ra đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Điều đó chứng tỏ sau vẻ yên bình bề ngoài ắt ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, có thêm một phần sức mạnh thì tỷ lệ thoát ra khỏi đây của hắn sẽ tốt hơn.

Theo phân tích của Thiên Hải, loài người còn có bom h·ạt n·hân, bom hydro, các v·ũ k·hí laze năng lượng cao manh tính hủy diệt, kẻ cả các v·ũ k·hí bí mật được đồn thổi như bom phản vật chất, bom siêu phân ra, bom từ trường ức chế cường độ cao, ...

Với kho v·ũ k·hí khổng lồ của các cường quốc hàng đầu, việc tiêu diệt các mối đe dọa hẳn không quá khó khắn.

Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian cho đến khi một kế hoạch mang tầm chiến lược ra đời.

Quay đầu nhìn tòa cung điện đã mờ nhạt chỉ còn bóng mờ sau màn sương đen, Thiên Hải càng quyết tâm ra khỏi đây, nếu q·uân đ·ội thất bại với kế hoạch đổ bộ ban đầu, rất có thể các v·ũ k·hí hủy diệt sẽ được sử dụng.

Nếu không nhanh chóng thoát đi, Thiên Hải rất có thể c·hết oan c·hết uổng ở đây, nghĩ như vậy hắn lắc đầu cười tự giễu.

"Ta không c·hết bởi sinh vật ngoài hành tinh, lại c·hết trong chính tay đồng loại không phải quá nực cười sao"

Thấy rõ mọi vấn đề, chân hắn di chuyển càng nhanh hơn, gần như chỉ còn là cái bóng đen lướt qua nhà tòa nhà hỏng hóc, các tán cây xiêu vẹo, tựa như một con linh miêu thuần thục trong khu vực hoạt động quen thuộc.

"Đau"



Thiên Hải đang đạp lên một bậc thang thép loang lỗ chỉ còn vài bậc với nửa phần, ngực bỗng nhói lên, hai mắt mờ đi, chân cũng vì vậy mà bước hụt, cả người té ngã xuống đất, may mắn chỉ rơi vào một đống ngói vụn,

Thiên Hải cố kìm nén cơn đau rát nơi ngực, mắt vừa nhìn sang bên phải, cả đầu đầy mồ hôi, mắt thấy một tảng bê tông lớn với một tấm lưới sắt gắn năm cây cột thép chỉa thẳng lên trời chỉ cách hắn chưa tới một mét.

"Nóng quá"

Trong may mắn còn kém theo sợ hãi, lại len lói chút ngờ vực, Thiên Hải kéo lên áo ngoài, nhìn vào trên ngực, cả ngực hắn đang phát ra ánh sáng màu lam, mà cơ thể dường như đang bị thiêu đốt từ bên trong, nóng bức tột cùng, tựa hồ bản thân vừa rơi xuống một hố dung nham khổng lồ.

Gương mặt Thiên Hải tức khắc đen xì, hắn có ngu tới mấy cũng nhận ra đây chính là ngọn lửa mà tên xương cốt khốn kh·iếp kia đánh vào cơ thể mình, cảm giác như muốn bị đốt cháy thành tro, cảm giác lục phủ ngũ tạn sắp tan thành nước đến bây giờ vẫn còn ám ảnh hắn.

"Không phải đã bị kim tự tháp khống chế rồi sao"

Vốn hắn còn tưởng cơn đau qua đi cùng lúc vương miện bị nứt đã giải quyết vấn đề với cái giá không hề trò, bảo vật của hắn cũng tạm thời không thể sử dụng được nữa.

Không thể tin nổi lúc này nó lại phát tác, với tình trạng hiện giờ hắn không thể tiếp tục lên đường, như thế cho dù không bị thiêu đốt mà c·hết cũng sẽ bị c·hết trong bom rai đạn lạc từ q·uân đ·ội sớm thôi.

Trong lúc Thiên Hải không biết phải làm thế nào, một giọt chất lỏng màu lam quen thuộc tách khỏi người Thiên Hải.

