Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 7 : Kịch Chiến




Chương 7 : Kịch Chiến

Bên ngoài tháp đen vẫn tĩnh lặng, những bộ xương khô nằm ngổn ngang, dưới ánh các đốm sáng lấp lánh trên cao chiếu rọi xuống in lên những chiếc bóng cô tịch, lặng yên chờ đợi ai đó phủi đi tầng bụi min trên thân, chôn cất đưa họ vào cõi vĩnh hằng cuối cùng.

Mà bên trong tòa tháp, tuy chỉ cách một lớp kim loại không quá dày lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Không gian bên trong đầy hỗn loạn, lam hỏa tàn phá bừa bãi, ánh sáng vàng lam đan xen đối chọi với nhau, cuối cùng sau một tiếng kiếm vỡ phá nát sự cân bằng mong manh.

Bộ xương khô trên người các mạch máu màu xanh đã vô cùng ảm đạm kéo theo đó các vết nứt như mạng nhện xuất hiện chi chít, mà đại kiếm trong tay cũng đã mẻ một góc, một vết nứt dài kéo đến tận mũi kiếm, trên đầu vương miện đen cũng đã không còn.

Giờ phút này nó đang nằm trong tay một thanh niên cả người đầy máu tươi, chỉ duy có đôi mắt đầy tơ máu mang theo vẻ hung ác còn đang chớp động chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn còn tồn tại.

Kim tự tháp màu vàng rơi xuống tay Thiên Hải, hắn nhìn kim tự tháp rồi lại nhìn phần lõm xuống bên trên vương miện, như nhận ra điều gì đó, hắn nhanh chóng đặt kim tự tháp vào đó.

"Không !"

Bên này bộ xương cũng nhận ra, hắn dường như rất lo lắng, hô to một tiếng, cả người lam hỏa b·ốc c·háy dữ dội.

"Rắc, rắc"

Theo sau từng tiếng nứt gãy rợn người, lam hỏa sau lưng hắn ta hóa thành vô số dị thú, nhân loại có hình thù khác nhau, Thiên Hải vừa nhìn đã nhận ra rất nhiều trong số đó chính là những sinh vật được điêu khắc trên bức tượng bên ngoài cầu lớn.

Xem ra chúng nó là sinh vật bản địa nơi đây.

Thấy tình thế nguy cấp hắn cũng không chần chừ, kim tự tháp gọn gàng đặt vào chỗ lõm, thành công liên kết với vương miện.

Theo ánh sáng vàng chói lọi xua tan toàn bộ lũ sinh vật lam hỏa đang lao tới, dưới cái nhìn sững sốt của Thiên Hải, vương miện vốn đen kịt bỗng chốc như tia laze tẩy qua lớp rỉ sét để lộ ra bên trong một thứ kim loại màu vàng lấp lánh, sờ vào láng mịn như da thịt người, lại cứng cỏi không gì sánh được.

Cả hai yếu tố mềm dẻo và cứng rắn dường như cùng lúc tụ tập trên đây, mang đến một cảm giác rất khó hình dung.

Mà theo kim tự tháp cùng vương miện gắn liền, các kí tự trên kim tự tháp cũng chạy sang vương miện lan đều chạy kín xung quanh rìa vương miện hình thành một vòng tròn kí tự vặn vẹo.

"Đây là cái gì ?"

Thiên Hải ngơ ngẩn cả người, thời gian xung quanh như dừng lại, không biết từ đâu một sinh vật do vô số kí tự hợp thành xuất hiện trên tay hắn, nó vươn ra một vứ v·ũ k·hí gì đó nhắm chuẩn xác đâm vào da thịt Thiên Hải.



"Đau !"

Mọi thứ phát triển quá mức bất ngờ, đến khi Thiên Hãi kịp phản ứng hắn đã bị sinh vật kì lạ kia đâm vào tay, máu đỏ tươi chảy ra dọc theo cánh tay chảy vào vương miện trong tay hắn.

Vương miện vàng kim thoáng chốc bốc lên huyết vụ nhàn nhạt, những kí tự màu đen cũng đổi sang nhiễm đỏ nửa người trên, chúng tựa như vui sướng nhảy múa di động vô cùng nhanh.

"Làm, làm sao có thể ?"

