Chương 6 : Bên Trong Tòa Tháp.
Thiên Hải nhặt lên một sợi dây chuyền, trên đó có khắc vài kí tự bản địa nơi đây, sợi dây này hắn tốn gần một tiếng đồng hồ, mãi mới phát hiện nó nằm bên dưới một xác c·hết không trọn vẹn, tựa như tên xấu số này khi còn sống đã bị đám người hỗn loạn dẫm c·hết tươi.
Xương cốt gần như vỡ vụn, xướng đầu chỉ còn một phần tư, bất quá mặt dây truyền này nằm ngay ở phần bụng, không phải là tên này trước khi c·hết đã nuốt nó xuống chứ.
Xem lại dây chuyền hình bầu dục thon ở hai đầu lớn bằng hai ngón tay tụm lại có thể vừa vặn chui lọt qua cuống họng.
Suy nghĩ như vậy, Thiên Hải cảm thấy có chút hi vọng, trong lòng vui vẻ, cầm lên mặt dây chuyền cẩn thận nghiên cứu.
Hắn nhìn chữ trên đó lại đối chiếu với chữ trên hai phiến cửa sắt kim loại đen tuyền, chữ trên cửa sắt xếp thành một vòng trong trung tâm hai phiến đại môn, lấy mỗi bên cửa là một nửa vòng tròn đồng tâm.
Thiên Hải tìm kiếm rất nhanh đã xác định được hai chữ trên đó trùng với mặt dây chuyền
Do không đọc được nên Thiên Hải chỉ đành mò mẩm, tay chạm vào dí dí vài lần, thấy chữ cái có thể di động nét mặt hắn tràn đầy phấn khích.
Bất quá chữ cái cuối cùng trên mặt dây duyền dù có cố gắng Thiên Hải vẫn không cách nào tìm ra.
Đang lúc hắn định từ bỏ tiếp tục đi dạo các nơi khác trong phế tích thử vận may thì hai mắt hắn bỗng nhíu lại.
Thiên Hải phát hiện, có hai chữ nếu ghép lại thì có thể hình thành chữ thứ ba trên mặt dây chuyền.
"Cử động rồi"
Nhìn hai chữ cái kia có thể di động, hai mắt Thiên Hải sáng lên, hắn nhẹ nhàng di động hai chữ này vào trong vòng tròn, ghép nó lại với nhau thành một ký tự khác.
Lại nhìn hai chữ còn lại, Thiên Hải cũng kéo chúng xuống, dựa theo thứ tự trên mặt dây chuyền xắp xếp theo đúng thứ tự.
Ngay khi vừa kéo nốt một ký tự cuối cùng vào đúng chỗ, ba ký tự bỗng phát sáng, ánh sáng màu vàng chói lọi xuất hiện, các chữ cái còn lại tự động di chuyển xắp xếp bao quanh ba chữ cái kia trong một hình kim tự pháp tạo nên từ các ký tự.
Theo sau chúng cũng phát sáng, rồi một tiếng "kẹt kẹt" khó chịu vang lên, bụi đất rơi xuống, không khí bị hút vào, từ bên trong không gian tối đen như mực, tỏa ra một mùi ẩm thấp khó ngửi.
Thiên Hải cẩn thận trước dùng gập gỗ dò vào thăm dò rồi mới chầm chậm tiến lên, vừa đặt chân vào, ánh lửa bỗng bùng cháy, hàng dài các cột trụ thắp lên ánh lửa màu lam nối tiếp nhau chiếu rọi một con đường đầy xương người trắng hếu.
"Cái quái gì !"
Thiên Hải hoảng sợ nhìn ánh lửa chiếu sáng cả không gian toàn xương trắng, nằm xếp chồng lên nhau vô cùng đáng sợ, tựa như có thể nhìn thấy một cuộc t·hảm s·át tàn bạo ngay trong tòa tháp này.
Dường như toàn bộ dân cư còn lại của tòa thành đều đ·ã c·hết ở đây.
Khi ánh lửa màu lam cuối cùng thắp lên, lộ ra một vương tọa rực rỡ, vương tọa phút chốc bốc lên ngọn lửa màu lam chói sáng, trên đó có một bộ xương khô đang cháy ánh lửa màu vàng kim, trên xương cốt bộ xương có các đường vân màu xanh lam nhấp nháy tựa như mạch máu đang đập.
Bộ xương đầu đội vương miện màu đen, trên có một bệ đỡ tựa như có gắn vật gì đó, đáng tiếc bây giờ đã không thấy đâu.
Nó ngồi chiễm chệ trên vương tọa, một thanh đại kiếm tinh mỉ cắm xuống đất, xung quanh xương trắng bao xung quanh, tất cả đều đưa tay về phía vương tọa tựa như đang cầu xin nó cái gì đó.
