Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 8 : Trở Về




Chương 8 : Trở Về

Cảm giác trên mặt hơi nhột, Thiên Hải mơ màng đưa tay sờ lên, hới nhíu mày rồi từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt một chú mèo nhỏ đáng yêu, nó đang thè chiếc lưới phiếm hồng với những chiếc gai nhỏ đáng yêu để lại trên mặt Thiên Hải từng mảng nước dãi đậm mùi.

"Đi ra nào mèo con"

Buồn bực đẩy mặt mèo sang bên, cảm giác bộ lông nhung mềm mại, lòng hắn bất giác trở nên yên tĩnh, phải chăng ở trong phiến không gian kia quá lâu, đủ để chỉ một điều rất đỗi bình thường cũng trở nên thật đặc biệt, thật mới lạ.

Dù ký ức đã không quá trọn vẹn, đều là các hình ảnh mơ hồ, nhưng tựa hồ đầu óc có thêm rất nhiều thứ nhưng khi cố nhớ lại không tài nào nhớ nổi.

Dẹp đi phiền muộn trong lòng, ôm mèo con vào trong ngực, Thiên Hải mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bên người hắn vẫn là những đ·ống đ·ổ n·át còn sót lại, các khối đá với sắt thép lộ ra bên ngoài, còn có xe cộ ngổn ngang, bẹp dí ở bốn phía.

"Lâu đài thời trung cổ sao ?"

Mà theo ánh mắt hắn dừng lại ở cuối con đường không nguyên vẹn lại lộ ra một công trình màu đen có chút giống với phong cách gothic thời hậu trung kỳ châu âu.

Những tòa cung điện cao lớn nằm nối liền với nhau thành một tổ hợp cung điện, lầu các xa hoa, nổi bậc với các mái vòm vuốt nhọn gần như xuất hiện trên mọi cửa vào, ô cửa sổ với tần suất dày đặc.

Bao quát toàn bộ lâu đài là các cột hình sóng lượn xắp xếp xen kẽ các bức tượng ác quỷ như vật sống đang nhe răng trợn mắt, tựa như những hộ vệ canh gác cho tòa cung điện mang màu sắc âm trầm đến đáng sợ.

Xa xa các cột tháp hình chóp nhọn v·út thẳng vào không trung lờ mờ sau màn mây che khuất, thậm chí trên một cột tháp hình như có một sinh vật có cánh to lớn nào đó đang đậu phía trên.

Tuy quá xa cho nên Thiên Hải không nhìn ra rõ ràng, bất quá hắn lại nhận ra thứ nó cầm trong tay, điều này khiến Thiên Hãi kh·iếp sợ.

"Là một chiếc phản lực của q·uân đ·ội".

Tâm tình của Thiên Hải ngay lập tức xa xút, còn chưa hoàn hồn sau sự việc dưới lòng đất, vừa mới chật vật thoát ra lại đụng trúng thứ này.

Nếu không phải quan cảnh quen thuộc ngay đây, tấm biển quảng cáo ghi rõ địa chỉ rách nát dưới chân, Thiên Hải còn hoài nghi có phải hay không cái vương miện kia đã dịch chuyển hắn tới một thế giới nào khác.

Nhìn mặt trời trên cao, Thiên Hải lại quay đầu ngược hướng với tòa lâu đài xa xa ẩn mình trong làn xương đen, cẩn thận rời xa nơi đây.

Dù thứ đó là gì, hắn cũng không dám mạo hiểm lại gần quan sát.

Đối với một kẻ không còn người thân, cũng chẳng có bạn bè, ưu tiên lớn nhất của bản thân vẫn là chính cái mạng nhỏ của mình.

"Meo meo".

Bỗng lúc này, mèo con vùng khỏi tay Thiên Hải, bỏ chạy vào một khe hở nhỏ rồi biến mất.

Thiên Hải nhìn mèo con rời đi cũng không bắt lại, nó rời đi ắt có gia đình của mình, hắn không cần làm người xấu đi chia cắt gia đình mèo nhỏ.