Bên này bộ xương khô cũng nhìn thấy tất cả, hai hốc mắt trống rỗng cũng vì b·iểu t·ình không dám tin mà đẩy hai đốm lửa chập chờn bất định.

Đại đao trong tay cũng rơi xuống, hắn vươn tay xương khô gầy về hướng Thiên Hải như muốn cầm lấy vương miện trở về.

Vương miện vốn thuộc về hắn.

Chỉ duy nhất mình hắn.

"Của ta !"

"Là của ta !"

Bộ xương tựa như phát điên khi nhìn vương miện hoảng kim đã biến thành màu đỏ bán phần, hai đốm lửa vì hưng phấn mà nhảy nhót liên hồi.

"Bất tử"

"Ta cảm nhận được, là thứ nó"

"Thứ sức mạnh đó"

"Mau đưa cho ta !"

Câu cuối như gầm lên, cả không gian chấn động kích liệt, lam hỏa phút chốc bao trùm mọi thứ tựa như vô số độc xà không ngừng lao về hướng Thiên Hải, thế như s·óng t·hần uy áp thẳng xuống muốn nhấn chím hắn trong biển lửa vô tận.

Mà lúc này đây Thiên Hải lại bất động, hắn nhắm chặt hai mắt, từ tốn đeo vương miện l·ên đ·ỉnh đầu, mãi đến khi hàng hà vô số lam xà đến gần mới mở mắt, tròng mắt huyết sắc không có con ngươi, chỉ thuần một màu đỏ đẫm máu.



"Thiên Khải"

Từ miệng hắn khẽ phun ra hai chữ, cùng lúc đó hai điểm tinh thần màu vàng kim xuất hiện trong hai con ngươi đỏ chót.

Vô số năng lượng màu vàng lấp lánh từ dưới đất, từ hư không tràn ra, chúng cuốn bay toàn bộ lam xà, sau đó hội tụ lại trên tay Thiên Hải hình thành một thanh kiếm năng lượng màu vàng.

Kiếm giơ lên trời, bỗng chốc hóa lớn, kéo dài đến tận đỉnh tháp, xuyên thẳng qua trần tòa tháp.

Thứ kim loại đen bất diệt chưa bao giờ bị phá hủy, kể cả trong trận chiến kinh thiên khi nãy, thì bây giờ tựa như tờ giấy nhẹ nhàng bị mũi kiếm đâm thủng, vố số khối đá hình hộp ngay ngắn từ bên trên rơi xuống.

Vài khối trong đó rơi xuống vị trí bộ xương, nhưng nhẹ nhàng bị ngọn lam hỏa búng cháy đánh bay đi.

Mà lúc này bộ xương cũng động, hai đốm lam hỏa chợt tắt, khung xương nó bắt đầu biến dị, đầu lâu bỗng to ra, vốn là có hai hốc mắt theo sự biến hóa vặn vẹo đã hình thành bốn hốc mắt cùng một hốc ở giữa chỉ mới có nửa phần, bốn đốm lam hỏa bùng c·háy d·ữ d·ội bắn tung tóe ra rất nhiều hoa lửa ra không trung.

Hoa lửa rơi ra thiêu cháy không gian hình thành các khu vực vết nứt nhỏ li ti vố số kể.

Mà dường như sự biến hóa này cũng khiến nó trả giá không hề nhỏ, toàn bộ cơ thể theo đó trực tiếp nứt vỡ, tan thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống giữa đường đã cháy trụi tan biến vào hư vô.

Giữa không trung chỉ có một cái đầu to với bốn đốm lam hỏa cháy, kêu lên từng tiếng "xẹt xẹt" quỷ dị.

Thiên Hải hai mắt đỏ ngầu cũng không quan tâm đối phương biến hóa ra sao, một kiếm bổ xuống, chém tan hư không khiến cả không gian chấn động, vặn vẹo, cả tầm nhìn lẫn mọi vật cũng rung lắc, uốn éo theo không gian đổ vỡ.

Kiếm năng lượng lướt qua tới đâu, từng mảng lớn không gian tan nát, thời không sụp đổ, nhân quả biến mất, quy lật tịch diệt, trở thành một vùng không gian loạn lưu đúng nghĩa.

Rõ ràng sức mạnh một kiếm này đã vượt quá sức chịu đựng của không gian nơi đây.