Cùng lúc vương miện đột nhiên xuất hiện rồi lơ lửng trước mặt hắn, nó như một chiếc máy hút vừa được bật công tắc.

Chỉ thấy giọt chất lỏng nóng rực kia lao v·út vào trên vương miện, tan ra hòa vào trên bề mặt nó, làm kim loại ám hai màu vàng đỏ này nhiễm thêm một tầng màu lam ở giữa.

Mà theo đó vết nứt trên vương miện cũng nhanh chóng khép lại, Thiên Hải vui mừng nhìn biến hóa phát sinh, cầm lấy vương miện đang chậm rãi rơi xuống,

Vương miện vào tay, Thiên Hải lập tức cảm giác được sự thân thuộc lần nữa được tìm về, mà giờ đây nó còn phụ kèm thêm một cảm giác nóng rực như thiêu đốt, lại tựa hồ dễ chịu một cách kỳ lạ.

Cảm xúc vào tay trong đầu tựa hồ có thêm vài thứ, Thiên Hải đội lên vương miện, ý niệm vừa động, làm hỏa bỗng chốc thiêu đốt cả người.

Thứ Lam hỏa từng làm hắn kh·iếp sợ, nay lại như cún con mặc cho sự điều khiển của bản thân.

Có lam hỏa phụ trợ, Thiên Hải như biến thành người khác, sức mạnh lan tỏa toàn thân khiến hắn gần như vô thức ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng:

"AAAAAAAAA"

Trong lòng tức khắc hối hận, bất quá đã muộn.



Âm thanh rung động chấn nh·iếp hư không, rồi như gợn sóng lan tỏa ra xa, cùng lúc đánh thức vô số bóng dáng ngủ yên chú ý tới, chỉ chớp mắt vô số tiếng động lớn di chuyển về phía hắn.

Khói bụi nổi gió kéo dài, âm thanh hít hà ghê gợn, từ bầu trời vố số điểm đen như mưa rào lao tới.

Mà chính dưới chân Thiên Hải mặt đất chấn động dữ dội, mọi thứ xung quanh rầm rầm đổ sụp xuống.

Từ một tòa biệt thự tang hoa bốc lên từng cột khói bụi cao, một điểm xanh lao v·út lên không, theo sau hắn một sinh vật dạng giun cũng từ dưới đất đuổi theo, nó há cái miệng với những chiếc gai xoắn vào nhau đang thở ra hơi thở màu xanh.

khói bụi đụng trúng liền biến mất, đất đá vừa chạm đã tan, chỉ là hơi thở đã có thể làm tan chảy cả sắt thép cứng rắn.

Ấy thế thanh niên đôi vương miện, mặc áo thun quần tây vẫn điểm nhiên như không, trên tay ngưng tụ một lam cầu, nhẹ nhàng thả rơi xuống cái miệng khổng lồ há to như một hố sâu không đáy.

Sinh vật kia tựa hồ cũng không quan tâm hỏa cầu rơi xuống người mình.

"Rầm"

Chỉ sau một t·iếng n·ổ lớn, cơ thể to lớn của nó trực tiếp bị nổ đoạn, phần thân vô lực ngã ra đất đè bẹp vô số xe cộ vốn đã bẹp dí bên đường thành tro bụi.

Mà lúc này Thiên Hải đã hạ xuống, một cái đầu giun đầy gai nhọn phủ đầy máu xanh rơi xuống sau lưng đánh cho bãi cỏ đã tàn phá thành một hố lớn, máu xanh lục bắn ra tung tóe, ăn mòn mọi thứ, hình thành vố số hố to nhỏ không đều bao phủ cả một khu vực bán kính cả hàng trăm mét.

Thiên Hải nhẹ nhàng bước đi, máu xanh vừa lại gần đã bị lam hỏa đốt cháy phát ra những tiếng " xèo xèo ".

Thiên Hải đi không lâu, một bức tường lớn bị máu xanh ăn mòn quá mức mà đổ sụp xuống lộ ra một bãi hoang phế, một sinh vật dạng khỉ với bốn cánh tay tựa hồ đang tính đưa một người nào đó vào miệng, nó bị tiếng động đánh thức, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hai lần bị gián đoạn bữa ăn.

