Chương 10 : Giết Ngược
"Em không sao chứ ?"
Thiếu nữ vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác được Thiên Hải dỡ lên, đến lúc cảm nhận được hơi ấm trên cánh tay lạnh giá mới sực tỉnh, nàng vội cúi đầu nói.
"Cảm ơn anh đã cứu ..."
"Đau"
Nói vừa dứt câu mới cảm giác toàn thân đau đớn không chịu nổi mà ngã quỵ xuống, may mắn Thiên Hải nhanh mắt vươn tay đỡ lấy.
Thiên Hải nhìn v·ết t·hương trên người đối phương, không rõ nặng nhẹ ra sao, dù sao hắn cũng không phải là bác sĩ, đáng tiếc nếu có thể sử dụng kim tự tháp thì hẳn có thể giúp chút gi đó.
Năng lượng màu vàng dường như có khả năng chữa thương rất khả quan.
"Em đứng lên được không ? Chúng ta cần rời khỏi đây".
Thiên Hải nhíu mày liếc mắt nhìn xung quanh, đã có không ít cái bóng ẩn hiện bên ngoài, tuy nhiên dường như vẫn còn kh·iếp sợ trước dư uy hồi nãy của Thiên Hải mà không dám vọng động, chỉ đứng từ xa quan sát.
Vô số ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm bản thân, dù không quá sợ hãi Thiên Hải cũng cảm thấy không quá thoải mái.
"Để anh cõng em"
Nhìn thiếu nữ nhịn đau bước đi chập chững như trẻ em tập bước, Thiên Hải có chút đau đầu, cũng không thể bỏ mặc đối phương ở đây, dù sao hai chữ "Chạy đi" lúc nãy cũng chứng tỏ nàng là một người tốt.
Người tốt bây giờ rất hiếm thấy, trong hoàn cảnh sinh tử còn lo lắng cho người khác thì càng hiếm hơn, không biết phải gọi là ngốc hay là quá tốt nữa.
***
Bên trong thành phố đổ nát, ánh trăng trên cao in bóng những t·òa n·hà s·ụp đổ xiêu vẹo, kéo dài bóng dáng một thiếu niên lướt đi như bay giữa những tiếng gầm gừ dữ tợn xung quanh.
Một con chuột mắt mù to bằng cả một chiếc xe tải, nó nghe thấy có động tĩnh sau lưng, đầu chuột vừa xoạy lại đã bị một bàn tay vỗ tới, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh vỡ nát đầu chuột, thân thể to lớn đổ sụp xuống, đè nát một quầy đồ ăn rách nát bên dưới, Thiên Hải lướt qua, để lại sau lưng một đốm lửa đang b·ốc c·háy.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy xa xa phía sau còn có rất nhiều cột khói xuất hiện, ánh lửa giữa đêm nhìn qua vô cùng bắt mắt, chạy dọc thành một con đường.
Thiếu nữ trên lưng hắn gương mặt bình tĩnh, từ lúc đầu nàng có chút ngạc nhiên đến tận bay giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, tuy trong lòng nghi hoặc tạo sao chàng trai trước mặt lại có được thứ năng lực tựa như chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hoặc thần thoại này.
Nhưng nàng cũng biết ý chưa bao giờ hỏi đến, hai người vẫn còn chưa thân thiết đến mức đối phương tiết lộ bí mật cho mình.
Mà lúc này Thiên Hải đang di chuyển cũng tổng hợp các thông tin vừa đạt được, dựa theo lời kể của Như Tuyết, hắn cũng rõ ràng mọi chuyện phát sinh.
"Xem ra q·uân đ·ội quả thật đã thất bại, còn cái thứ kinh khủng mà nàng ấy nói, thứ có thể nhẹ nhõm hủy diệt cả một quân đoàn với trang bị hiện đại kia đến tột cùng đáng sợ như thế nào"
Thiên Hải càng nghĩ càng không yên tâm, quyết tâm muốn rời khỏi đây càng mãnh liệt hơn.
