Chương 4 : Cửa ?
Cố gắng rồi cũng sẽ thành công.
Thiên Hải không nhớ rõ đã vỡ bao nhiêu tảng đá trong tay, chỉ thấy sau một tiếng "rầm " lớn, xúc tu đá cuối cũng vỡ ra, kéo theo đó thanh v·ũ k·hí dài cũng rơi xuống, theo góc độ mà hắn đã tính toán sẵn, thuận lợi tạo thành một cây cầu nhân tạo.
"Thành công rồi".
Khói bụi tan đi lộ ra một con đường nối dài sang bờ bên kia, nhìn con đường hẹp chỉ vừa một người đi qua, Thiên Hải nở nụ cười tươi, cuối cùng sau bao nỗ lực hắn cũng thành công.
Không tiếp tục chần chừ, Thiên Hải cẩn thận từng bước đi qua, với độ cứng gắn đã được kiểm chứng, hắn chỉ lo lắng duy nhất vấn đề trượt chân rơi xuống, nên một đoạn đường không dài lại lấy đi thời gian hơn năm phút đồng hồ của Trần Hải.
Mãi đến khi chân đặt được lên bờ bên kia, in lên nền đá một vết chân hơi mờ, kèm theo đó là ánh lửa sáng lên từ hai bức tượng cách hắn chưa đầy ba mét.
Ánh sáng xanh rọi vào gương mặt nhễ nhãi mồ hôi của Trần Hải, ánh lên đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy kiên quyết.
Xa xa ánh sáng xanh nhấp nháy lần nữa xuất hiện, chẳng lẽ lũ "đom đóm" vốn rồi đi lại quay lại đón hắn, hay có nguy hiểm nào đó buộc chúng phải quay lại.
Suy nghĩ lóe lên rồi tức khắc bị dập tắt
"Còn đường khác có thể đi sao ?"
Cười tự giễu bản thân, hắn lần nữa chỉnh lại vạt áo, phủi bụi trên người, chân đạp xuống đất lần nữa tiến lên.
Những bức tượng đá vẫn hùng vĩ như thế, hàng trăm bức tượng với hàng trăm kiểu dáng khác nhau cùng đủ kiểu v·ũ k·hí, khí cụ lạ mắt, chúng xắp xếp nối liền liên miên không dứt, kéo dài hàng cây số không đút đoạn, rõ ràng không có một nền văn minh nào trên trái đất từng tồn có một công trì kì vĩ mà bí ẩn như vậy.
"Chẵng lẽ là người ngoài hành tinh dựng nên".
Mấy thông tin mang thuyết âm mưu lướt qua não hắn, Thiên Hải rất khó không liên tưởng những bức tượng mang hình thú kỳ quái này với các nền văn minh ngoài hành tinh từng ghé thăm trái đất trong quá khứ, dù nhiều người tin rằng đây chỉ là giả thuyết vô căn cứ.
Bất quá Thiên Hải lại cảm giác đây là một suy đoán có thể, hắn thậm chí còn cho rằng loài người căn bản cũng không phải là sinh vật bản địa trên trái đất.
Sự tiến hóa vượt bậc của nhân loại trong một thời gian quá ngắn, các đặc điểm thích nghi không phù hợp với môi trường trên trái đất, ... và còn rất nhiều dấu hiệu rất đáng để quan tâm.
Theo dòng suy nghĩ kéo dài, hắn không biết đã đi bao lâu, chỉ biết khi phía trước xuất hiện một cánh cửa kim loại màu đen khổng lồ chắn ngang đường đi, Thiên Hải mới trong mơ mảng tỉnh dậy.
"Thật hùng vĩ".
Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thiên Hải, trước mặt hắn, phía cuối con đường và cũng là điểm cuối của cây cầu.
Một đại môn to lớn không nhìn thấy điểm cuối xuất hiện trước mắt, nói là đại môn thực chất chỉ là một góc của một cánh cửa to lớn vô ngần.
Phần lớn nó đều chìm trong bóng tối xung quanh, ánh sáng mờ từ tượng đá gần bên chỉ đủ soi sáng một vùng nhỏ, nhưng như vậy là đủ để thấy sự to lớn của thứ này.
"Đây thật là một cánh cửa sao ?"
Không biết tại sao Thiên Hải lại ngay lập tức phán định bức tường kim loại trước mặt này lại là một phần của một đại môn khổng lồ, chỉ là hắn có một cảm giác rất quái lạ, cảm giác thứ này rất quen thuộc, chẳng lẽ là hiệu ứng Deja vu.
