Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 5 : Phế Tích




Chương 5 : Phế Tích

Thiên Hải tỉnh dậy, cả đầu vẫn còn ê ẩm, hai mắt mở to nhìn cảnh vật trước mắt, hắn nhíu mày rồi giãn ra, mắt lúc to lúc nhỏ, còn sợ mình nhìn nhầm, hay sinh ảo tưởng mà chớp mắt vài lần, sau đó lại lắc đầu qua lại.

"Cái này, cái này là thật sao !"

Hắn dè dặt tiến lại gần, mãi khi xác định chắc chắn khung cảnh trước mắt đã biến đổi, đối diện hắn tường đá kim loại đã phân ra thành nhiều khối to nhỏ khác nhau, ở chính giữa hình thành một thông đạo lớn.

Cuối thông đạo là một màu xanh nhạt không thể nhìn rõ cảnh vật phía xa,

"Cảm giác này thật kỳ lạ"

Dù không biết vì lý do gì đại môn mở ra nhưng suy nghĩ kỹ lại Thiên Hải cảm giác nó hẳn có liên quan đến hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy, các ký tự kỳ lạ trên các quả cầu, đặc biệt là cái kim tự tháp bí ẩn kia.

Các hình ảnh mơ hồ không rõ ràng, Thiên Hải dùng sức vắt óc suy nghĩ cũng không tài nào nhớ nổi những chữ viết kia viết cái gì, dù hắn nhớ rõ mình hình như đã giải nghĩa được chúng.

Thông đạo rất tối không nhìn ra được xung quanh có gì, Thiên Hải đưa tay thử chạm vào liền có cảm giác tê dại như có dòng điện chay qua người, hắn ngay lập tức rụt tay lại, rõ ràng bên cạnh không có bức tường nào cả mà là một dạng vất chất rất kỳ lạ.

Không còn dám đụng chạm lung tung, lúc này Thiên Hải chỉ mong có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Hắn vội chống gậy gỗ tăng nhanh bước chân.

Bước đi gấp gáp âm vàng sàn đá dội lên nhưng âm thanh "bụm bụm" đều đăn nhưng dường như chúng bị bức tường hai bên hấp thụ đi mà không còn vọng lại, âm nghe cũng rất trầm.

Không khí xung quanh tràn ngập một màu quỷ dị.

Đi không được bao lâu, ánh sáng xanh trước mặt dần hiện lên những bóng mờ màu đen, chúng lớn dần theo khoảng cách ngày một gần.

Cuối cùng khi Thiền Hải dè dặt đi xuyên qua một màn sáng màu lam như màn nước ảo diệu gơn lên từng gợn sóng lăn tăn như trên một mặt hồ phẳng lặn.

Khi tầm mắt của hắn tiếp thu những cảnh vật xa lạ xung quanh, và khi hai mắt Thiên Hải trợn trọn nhìn một thành phố khổng lồ hoang tàn đổ nát trước mắt.

Hắn tưởng mình bị hoa mắt, dụi mắt mấy lần mới xác định đây là sự thật, nó dường như là một thành phố nằm sâu trong một hang động khổng lồ với quy mô không biết lớn bao nhiêu.



Trên trần hang động tối đen như mực xen lẫn các dải sáng màu trắng ngà, lại điểm xuyến thêm vô vàn điểm trắng sáng lấp lánh như pha lê.

Nếu như không phải hắn biết là bản thân mình rơi xuống đây từ trên mặt đất rất có thể đã lầm tưởng mình đã lưu lạc đến một thế giới khác.

Một thế giới với bầu trời đêm, bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, và nếu có kẻ nào dám nói đó là g·iả m·ạo, Thiên Hải chắc chắn sẽ không tin.

"Ngươi nhìn đi, đó là giả sao ? những ánh sao lấp lánh kia là giả sao ? những dải sao rực rỡ đó không phải sự thật ư ?"

***

"Thành phố này không biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi"

Thiên Hải nhíu mày nhìn khúc xương trắng trong tay đang tan thành cát bụi, hiển nhiên đã rất lâu kể từ khi thành phố này sụp đổ.