"Lũ này thật sự không biết s·ợ c·hết nhỉ"
Nhìn thấy phái trước xuất hiện một bóng đen, ánh trăng tròn trên cao rọi xuống, lộ ra một quả cầu nhầy nhụa đang lơ lửng, nó liên tục chảy ra chất lỏng màu đen như axit ăn mọn mặt đường nhựa bên dưới.
Ngay khi Thiên Hải định ra tay, một hỏa cầu giải quyết đối phương thì bỗng vang lên một t·iếng n·ổ lớn.
"Phăng, phăng"
Hai tiếng súng phá vỡ màn đêm, một viên trực tiếp xuyên thủng bắn quả cầu quái vật ấy tan nát thành nhiều mảnh văng ra xa, rơi sang bên lề đường ăn mòn ra một cái hố nông.
Viên còn lại bắn hướng Thiên Hải bị hắn nhảy lùi về phía sau né tránh.
Biến cố phát sinh cũng làm Thiên Hải dừng bước, hắn cẩn thận nghiêng đầu quan sát xung quanh, trong mắt thiêu đốt lên hai ngọn lửa màu lam, thị lực được tăng cường, Thiên Hải dễ dàng phát hiện trong phế tích một tòa nhà không xa có một tay bắn tỉa đang đeo ống nhắm hồng ngoại.
Từ trang phục tựa hồ là dân thường, nhưng v·ũ k·hí lại là dụng cụ q·uân đ·ội, thật là khác lạ.
Cùng lúc này một chiếc điện thoại không biết từ đâu bị ném tới, Thiên Hải cười mỉm, cũng đã quan sát toàn bộ mọi thứ.
"Năm người, ba nam, hai nữ, hai khẩu ak, ba trái lựu đạn, một súng nhắm, năm thanh đao cán thép"
Thứ v·ũ k·hí tầm thường này giờ đây đã không cách nào tổn thương hắn, trước sức mạnh tuyệt đối mọi thứ trông thật bé nhỏ, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng đều có thể nhẹ nhõm đánh tan.
Chính vì thế Thiên Hải cũng không vội hành động, trước cầm lên điện thoài xem đối phương tính giở trò gì.
"Anh bạn, đều là người khốn khổ như nhau thôi, để lại tất cả đồ đạc rồi rời đi"
Bên trong điện thoại phát ra thanh âm trầm thấp tựa hồ đầu dây bên kia là một ông chú trung niên, giọng hắn ta nhẹ nhàng lại đầy âm trầm.
"Nếu không đừng trách bọn này, cậu và cả cô bạn gái trên lưng đều sẽ giống con Hắc Thực ma kia, tan xác không còn một mảnh"
"Ăn c·ướp sao ?"
Thiên Hải có chút khó hiểu, trong hoàn cảnh này đáng lý nên tìm cách thoát khỏi ổ quái vật này chứ không phải là đánh c·ướp chính đồng loại mình, đây chẳng khác nào việc muốn c·hết, còn muốn kéo theo vài n·gười c·hết chung với mình.
"Đầu của lũ này vào nước sao"
Mà ẩn sâu trong bóng tối, một trung niên nhân đẩy đẩy gọng kính của mình như nhìn ra được nghi vấn của Thiên Hải, hắn cười nhạt
"Đúng là lũ ngu, tưởng có thể thoát ra khỏi nơi này sao, chắc là chúng chưa tới bên kết giới rồi"
Tất nhiên điều náy hắn sẽ không nói cho đối phương, lúc này một tên đô con cơ bắp lực lưỡng đi tới, tay cầm một thanh đại đao vác sau vai, có vẻ bất mãn lên tiếng.
"Chú Trung cần gì phiền phức như vậy, cứ theo thông thường g·iết trước c·ướp sau thôi"
Giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn, bất quá trung niên nhân được gọi là "chú trung" cũng không tức giận, mà bên này một bà béo đứng tuổi, vác theo khẩu AK đi tới vỗ vào vai tên đô con.