Thiên Hải bước đi, dọc theo con đường không bằng phẳng, xung quanh là đ·ống đ·ổ n·át còn sót lại của một thành phố phồn hoa từng có gần 9 triệu người, trong lòng hắn bất giác bùi ngùi.

Một trận đ·ộng đ·ất bộc phát kéo theo vô số thứ kì quái đua nhau xuất hiện, chỉ trong một thời gian ngắn, thế giới quan của Thiên Hải đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Hắn đưa tay sờ lên chiếc vương miệng vàng ám huyết sắc trên đỉnh đầu, lấy nó xuống đặt trên tay, bên ngoài vương miện đã xuất hiện một vết nứt khá nhỏ, các ký tự thường xuyên di động cũng im lìm tựa như c·hết.

Mà kim tự tháp bên trên càng thêm âm u, màu vàng kim vốn có đã bị màu xám xịt thay thế.

Dù không chắc chắn, Thiên Hải vẫn có thể biết được.

"Thứ này tạm thời không thể sử dụng được".

Ngay khi tay hắn vừa chạm vào vết nứt bên trên, vương miện tựa như một chất lỏng chảy thành máu đặc thấm vào da thịt hắn, chỉ chưa đầy 3 giây đã hoàn toàn biến mất.

Trước biến cố đột ngột, Thiên Hải cũng không có phản ứng gì quá lớn, tựa hồ trước sự thần kỳ của thứ này đã quá quen thuộc, tựa như cảm xúc đã chai sạn trước biến hóa của nó.

Kể cả bây giờ nó có biển thành người đứng trước mặt hắn, Thiên Hải cũng chỉ cười cười nói một tiếng "cảm ơn".

Tuy không biết lý do gì nó chọn hắn nhưng không nhờ kim tự tháp đó, Thiên Hải đ·ã c·hết ở đó, có lẽ sẽ trở thành một phần trong hàng ngàn, hàng vạn bộ xương mục rỗng nơi đó, cô đơn nằm trong không gian u tĩnh, mặc cho thời gian mài mòn qua xương cốt.

Vương miện biến mất, lòng bàn tay trống không, tuy vậy Thiên Hải vẫn cảm nhận được có một sợi dây vô hình kết nối bản thân với vương miện, cảm giác đó thật vô cùng kỳ lạ, chính hắn cũng không thể giải thích được.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, không bao lâu mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh sáng chói chang như thiêu đốt làn da hắn.

Thiên Hải lúc này đang trốn trong siêu thị, hay nói đúng hơn là một phần còn sót lại, trên người khoác một chiếc áo thun in hình bãi biển, bên dưới một chiếc quần tây nhàu nát phủ đầy bụi bẩn.

Nhìn nghiêng ngó phải cũng không thấy chút ăn nhập nào, không phải là gu thẩm mỹ của hắn có vấn đề, mà đáng tiếc đây là những bộ đồ may mắn vẫn còn nguyên vẹn.

Dù sao so sánh với việc cởi chuồng đi dạo quang minh chính đại ngay giữa trung tâm thành phố, mặc dù thành phố bay giờ chỉ còn là đống phế tính hoang vu không một bóng người.

"Chà vẫn còn ăn được"

Thiên Hải vui vẻ móc dưới một khe rãnh nút toạc trên sàn nhà, ở trên một khối đá nhô ra bên dưới có một ổ bánh mì tươi còn nguyên vỏ nằm bên dưới, nép sát người vào sàn, hắn với tay khó khăn lấy được, cả gương mặt lấm lem bụi đất tuy vậy miệng lại hé ra nụ cười tươi.

"Tìm kiếm suốt mấy tiếng cuối cùng cũng có cái để bỏ bụng"

Thuần thục ăn nốt phần bánh chỉ đủ chống đói, Thiên Hải lại nhắm đến một siệu thí khác, theo trí nhớ của hắn, gần đây hình như còn có một vài cửa hàng tiện lợi, hy vọng vẫn còn sót lại chút gì đó.