"Ui da"

Hai chân ngã chổng vó lên trời, Thiên Hải quay đầu nhìn xuống mới phát hiện viên gạch lát đường vì quá lâu mà đã trở nên rất giòn, hắn chỉ vừa đặt chân lên đã khiến nó vỡ nát.

Thiên Hải ngẩng đầu nhìn ra xa, cả đoạn đường dài bong tróc đủ chỗ, hai bên đường những cột trụ xiêu vẹo, nhà của đổ nát không còn ra hình dáng gì, chỉ có duy nhất ở xa xa ẩn sau lớp khói mù có ẩn hiện bóng dáng một tòa tháp rất cao.

"Đến cuối cùng ở đây đã xảy ra chuyện gì"

Lại phát hiện rải rác các bộ xương trắng nằm dọc ven đường, hầu như tất cả đều nằm trên đường cái, vì niên đại quá lâu trang phục trên người đã tan thành tro bụi, chỉ còn thừa những bộ xương trắng hếu mục rỗng, cô đơn trong không gian này không biết đã bao lâu.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là hầu như không có một bộ xương nào trong các đ·ống đ·ổ n·át của các kiến trúc trên đường, dù là nhà mái bằng nhỏ xiêu vẹo, hay lầu cao đã đổ tường trước, hiện ra cảnh tượng mục nát bên trong, đến cả các cửa tiệm nghiêng mình trước thời gian.

Tất cả đều không có một bóng người nào.

"Là hướng vào tòa tháp kia sao"



Không có quá nhiều dữ liệu hắn cũng không thể suy đoán được gì, chỉ có thể từ hướng c·hết đi của các cư dân ở đây mà suy đoán bọn họ có vẻ đang rất vội vàng di tản về một nơi nào đó trong thành phố, những bộ xương trên đường rất có thể là những người xấu số không kịp di tản.

Một t·hảm h·ọa không biết tên gây nên c·ái c·hết cùng sự sụp đổ của toàn bộ cư dân trong thành ngay lập tức khiến trái tim Thiên Hải đập gia tốc, một nỗi sợ hãi vô danh xâm chiếm lấy tâm trí hắn.

Tuy rất muốn quay đầu rời khỏi nhưng khi nhìn về bức tường kim loại tối đen như mực kia và cả bóng tối tuyệt vòng đằng sau đó, Thiên Hải chỉ có thể cắn răng bước tiếp.

"Không có dấu vết chiến đấu, hẳn là không có c·hiến t·ranh hay kẻ xâm lược nào"

Từ những dữ liệu hắn quan sát được hẳn không có cảnh chiến đấu trong thành, dường như là một mối đe dọa ngay bên trong tòa thành hoặc một thứ gì đó đột nhập vào mang sức mạnh hủy diệt toàn bộ nơi đây.

Chỉ suy nghĩ chốc lát hắn đã đến dưới chân tòa tháp cao, nơi đây dường như là trung tâm thành phố, các hướng đông, tây, nam, bắc đều có các con đường dẫn đến nơi đây, tổng cộng có tới tám con đường lớn, mà điều khác biệt là nơi này có rất nhiều xương trắng nằm chồng chất lên nhau.

Vừa di chuyển vừa gạt đống xương trắng hai bên, cuối cùng hắn cũng đến dưới chân tòa tháp, lúc nãy từ xa không hoàn toàn cảm giác hết nhưng khi đến gần hắn bất giác bật thốt lên.

"Thật cao".

Không phải ngẫu nhiên mà hắn thốt lên lời này, mặc dù Thiên Hải chưa từng tận mắt chứng kiến tòa nhà cao nhất thế giới, nhưng tòa tháp trước mắt thật sự quá cao, cao đến mắt thường không cách nào nhìn ra, từ xa xa đã thấy nó thật to lớn, nhưng khi đến gần mới thấy hết sự kì vĩ của nó.

Tòa nhà cũng làm bằng kim loại hoặc hợp kim màu đen rất giống với tường thành, hoàn toàn khác biệt nhà cửa trong thành phố, thứ kim loại này dường như thách thức thời gian, dù không biết bao nhiêu năm vẫn cứng cõi, sừng sững giữa trời đất.