"Thằng ngốc ngươi không biết nhìn à, thấy tên đó di chuyển không, nhanh như vậy không giống người bình thường chút nào, nếu ta đoán không sai hắn rất có thể là "Thánh giả""
"Thánh giả"
Nghe hai từ này tên ngốc thoáng chốc sững sờ, cả người hơi run hiển nhiên là nghĩ tới cái gì đó, hai chân bất giác lui về sau một bước.
"Không cần lo lắng, tên "thánh giả" này tựa hồ vừa đạt được thánh tích không bao lâu, đến cả thánh vật cũng không thèm che giấu"
Hai mắt "Chú Tư" gắt gao nhìn chằm chằm vào vương miện trên đầu Thiên Hải không chút dấu diếm sự tham lam chiếm trọn tâm trí, không chỉ hắn ta những tên còn lại đều như vậy, thậm chí không ít kẻ còn có suy nghĩ riêng, riêng phần mình làm ra chuẩn bị.
Mà lúc này "Chú tư " vẫn hồn nhiên không hay biết, thấy bộ đàm có âm thanh vọng lại, hắn như đang chìm trong tưởng tượng trở thành một "thành giả" cao quý, chắc chắn thứ đó sẽ về tay mình, chỉ nghĩ như vậy đã không kìm được vui mừng, lập tức đứng dậy phân phó.
"Nhanh cho n·ổ b·om"
Lúc này cách đó không xa, Thiên Hải mắt thấy toàn bộ, thậm chí tai nghe ra cả kế hoạch của bọn chúng, biết phía trước lẫn xung quanh đều có cài bom, hắn cũng không vội động, tuy Thiên Hải không sợ nhưng Như Tuyết thì khác, nàng vốn đã b·ị t·hương.
Cho dù chỉ là dư uy từ v·ụ n·ổ cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của nàng, dù sao hắn cũng đã hứa mang nàng rời khỏi đây, có lý nào nói mà không giữ lời chứ.
Hai mắt xoay chuyển, Thiên Hải bỗng giờ tay ra hiệu đầu hàng, trong ánh mắt nghi hoặc của năm người kia, tháo xuống vương miện, ánh lửa bốc lên, thiêu đốt hơi nước bốc lên sương mù, rồi hắn ném chiếc vương miện ra xa, vừa vặn rơi vào một điểm trung tâm cách đều cả năm người.
"Không phải các ngươi muốn lấy thứ này sao"
Nhìn vương miện rơi xuống một bệ đá, "Chú tư" vui mừng mở to mắt, không biết có phải bẫy hay không ha ha cười to.
"Tốt, ngươi thức thời ..."
Lời còn chưa dứt nụ cười đã tắt, chỉ thấy bà cô trung niên đang vác AK đã ném súng sang bên thân thể béo ú lại rất nhanh lao thẳng tới, sắc mặt hắn ta tức khắc đen xì hét to.
"Mụ dám"
Còn chưa nói xong, ngoại trừ tên ngốc, ba người còn lại cũng động, tay súng nhắm trên kia có vẻ hơi do dự, do dự nổ súng g·iết c·hết đồng bạn, hay lao xuống tranh đoạt.
Hắn cũng có cái khó riêng nếu nổ súng không c·hết đối phương để lỡ thời cơ, kẻ có được thánh tích rất có thể có sức mạnh không thèm quan tâm súng ống trong tay hắn.
"C·hết tiệt"
Nổ hai phát cản lại đường di chuyển của bà cô và thiếu nữ, cả người hắn lao xuống, quẳng đại dao, rút dao găm lao nhanh về hướng vương miện.
"Của ta, thánh tích của ta"
Bà cô mập là người tới trước, tay vươn ra vừa tính tóm lấy đã thấy cả người ớn lạnh, kinh nghiệm chém g·iết cả tháng nay khiến nàng ta hình thành chút bản năng, nghiêng người né tránh, từ trong bóng tối một thiếu nữ mảnh khảnh bước ra, dao găm trên tay còn dính chút máu của bà cô mập không hoàn toàn tránh thoát.
"Con điếm dám đâm tao"
Mụ bi thương như dã thú phát điên rít lên một tiếng cả cơ thể đồ sộ đổ ập xuống thiếu nữ, từ trong người lấy ra khẩu súng lục bắn về phía trước.