Tự cười bản thân ngu ngốc, Thiên Hải tiến lên, bức tường kim loại mát lạnh như băng, nhưng cũng không trơn nhẵn mà hơi xù xì, đặc biệt khi hắn đang cảm nhận lại phát hiện lòng bàn tay nhột nhột.
"Thứ nay đang di chuyển !"
Giật mình thu tay về, Thiên Hải ngạc nhiên nhìn về phía trước, vẫn là bức tường kim loại tối đen, nhưng rõ ràng vừa mới nãy hắn có cảm giác những hạt nhỏ gồ lền trên nền kim loại tựa như đang chuyển động, cảm giác chân thực đến rợn người khiến hắn bất giác lùi lại hai bước.
Hít sâu một hơi Thiên Hải lại bước tới, lần này hắn không trực tiếp chạm vào bức tường kim loại, mà đi vòng sang hai bên tìm kiếm xem có thứ gì để mở thứ này ra không.
Xét thấy đây là điểm nối với chiếc cầu, rất có thể chỗ này nằm ở trung tâm cánh cửa, là lối mở ra vào dẫn vào thứ bên trong, có thể là gì nhỉ ?
Một thành phố ?
Một lăng mộ ?
Hay là một căn cứ bỏ hoang nào sao ?
Rõ ràng phải làm Thiên Hải thất vọng, dường như không hề có bất cứ cơ quan nào để mở cổng, phải chăng nó chỉ có thể được mở từ bên trong.
Đang trong lúc Thiên Hải bất lực, những con "đom đóm" biến mất nãy giờ bỗng xuất hiện, chúng nó bay từ bên trong bức tường kim loại đi ra, nối đuôi nhau lượn vài vòng trong không trung rồi bay thẳng lên trời, biến mất dần trong bóng tối bao la.
Đom đóm biến mất nhưng thiên Hải lại tìm thấy hi vọng, hắn vội chạy sang, vui vẻ phát hiện trên bề mặt bức tường cách đầu hai mươi cm có một hốc nhỏ rất khó phát hiện.
Thiên Hải chần chừ, trước dùng gậy gỗ thử chọc vào, hốc này không sâu, ước chừng chỉ hơn mười phân, lại ngoáy gậy vài vòng, đến khí rút ra gậy gỗ vẫn hoàn hảo thì lòng hắn mới yên tâm.
"Làm thôi".
Sau vài giây suy tư, cuối cùng Thiên Hải quyết tâm tự mình thăm dò, trong đầu liên tưởng đến vài cơ quan mở khóa trong phim cũng là dạng này, biết đâu mình lại gặp may.
Phải nói từ khi rơi xuống đây vận may của hắn không tệ, người khác rơi xuống đều tan xương nát thịt.
Hắn không những còn sống một cách bí ẩn, còn may mắn tìm được lũ "đom đóm" dẫn đường đến được tận đây.
Nếu không phải là một người lý tính theo chủ nghĩa duy vật, không biết bây giờ có phải hắn đã quỳ xuống chắp tay cảm tạ thần linh dẫn lối cho rồi.
Hình ảnh buồn cười của bản thân vừa xuất hiện đã bị cái lắc đầu đánh tan, Thiên Hải lấy lại tinh thần, chầm chậm đưa tay thăm dò vào bên trong.
Vẫn cảm giác mát lạnh quen thuộc, cảm giác ngứa ngáy ở tay chứng tỏ bức tường đang chuyển động không phải ảo giác của bân thân.
Tuy vậy Thiên Hải cũng không nghĩ nhiều, đã nhận định công trình của người ngoài hành tinh thì căn bản không thể dùng suy nghĩ cùng định luật của trái đất mà phán đoán được.
"Đây là" .
Hai mắt Thiên Hải sáng lên khi tay hắn mò được một vật hình tròn tỏa ra hơi ấm, cảm giác hoàn toàn khác biệt với sự lạnh giá xung quanh, sau quả cầu dường như có khe hở, đáng tiếc hắn đã không thể vươn tay sâu vào thêm.
Có hơi ấm tỏa ra chứng tỏ quả cầu có năng lượng, phải chăng đây là vật mấu chốt giải quyết vấn đề ?
Hắn nắm lấy quả cầu muốn rút ra lại không tài nào động đậy, có vẻ nó đã được gắn chặt với tường kim loại.
"Thịch"
Không thể bỏ cuộc Thiên Hải lại sờ mó một hồi, cuối cùng một thanh âm nhỏ chỉ vừa đủ nghe thấy vang lên, bàn tay cảm giác quả cầu xoay tròn, hắn hoảng sợ vội rút tay ra.
Gần như ngay lập tức khi cánh tay hắn vừa ra khỏi, bức tường hơi dịch chuyển, vài mãu bụi rơi xuống, chỗ hốc tối bống sáng lên, ngay lập tức bị bịt kín, đồng thời một nửa quả cầu hắn vừa chạm tay đã xuất hiện trên bề mặt, lòi ra một nửa vòng cung.