***



Lúc này cách chỗ Thiên Hải không xa, trong một cửa hàng circle k còn tương đối nguyên vẹn, chỉ là trên tường cũng đã chi chít vết nứt như mạng nhện, đồ đạc, các tủ để để hàng, bàn ăn, mọi thứ đều ngổn ngang trên đất, hai bóng người mặc trang phục nhân viên màu đỏ nép mình sau quầy thu ngân run rẩy sợ hãi, nhìn một bóng hình quái dị in bóng lên mặt tường đối diện.

"Cạch"

Một thiếu nữ trong đó vì chân quá tê không nhịn nổi mà khẽ cựa quậy, vô tình làm chiếc hộp đồ ăn bên cạnh lăn xuống, âm thanh tuy không lớn nhưng giữa bốn bề yên tĩnh lại đặc biệt thu hút, cái bóng trên tường bỗng di động, tựa hồ tiến lại gần hai thiếu nữ.

Thiếu nữ còn lại thấy thế, biết còn không làm gì, cả hai người rất có thể đều phải c·hết, nàng như nhớ lại cảnh tượng lúc trước.

Nàng lúc đó tận mắt nhìn thấy quản lý, đồng nghiệp còn có hai nhân viên cứu hộ và một đội vệ binh vũ trang bị sinh vật này xé nát nhét vào trong miệng.

Tiếng kêu khóc của bọn họ, cảnh tượng máu tanh đó đến giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí nàng.

Dù cả người run rẩy, bờ môi tím tái, nhưng khi nhìn đến bạn thân của mình hai mắt vô hồn gần như không động đậy, có vẻ sợ hãi đã đánh sập tâm trí của nàng ta.

"Chút tớ sẽ đánh lạc hướng nó, cậu mau chóng chạy thoát khỏi đây"

Thiếu nữ bất đắc dĩ nhìn bạn của mình, đến khi thấy đối phương khôi phục vài tia thần trí, theo cái gật đầu rồi lại lắc đầu của đối phương, nhìn miệng bạn mình mấp máy muốn nói gì đó, nàng đưa tay che lại miệng đối phương, khẽ mỉm cười.

"Sẽ không sao đâu"

Nói rồi nàng nhanh chóng nhặt lên vài lon hộp, lại cầm lên hai cao dao nhét vào hai bên, ngay khi sinh vật tiến lại gần, một hũ ném về phía sau, động tĩnh thu hút quái vật quay đầu, cùng lúc đó cơ thể thon dài nhảy qua quầy tính tiền, chạy ra hướng cửa thoát hiểm phía sau.

Đồng thời không quên một dao ném về hướng quái thú.

Quái thú bị dao găm vào người, bất quá còn chưa xuyên qua lớp da dày của nó đã rơi xuống, nó không kêu gào, chỉ quay đầu, cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Lúc này thiếu nữ đã mở cửa sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa lớn dần soi tỏ bóng dáng một sinh vật như khỉ đột to lớn, với lớp lông đen, nó không có chân, bốn cánh tay đập mạnh lên đất đã lao xa tới bốn năm mét ép tới gần thiếu nữ đang bỏ chạy.

Nàng ta thấy thế, cũng không yếu thế, một chân đạp vào một bức tường chi chít vết nứt bên cạnh.

"Rắc, rắc"

Tiếng nứt vỡ ngày càng lớn, bức tường ốm yếu vốn đã cố hết sức chống đỡ sức nặng của trần nhà cùng lực hút của trái đất, nay theo cái đạp của thiếu nữ trực tiếp tan vỡ, kéo theo cả tòa nhà, trần nhà, bức tường bốn phía ầm ầm đổ sụp xuống, bao phủ cả con quái vật đang lao tới.

"Hi vọng cậu có thể sống sót"

Xuyên qua những khe nhỏ trên đ·ống đ·ổ n·át, thiếu nữ nhìn thấy bóng dáng bạn mình lao ra ngoài, lòng thầm thở phào, mà lúc này nàng cũng không dám dừng lại.

Bởi rất nhanh, năm sáu viên đá to, còn cả vài ba cột thép bắn mạnh về phía nàng, thiếu nữ linh hoạt né tránh.



Mà đằng sau sinh vật kia đã lao ra, toàn thân nó chỉ có vài vết sướt, nặng nhất hẳn là mất đi một chỏm lông lớn trên đầu.