Khỏi nói cũng biết, lúc này nó đang vô cùng giận dữ.

Một cánh tay vung mạnh, ném sinh vật trong tay ra xa, tạo thành một vệt dài trên đất, mãi đến khi rơi xuống một cái mương đất bên đường mới dừng lại.

Rồi sau đó đem cặp mắt hẹp đỏ như máu của mình hung ác chiếu thẳng đến tên nhân loại bé nhỏ dám phá hỏng bữa ăn của nó.

Bốn cánh tay đánh mạnh xuống đất bới lên vô số đất cát, cả người trong cát bụi mịt mù lao nhanh về hướng Thiên Hải, tiếng gần gừ quanh quẩn bốn phía.

"Khéc Khéc"

Thiên Hải lúc đầu còn nhìn theo người bị con khỉ bốn tay này ném đi, muốn xác nhận có phải nhân loại hay không ? Có còn sống hay không ?



Nhưng rất nhanh lực chú ý lại chuyển về hướng trước mặt, rõ ràng đây mới là việc hắn cần phải quan tâm lúc này.

Từ khi có lam hỏa gia trì, mọi phương diện cơ thể Thiên Hải đã tăng lên đến mức đáng sợ.

Nhìn con khỉ lao nhanh đến, trong mắt người khác mà điển hình là thiếu nữ đẫm máu đang gian nan bò lên từ mương đất, đó là tốc đó quá nhanh, vượt xa khả năng quan sát của nàng.

So sánh với lúc trước xem ra nó còn chưa dùng toàn lực.

Thế mà nàng còn tính toàn thoát khỏi miệng đối phương, đúng là người si nói mộng.

"Xem ra từ trước tới giờ nó toàn chơi đùa với mình"

Ánh mắt thiếu nữ mông lung, rồi chuyển sang lo lắng nhìn thanh niên trẻ tuổi trang phục khá dị ở đằng xa.

Hai mắt nàng gần như tuyệt vọng, giọng khàn khàn hô nhỏ hai tiếng.

"Chạy đi"

Âm thanh rất bé nhưng các giác quan Thiên Hải đã được cường hóa, dù rất nhỏ vẫn khó lọt khỏi tai hắn, Thiên Hải ngạc nhiên hơi liếc mắt nhìn đối phương.

Hắn có chút bất ngờ, đã ở vào hoàn cảnh này còn lo lắng cho người khác sao, không phải nên thừa cơ con khỉ này bị hắn thu hút mà nhanh chóng chạy đi sao.

Thiên Hải tuy nghĩ như thế, nhưng miệng bất giác nở nụ cười.

"Tuy hơi ngốc nhưng ta thích".

Nói rồi hắn nhìn con khỉ đã nhảy lên không trung, bốn cánh tay hợp lại thành một đại chùy khổng lồ, thẳng hướng đầu hắn đập xuống.

Áp lực kinh khủng chấn đất đá tan nát, cuồng phong quét tới thổi lam hỏa bên ngoài cơ thể hắn khẽ lay động.

Bất quá lúc này, Thiên Hải lại ngẩng đầu nhìn con khỉ trên không, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Mày là con khỉ làm cô gái đó b·ị t·hương "

Theo một luồng không khí nóng rực bốc lên cao, một cánh tay lam hỏa hình thành, cánh tay to khủng bố nóng rực manh theo lam hỏa vờn quanh, một quyền chạm vào bốn cánh tay tráng kiện lực lưỡng kia.

Dưới cái nhìn sợ hãi của con khỉ, cùng cái nhìn không thể tin nổi của thiếu nữ, một mùi khét bốc lên trong không khí, con khỉ thoáng chốc biến thành một ngọn đuốc bay thẳng lên cao, như một viên đan pháo bắn lên bầu trời, ở giữa không trung chia thành nhiều phần nhỏ đang thiêu đốt rơi xuống đâu đó trong thành phố.

Một chiêu.

Trực tiếp miểu sát.