"Keng, keng"
Một tiếng vang lanh lảnh đánh vỡ không khí, thiếu nữ nhờ áo chống đạn mà sống sót, chỉ là cả người bị phản chấn đánh ngã ra sau, ngã xuống bụi cỏ lau bên dưới.
Bà cô mập cũng không tính t·ruy s·át, lực chú ý của nàng ta đều tập trung vào thánh tích trước mặt.
Tuy thế chút thời gian hai người giao thủ cũng câu đủ để thành niên súng nhắm, thuận lợi tiếp cận, một dao đâm lén trực tiếp xuyên thủng bụng bà cô mập.
"AAAAAAA"
Bà ta hét lên một tiếng thảm thiết, súng trong tay bắn ra, vì đau đớn mà run tay chỉ sượt qua người thành niên, hắn ta cũng không dám dừng lại, liên tiếp ba dao hoàn toàn tiễn đối phương về gặp ông bà.
Sau khi hoàn thành cũng không dám trì hoàn vội vàng tiến tới muốn lấy vương miện.
"Đoàng đoàng"
Hai tiếng súng vang lên, tên thanh niên sững người ngay lập tức, tay vươn ra cách vươn miệng chỉ chưa tới một phân, tuy vậy hắn vẫn cố với lấy, chỉ cần chạm vào được thành tích, nếu may mắn diễn ra quá trình "thích ứng" toàn bộ v·ết t·hương có hi vọng được chữa lành.
"Chỉ một chút nữa thôi"
Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm vào vương miện, một bóng đen to lớn xuất hiện, một cái ôm đẩy ngã hắn ra sau.
Thiếu niên nhìn thách tích ngày càng xa, đáy lòng tuyệt vọng, mắt hiện vẻ quyết tuyệt, tay với xuống bên dây nịt rút dây chốt, quả bom trên người lập tức p·hát n·ổ, một t·iếng n·ổ lớn kéo theo bụi đất mịt mù, thiêu cháy đống cỏ lau biến cả không gian thành biển lửa.
Trong đống cỏ rực cháy, một âm thanh vui vẻ run rẩy vang lên.
"Của ta, là của ta"
Vach ra bãi cỏ lau đang b·ốc c·háy, "Chú tư" cả người đầy máu, da thịt bong tróc nhưng hai con ngươi điên cuồng ánh lên vẻ mừng như điên, hắn xiêu vẹo tiến tới gần vương miện, ngay khi sắp chạm vào, vương miện lập tức biến mất.
Trong ánh mắt ngơ ngác của hắn, một bóng người bước ra từ bên kia, tay cầm vương miện còn cả một đoạn dây cước mỏng, nếu không có ảnh lửa chiếu rọi, giữa đêm đen rất khó phát hiện.
"Mày, mày lừa tao"
Trung niên nhân trong thoáng chốc tỉnh táo lại, thì ra cuối cùng nhóm người mình bị đối phương chơi một vố, hắn giận dữ định rút súng thì phía trước một cột lửa bắn tới, trong cái nhìn tuyệt vọng của hắn, thiêu đốt hắn thành tro tàn.
"Đúng là lòng tham đốt người"
Thiên Hải cười nhạt xoay người rời đi, vừa đi được vài bước hắn bỗng dừng lại, mắt nhìn về một hướng rồi cười khẽ.
"Còn sót một con cá lọt lưới này"
Nói rồi nhấn một nút trên bảng điều khiển trên tay, một t·iếng n·ổ lớn vang lên, xa xa có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của nữ nhân.
Phút chốc cả cánh đồng cỏ lau cháy hừng hực, ánh sáng chiếu rọi như mặt trời, xa xa vô số người chú ý tới động tĩnh nơi đây.
Mặc kệ mọi chuyện phát sinh, Thiên Hải từ tốn bước tới bên một cây cột đèn đã gãy quá nữa, lần nữa cõng lên Như Tuyết bước đi.
Thiếu nữ cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà yên lòng, mắt nhìn đ·ám c·háy dữ dội phía xa, lòng cảm thấy rất ấm áp.