Đáng tiếc không có gì phát sinh, thành phố này vẫn diệt vong, tất cả đều c·hết hết, kể cả chủ nhân của tòa thành, kẻ ngự trị trên bảo tọa rực lửa kia.
Thiên Hải cẩn thận quan sát, không vội tiến lại gần, hắn đến giờ vẫn không biết thứ gì đã hủy diệt nơi này, là chính vua của họ kẻ ngồi trên kia, hay là một thế lực thần bí nào đó.
Dù là cài gì, chỉ cần còn sót lại một chút dư lực cũng đủ biến con người bé nhỏ như hắn tan thành cát bụi.
Đúng lúc này, từ sau lưng Thiên Hải ánh sáng mờ nhạt bỗng thu hẹp.
"Kẽo kẹt"
"Cái gì !"
Nghe tiếng động sau lưng Thiên Hải giật mình quay đầu nhìn, vẻ mặt tái mét nhìn hai phiến đại môn đang khép lại, hắn gần như điên lao nhanh về đó, đáng tiếc cuối cùng cũng chậm một bước, khi đường kẻ sáng cuối cùng biến mất ngay giữa hai hàng lông mày.
Thiên Hải đã bị kẹt ở nơi này.
"Là cơ quan"
Lúc này Thiên Hải mới trông thấy có một bộ xương khô đang đè lên một cái bệ cao, hắn vội tiến lại, vừa chạm bộ xương liền tan, lộ ra một vòng ký tự cổ xưa, trên đó nhấp nháy ánh sáng màu vàng, hắn vội học theo bộ dạng của bộ xương, đưa tay theo một góc độ nhất định.
Vòng ký tự nhấp nháy nhanh hơn, nhưng rồi cũng không có gì phát sinh.
Thiên Hải ngay lập tức sắc mặt liền khó coi, nếu hắn đoán không sai đây là cơ quan để đóng cửa lại.
Có thứ đóng tất có thứ mở ra, hai mắt đảo quanh rất nhanh liền phát hiện bên phía đối diện có một bệ đá tương tự.
"Vỡ rồi"
Hai mắt Thiên Hải tối đen, nhìn bệ đá đã vỡ một mảng lớn, phần lớn ký tự đã ảm đạm thất sắc.
Nhìn từ dấu vết rất ngọt không khó đoán ra là do v·ũ k·hí cố tình chặt đi.
"Là thế nào, là có kẻ không muốn người trong đây rời đi, hay ..."
Thiên Hải bỗng chốc có một suy nghĩ đáng sợ.
"Lẽ nào người trong đây không muốn kẻ nào đó thoát ra ngoài".
"Rẹt, rẹt"
Tiếng xương kẽo kẹt phía sau như âm thanh tử thần quanh quẩn bên tai, Thiên Hải cảnh giác quay người nhìn lại, bộ xương trên vương tạ đã đứng dậy, bộ hoàng bào vàng kim theo đó tan thành cát bụi chỉ có bộ xương ánh lam thiêu đốt lên hai ngọn kim hỏa nơi hốc mắt,
Ánh mắt âm u như thần c·hết chiếu thẳng đến chỗ Thiên Hải, Đại kiếm màu lam nâng lên kéo trái tim đang đập nhanh của hắn tới đỉnh điểm.
Thiên Hải khó thở cảm giác áp bức mang theo làn gió sợ hải bao phủ toàn thân hắn.
Dù đại não không ngừng kêu gọi hắn chạy trốn nhưng cả cơ thể như bị tê dại, dù động một ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
Mãi mới xoay được người, đại kiếm kia đã giơ cao, khi hắn bước được bước đầu tiên, lưỡi kiếm chém xuống, môt vòng cung bán nguyệt lam hỏa thiêu cháy không khí, cuốn phăng toàn bộ xương trắng bên trong tháp thành tro bụi.
Trong tháp vốn mờ tối bỗng chốc sáng rực như ban ngày, ánh lam chói lòa trùng kích hai mắt, Thiên Hải tuyệt vọng nhắm chặt mắt, cơ thể đau rát khó chịu, thậm chí hắn còn ngửi được mùi khét, cảm giác như lông tóc trên cơ thể sắp bị đốt trụi, quần áo, giày dép cũng nhanh chóng tan ra.
Cảm giác thiêu đốt như muốn nuốt trọn cả thể xác lẫn tâm thần Thiên Hải, những thứ này như gợi nhớ lại một đoạn ký ức ngủ vùi trong đầu hắn từ rất lâu.