Vẫn là cảm giác nhột nhột quen thuộc, tòa tháp hình trụ khổng lồ đường kính gần ngàn mét này thật sự quá "quen thuộc".

"Cái gì ? tại sao ta lại cảm thấy nó quen thuộc ?"

Thiên Hải bất giác hoang man, từ khi bước vào toa thành, cảm giác quen thuộc tưởng chừng như biến mất đã trở lại, hắn nhíu mày nhìn tòa tháp bất giác nhíu mày.

"Phải chăng không phải ta quen với nơi đây"

"Mà là với thứ kim loại kỳ lạ này sao?"

Câu hỏi hắn biết trước là không có câu trả lời, chỉ đành thở dài gạt sang một bên, hắn đi vòng theo tòa tháp rất nhanh đã thấy cửa vào.

Hai cánh cửa sắt to lớn chặn lại đường đi, bên này xương trắng càng nhiều hơn gần như phủ kín cả lối đi.



"Có vẻ là người ở đây muốn tiến vào tòa tháp, đáng tiếc nó đã đóng kín"

Nhích lại gần lật hết đống xương ngán đường cao quá nửa người cuối cùng hắn cũng nhìn rõ cánh cửa to lớn hơn mười mét trước mặt.

Bề mặt nhẵn nhụi không hề được điêu khắc hay trang trí gì cầu kì hoàn toàn khác với phong cách kiến trúc tinh diệu của nơi này.

Nơi mà từ các bức tượng đá trên cầu, đến các họa tiết trên nhà cửa, kể cả các tàn tích còn sót lại ở một quãng trường gần đó, rất hiển nhiên người nơi đây đã đạt tới trình độ văn minh rất cao, tối thiểu nhất cũng phải tầm cỡ thời kỳ phục hưng trên trái đất.

Điều đó càng làm kỳ quái thêm việc một kiến trúc quan trọng nhất trong tòa thành lại có vẻ đơn giản đến như vậy.

"Trừ khi thứ này vốn không phải do bọn họ tạo ra !"

Một suy nghĩ ngay lập tức xuất hiện trong đầu Thiên Hải, hắn từng nghe nói có rất nhiều cộng đồng dân cư sống trong các khu di tích cổ xưa, mà những thứ đó vốn không hề do bọn họ tạo ra, có lẽ người nơi đây cũng như vậy, điều có cũng lý giải cho việc vật liệu tòa tháp và bức tường kim loại bao bên ngoài khác biệt hoàn toàn với phần còn lại trong thành phố.

"Điều đó không còn quan trọng, mình phải tìm cách vào được đây"

Thiên Hải có linh cảm trong tòa tháp này ẩn chứa bí mật sự diệt vong của tòa thành, cũng có lẽ sẽ có phương pháp giúp hắn rời khỏi nơi quái quỷ này.

Thiên Hải bắt đầu lấy tay lần mò, hắn nhớ lại mình cũng đã tìm ra được cơ quan khởi động mở cửa vào thành phố, nếu nơi đây đều cùng vật liệu rất có thể đều sẽ có cơ quan tương tự chăng ?

"Là nó".

Thiên Hải vui mừng phát hiện trên cửa có các kí tự, tuy rất mờ nhưng có thể nhìn thấy, là loại chữ in nổi, chữ viết hoàn toàn tương tự kí tự kì bí trên hai phiến đại môn cổng thành.

"Tại sao lại không hiểu rồi"

Nhìn hổi lâu cũng không biết nó ghi gì, Thiên Hải có chút hoài nghi việc mình có thể đọc hiểu nó chỉ vài tiếng trước có thật sự hay chỉ là ảo giác mà thôi.

Bất lực hắn đành lục tìm đống xương trắng, nhất là các bộ xương gần cửa, nếu bọn họ đã lao đến đây trong thời khắc nguy hiểm nhất, thì ít nhất sẽ biết thứ này có lẽ có thể cứu họ.

Người càng gần cổng địa vị sẽ càng cao, ít nhất là cao nhất trong số bình dân, hẳn sẽ có cách nào đó tiến vào.

Nếu không sẽ không mù quán chạy tới đây mà không phải thoát ra bên ngoài thành phố.