"Chữ quái gì ?"
Cuối cùng Thiên Hải cũng biết mình chạm vào thứ gì, là một quả cầu tỏa ánh sáng màu lam, không phải nói là nó đang nhốt một ngọn lửa màu lam đang nhen nhóm cháy một cách yếu ớt, nó cháy rất kỳ lạ, biến áo chập chờn tựa như hình thành một ký tự kì lạ.
"Thịch, thịch"
Thiên Hải còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn tựa như đã kích hoạt một cơ quan nào đó, các quả cầu với những đốm lửa xanh liên tiếp sáng lên, chúng chắp lại thành một hình thù kỳ lạ, mà bản thân các quả cầu cũng cháy lên các ngọn lửa với các kí tự khác nhau.
"Thiên sinh vạn vật
Địa dưỡng vạn linh"
Hai mắt Thiên Hải ngây ra, miệng thì thào lẩm bẩm, đến khi nói xong hắn mới giật mình tỉnh táo, cả người ngây dại.
"Cái quái gì, tại sao mình có thể hiểu nó"
Phút chốc đầu óc lại mê muội, các ký tự kia lần nữa trở nên tối nghĩa khó hiểu, chuyện vừa rồi phát sinh tựa như một giấc mộng, giật mình tỉnh giấc mộng cũng tan.
Thiên Hải ôm đầu ngồi sụp xuống, căn bệnh đau đầu m·ãn t·ính h·ành h·ạ hắn hai mươi mấy năm nay lần nữa tái phát.
Hai mắt hắn mờ đi, các kí tự kia lại trở nên dễ hiểu, hắn nhìn thấy chúng nó tựa như di chuyển, xoay tròn xung quanh một quả cầu có ngọn lửa màu vàng rất nổi bật, trong đó lơ lửng hình một kim tự tháp màu vàng óng ánh phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Nếu tập trung nhìn kỹ có thể thấy trên kim tự tháp có khắc các ký tự nối dài với nhau, chúng nhún nhảy như vật sống, cố tình né tránh ánh mắt Thiên Hải nhìn sang.
"Thiên địa tuần hoàn
Nguyên năng vĩnh cửu
Chúng sinh luân hồi
Duy ta bất tử"
Nhìn mấy chữ đang nhảy, Thiên Hải nén đau cười mỉa mai
"Tên điên nào viết cái này"
Chưa đợi hắn nói hết câu, chữ trên kim tự tháp lại thay đổi.
"Bất tử tại tâm
Bật diệt trên thân
Linh hạt hóa thần
Thiên năng đúc nhân
Nhân quả tuần hoàn
Vạn kiếp vĩnh sinh"
Sau khi thì thấm những chữ cuối cùng, đầu óc Thiên Hải đã không cách nào chịu đựng được, hai mắt tối đen trực tiếp ngã ra trên đất, hôn mê b·ất t·ỉnh, tuy nhiên trước đó hắn vẫn không quên phát ra tiếng cười nhạo.
"Đúng là điên mà, nhân có thể bất tử bất diệt sao ?"
Lúc này trên bức tường kim loại đối diện hắn, những quả cầu đang phát ra ánh sáng lam bỗng chốc di chuyển, tụ lại thành một vòng tròn, ở chính giữa, một hốc nhỏ được hình thành, một quả cầu màu vàng cam chứa bên trong một kim tự tháp màu vàng kim bắn ra.
Nó lơ lửng trên người Thiên Hải, tựa như đang đánh giá hắn, năng lượng màu vàng như dòng nước lướt qua lướt lại trên cơ thể đối phương, mà dòng chữ trên thân lần nữa thay đổi, sau đó nó dùng tốc độ cực đai lao thẳng vào cái hốc ban đầu của mình.
"Rầm"
Một tiếng động lớn vang lên, cửa kim loại rung lắc dữ dội, các quả cầu xanh bắt đầu di chuyển, theo sự di chuyển của bọn nó rạch ra các đường kẻ sâu hắt ra ánh sáng màu vàng, khi các vết nứt ngày càng nhiều, các quả cầu cũng hội tụ ở nơi xa hợp lại thành một quả cầu lớn với ngọn lửa màu xanh rất lớn.
Các vết nứt cũng bắt đầu tách rời, các khối kim loai màu đen di chuyển theo các chiều dọc ngang khác nhau trong không gian ba chiều, tách thành các khối nhỏ lơ lửng giữa không trung, để lộ ra một thông đạo rộng lớn nối thẳng vào sâu bên trong.