Vết thương tuy không quá nghiêm trọng lại chọc cho thú tính của nó bộc phát.

Chỉ thấy sinh vật kia đập mạnh xuống đất ba cái, làm mặt đất vốn đầy vết nứt lại xuất hiện vô số vết nứt mới, đất đá tung bay như những chú chim nhỏ đang nhảy nhót.

Mà thiếu nữ đang chạy cũng bị ảnh hưởng, nàng vấp phải một khối đã vỡ ra mà nhô lên, chọc thẳng vào mắt cá chân khiến thiếu nữ ngã ra đất, đau đớn nơi bàn chân khiến nàng nhíu mày.

Bất quá cũng không quản v·ết t·hương ra sao, nàng cố lấy hết sức chống người đứng dậy, tuy thế khi thiếu nữ vừa đứng vững bước chân, hai mắt nàng bỗng mở to, trong mặt đầy vẻ sợ hãi.

Mặt đất dưới chân đã bị một cái bóng khổng lồ che kín, thiếu nữ gian nan quay đầu, sinh vật kia đang nhìn nàng, miệng nhếch lên nụ cười rất nhân tính, tuy thế hàm răng nó sắt nhọn đầy máu tươi, còn có không ít vụn thịt cùng nội tạng trong kẽ răng.

Nhìn thế nào cũng không phải là nụ cười thân thiện mà càng giống nụ cười của ắc ma đang chuẩn bị há ra nuốt trọn nàng vào trong đó.

Cảnh tượng máu tanh không lâu trước lần nữa hiện về, thiếu nữ hoàn toàn buông bỏ chống cự, ngồi bệch xuống đất, hai hàng nước mắt tự động lăn bên khóe mắt.

"Nàng không muốn c·hết"

"Chưa bao giờ muốn c·hết"

"Nàng còn rất nhiều hoài bão chưa thực hiện được"

"Còn những người thân yêu lâu ngày chưa được gặp"

Cảm giác cơ thể nhói đau, ngực gần như không thể thở nổi khi bị bàn tay không có ngón của sinh vật này kẹp chặt, lòng bàn tay nó có vô số gai nhọn chỉa ra, phút chốc đã hãm sâu vào da thịt thiếu nữ, nhiễm đỏ thêm chiếc áo đỏ đang mặc trên người nàng, mang hơi thở t·ử v·ong đến gần.

Rất gần thiếu nữ.

Nàng có thể hửi được nó, mùi h·ôi t·hối bốc ra từ miệng nó, nhìn thấy những vòm răng nanh chạy dài từ miệng xuyên suốt toàn bộ cuống họng con quái vật.

Và cả ánh mắt nó, đôi mắt đỏ hẹp dài đầy thỏa mãn.

"Ba, mẹ con xin lỗi".

Thiếu nữ nhắm mắt, thì thào tự nói, một nỗi hối hận khôn nguôi trào dâng trong lòng, không phải vì mình tình nguyện dẫn dụ quái vật cho bạn thân trốn thoát, mà chỉ vì nàng không thể gặp được ba mẹ lần cuối.

Cả cuộc đời nàng luôn giận dối bố mẹ bởi đủ loại chuyện trên đời, giận bố mẹ không giàu có, không thể cho nàng thứ nàng muốn, giận bố mẹ chỉ là những người nông dân bình thường làm nàng mất mặc trước bè bạn, lại giận bố mẹ không hiểu nàng, luôn ngăn cấm nàng.

Nhưng trong giờ phút sinh tử cuối cùng, nàng tựa như thông suốt rất nhiều thứ, hiểu rõ tất cả mọi thứ, nhưng dường như đã quá muộn màng.

Có vẻ như đến khi sắp mất đi một thứ gì đó con người mới nhận ra nó quan trọng với mình đến nhường nào.

Trong giây phút cuối cùng, nàng tựa hồ nghe thấy một tiếng hét lớn, hai mắt nàng bỗng mở to, cùng lúc động tác trong tay quái vật cũng dừng lại, cả hai đồng loạt quay nhìn về một hướng.