Không chỉ trong tháp, bên ngoài thành phố không gian cũng theo đó mà văn vẹo, tạo thành vô số hố đen lớn nhỏ, lại xuất hiện không ít đường rãnh đứt gãy thời không, tựa như một tấm gương lớn bị người dùng đá ném vào nứt thành vô số vết.

Toàn bộ không gian nơi đây đã sắp không trụ nổi nữa

Mà bên trong tháp đầu lâu tựa hồ cũng cảm giác được nguy hiểm chí mạng, bốn ánh lửa tựa như bốn con mắt nhìn chằm chằm vào vương miện, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam, hiện rõ sự ghen tị và độc ác.

"Mười vạn năm, chờ đợi mười vạn năm"



"Tại sao, tại sao cuối cùng vẫn thất bại"

"Tại sao ngươi thà chọn con chét đó cũng không chọn ta ?"

"Ta hận ! ta hận !"

Biết mình không cách nào cản được một kiếm này, giọng nói tràn đầy oán khí của nó vang vọng trong không gian, bởi vì không gian không ổn định mà ngắt quãng, rung lắc không rõ, tuy thế lại càng trở nên ma quái.

"Thứ ta không có đừng hòng ai có được".

"Ta muốn ngươi chôn cùng ta !"

Nói xong câu cuối cùng, bỗng chốc lam hỏa xung quanh điên cuồng di động, chúng phút chốc lại lao thẳng vào đầu lâu, đầu lâu kia trực tiếp nứt ra rồi tan thành tro bụi, chỉ sót lại một đốm lửa màu xanh cô đặc như giọt nước.

Trong giây phút kiếm trong tay Thiên Hải hạ xuống, giọt nước lấy tốc độ gần như thuấn di trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể hắn, hoàn toàn bỏ qua tắm lá chắn kim tự tháp tạo ra đánh mạnh vào cơ thể Thiên Hải.

"Phụt"

Thiên Hải trực tiếp phun ra một ngụm máu màu xanh, giữa không trung b·ốc c·háy ngọn lửa màu lam, vương miện trên đỉnh đầu theo đó nứt liền một đoạn nhỏ, màu sắc ảm đạm trông thấy.

"Rầm rầm"

Và cũng chính lúc này kiếm trong tay hắn đã hoàn toàn hạ xuống, chém ra một mảnh không gian loạn lưu tối đen như mực, bao quát toàn bộ tầm nhìn của hắn, mà phía sau không gian cũng không còn chịu nổi, từng mảng lớn rơi rụng, cuốn phăng tất cả vật chất.

Không gian loạn lưu bao phủ bốn phía hút hết mọi mảnh vỡ vào trong nuốt trọn tất cả mọi thứ.

Chỉ vài giây sau khắp nơi xung quanh Thiên Hải đã tối đen như mực, là hố đen tuyệt đối không có thứ gì rơi vào còn có thể thoát ra ngoài

Mà không gian quanh thân hắn cũng dần dần bị ăn mòn, vách tường kim loại sau lững đã loang lỗ chấm bi, dần dần bị nuốt chửng, bất quá nhờ có hào quang vương miện tỏa ra, miễn cưỡng làm chậm quá trình sụp đổ của mảnh vỡ không gian duy nhất còn sót lại.

Bất quá đó là quá yếu so với quá trình cắn nuốt, thời điểm mảnh vỡ này và mọi thứ trong đó bị hút vào hố sâu vĩnh cữu, bị xé thành hàng tỷ tỷ hạt vật chất trong không gian loạn lưu chỉ còn tính bằng phút.

"AAAAAAAAAA"

Cũng chính trong thời điểm quá trình cắn nuốt đã sắp chạm đến chân hắn, Thiên Hải bừng tỉnh, trong con ngươi màu đỏ nổi lên ngọn lửa xanh lam, cơ thể cũng bốc lên hỏa diệm thiêu đốt, dù cả người đau đớn vô cùng, hắn vẫn cố cầm vương miện, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó.

Một vòng tròn dịch chuyển xuất hiện từ trên đỉnh đầu rồi trượt xuống, ngay khi vòng tròn hoàn tất cũng là lúc không gian mảnh vỡ hoàn toàn bị thôn phệ.