Hắn nhớ lại ngày đó, bản thân khi còn nhỏ từng tuyệt vọng trốn bên dưới bàn ăn trong căn nhà đang b·ốc c·háy, ngây dại nhìn ngọn lửa tựa như ma quỷ thôn phệ mọi thứ xung quanh, cái cảm giác sợ hãi tột cùng đó hắn tưởng như đã quên đi lại lần nữa lại ùa về.
Trong giây phút hắn tưởng như từ bỏ, một cánh tay đã vươn vào, bên dưới lớp giấy bạc, một bàn tay đen nhóm mụn than của chiệc găng tay bảo hộ tóm lấy hắn ôm vào lòng, giây phút đó mọi sợ hãi như tan biến, cảm giác nóng rát biến thành ấm áp.
"Tựa như chính bây giờ"
Thiên Hải thì thào, rồi thợt mở bừng mắt ra, không biết từ lúc nào một chiếc kim tự tháp màu vàng kim lơ lửng trước mặt hắn, các kí tự huyền bí phiêu phù chạy dọc theo kim tự tháp, một vòng ánh sáng màu vàng rực rỡ đánh tan sắc lam đang lao tới, đánh bật mọi thứ, đánh lên vách tường kim loại vang lên những t·iếng n·ổ "Bụp bụp".
Mà ánh sáng vàng đối với hắn tựa như cành là mùa thu êm dịu lướt qua cơ thể, toàn bộ vết bỏng đều nhanh chóng khép miệng, da non ngay lập tực đóng vảy, kể cả cái chân b·ị t·hương cũng hồi phục một cách thần kỳ.
"Bảo bối, ngươi quay lại rồi, ngươi trở về với ta rồi"
Mà lúc này đối diện hắn, bộ xương đội vương miệng đang run rẩy, trong hốc mắt, ngọn lửa màu vàng lung lay dữ dội, cảm xúc tựa hồ rất bất ổn, từ vui mừng, nghi hoặc rồi chuyển sang giận dữ, nó không cử động miệng nhưng trong không trung vang vọng thanh âm dữ tợn.
"Tại sao? tại sao ngươi lại bảo vệ con chét này"
Thiên Hải ngơ ngác, không chỉ vì mình đột nhiên có thể hiểu lời nói của đối phương, càng nhiều là nghi hoặc nhìn kim tự tháp đang lơ lửng kia.
"Thứ này đang bảo vệ mình ?"
Hắn dám thề đây là lần đầu tiên.
"Khoan đã, hình như trước lúc hôn mê mình cũng từng nhìn thấy thứ này"
Đúng là thế, tuy vậy đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp nó, lại còn trong cùng một ngày, Thiên Hải không thể lý giải tại sao thứ này lại bảo vệ hắn, mà bên kia giọng nói đã lớn thêm vài phần, còn ẩn ẩn chút sợ hãi cùng không dám tin.
"Không thể nào, kim lực, kim lực đang rời bỏ ra"
"Tại sao ?"
"TẠI SAO ?"
Thiên Hải lần theo giọng nói kia nhìn sang, bộ xương lúc này hốc mắt đã chuyển thành màu lam, từng luồng năng lượng màu vàng kim như dòng nước bị rút đi từ hai mắt nó, theo sau đó, trên người bộ xương cũng xuất hiện vết nứt, lúc này nó chuyển đôi mắt u lam đáng sợ nhìn chằm chằm Thiên Hải.
"Lam Ma Hăc đế ta làm sao có thể kết thúc ở đây"
Nó dậm mạnh chân xuống sàn làm sụp đổ toàn bộ bệ dỡ kể cả vương tọa sau lưng, tốc độ nhanh đến không thể hình dung, gần như ngay lập tức đã xuất hiện trước người Thiên Hải, đao vung tới, ánh lửa lam ngập trời, giây lát đã bao phủ toàn bộ tháp đen, theo sau là tiếng cười man rợ quanh quẩn trong hư không.
"Ta đã hiến tế toàn bộ thần dân của mình chỉ để đối lấy sự bất tử giả tạo này".
"Ngươi còn muốn c·ướp đi của ta sao".
"không thể !".
"KHÔNG KẺ NÀO ĐƯỢC PHÉP !"
Câu nói vừa kết thúc cũng là lúc đại đao chạm vào màn chắn kim tự tháp tạo ra, hai màu lam vàng đối đầu nhau, không gian liên tục phát ra tiếng bạo tạc, từng đợt lam hỏa trùng kích liên miên bất tận, như sóng vỗ vào bề đê đánh cho màn chắn lung lay bất ổn.
Khí cơ khủng bố gián tiếp tác động lên người Thiên Hải làm cả cơ thể hắn như muốn nứt ra, da thịt rách toát, cơ bắp lộ cả ra ngoài, nhưng dù thế hắn vẫn cố mở to mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm thế trận dằng co cách mình chưa đầy hai thướt.