Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 3: Cầu Đá Bỏ Hoang




Chương 3: Cầu Đá Bỏ Hoang

Thành Phố YY.

Hai thanh niên hối hả chạy nhanh trong tiếng còi hú inh ỏi, dưới ánh đèn đường le lói còn sót lại, trước mặt bọn họ xe cộ cháy rụi nằm xếp chồng lên nhau, mặt đường bằng phẳng giờ cũng loang lổ hố to nhỏ khác nhau, xa xa từng cột lửa khổng lồ b·ốc k·hói lớn khi ngút trong đêm tối.

Trên đỉnh đầu vô số mấy bay quân sự nối đuôi nhau gào thét lướt qua, những điểm sáng nhấp nháy liên tục thay thế những vì sao sáng đã bị khói đen che mờ.

Hai người vừa bước chân lên cầu, đèn đường bỗng hư hỏng xẹt qua vài tia điện rồi vụt tắt, lúc này một người trong đó vừa chạy vừa quay lại nhìn người bạn đang ở phía sau mình nói.

"Thế Vinh nhanh lên, chúng ta cần vào hầm trú ẩn ...".

Nói chưa hết câu sắc mặt cậu ta bỗng biến đổi.

"Tránh ra".

Đúng lúc này không khí vang lên tiếng động lớn, âm thanh xé gió như muốn đục thủng màn nhĩ của mình, Thế Vinh vô thức quay đầu, nhìn lên bầu trời phía sau, chỉ thấy tầm mắt hoàn toàn bị ánh lửa bao phủ, không đợi hắn hoảng hốt người bạn bên cạnh đã lao tới xô mạnh hắn.

Thế Vinh ngơ ngác cảm giác thân thể mình bị trọng lực kéo xuống, mắt nhìn về trước chỉ thấy ánh lửa ngập trời, toàn bộ cây cầu bị một chiếc máy bay b·ốc c·háy đâm trúng, vốn đã bị tàn phá không chịu nổi, lúc này cây cầu tuyên bố hết hạn, nó vỡ ra thành tửng mảnh to nhỏ thay nhau rơi xuống lòng sông lạnh giá.

"Không !"

Nhận ra bạn mình còn ở trên cầu, Thế Vinh tuyệt vọng gào thét, bất quá tiếng của hắn hoàn toàn bị t·iếng n·ổ mạnh lấn át, thân hình của hắn cùng hàng ngàn khối đất đá cứ thế lao mạnh xuống lòng sông.

Giữa trời đêm ánh lửa trông thật nổi bật, và nếu từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ mọi nơi, đâu đâu cũng là ánh lửa ngập trời.

"Ta còn chưa c·hết sao".

Thế Vinh hoảng hốt mở mắt, vùng nước lạnh giá bao trùm xung quanh, bên người hắn chỉ toàn một màu đen kịt, lờ mờ có ánh lửa xa xa xuyên qua mặt nước vặn vẹo thành một bóng mờ màu cam.

Đạp chân vung tay, hắn vội vàng muốn bơi lên, bất quá đất đá đang lao xuống hoàn toàn cản mất đường bơi của hắn.

"Đau !"



Cảm giác nhói ở vai khi bị một phiến đá nóng rực xẹt qua, Thế Vinh cắn răng nhịn đau cố gắng vừa né tránh vừa bơi nhanh, và ngay khi những luồng oxi cuối cùng hao hết hắn cũng thành công trồi lên mặt nước.

Lúc này cây cầu phía xa đã hoàn toàn sụp đổ chỉ còn vài ba mảnh vụn của xe cộ, của chiếc m·áy b·ay x·ấu s·ố đang b·ốc c·háy dữ dội, ở trên mặt nước hình thành nên những đèn lồng rực rỡ.

Cùng lúc đó, cảm giác lạnh giá bao trùm toàn thân, Thế Vinh luyến tiếc nhìn về phía cây cầu vừa sập, tựa như có thể nhìn thấy thiếu niên gầy gò mặc áo khoác bông đang vẫy tay với hắn.

Nhắm mắt cảm nhận cái lạnh giá thấm tận tâm can, hắn xoay người, đập tay duỗi chân bơi về phía bờ đối diện.

Mắt nhắm lại để ngăn nước vào mắt hay phải chăng là để ngăn nước mắt rơi xuống, cảm giác mất đi một người quan trọng thật khó chịu làm sao !

Cũng may con sông này không quá rộng, chỉ mất vài phút Thế Vinh đã bơi được nửa đường, đúng lúc này phía trên đầu hắn, xuyên qua màn đêm đen có vô số sao băng đủ loại màu sắc như tinh hà vẫn lạc xẹt qua bầu trời.

"Thật đẹp !"

Thế Vinh dừng bơi, đứng nước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của hắn.

Không chỉ Thế Vinh, giờ phút này gần như tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn lên bầu trời, kể cả những nơi đang là ban ngày thì thứ ánh sáng đó vẫn vô cùng nổi bật, lấn át cả ánh sáng mặt trời, chiếu rọi màn đêm, chiếu rọi lòng người, chiếu rọi lên hi vọng cho nhân loại.

***

"Đó là" .

Thiên Hải trợn tròn mắt nhìn công trình kiến trúc xa lạ đằng xa, trước mặt hắn là một phần của một kiến trúc màu đen to lớn, một cây cầu đá màu đen với hàng dài những bức tượng đá xây hai bên.

Hắn bước chân lại gần, bất chợt hai bức tượng gần nhất sáng lên ngọn lửa màu xanh quỷ dị, chiếu rọi lên hình dáng hai sinh vật quái lạ mà Thiên Hải chưa từng thấy bao giờ, dường như một ngọn lửa cháy lên trong miệng một sinh vật giống đầu chó, cái còn lại trong bàn tay mười ngón của một sinh vật ba chân dị dạng.

Hít sâu một hơi Trần Hải đạp lên bước chân đầu tiên, thổi tung lên một tầng bụi thật dày, tựa như đã rất lâu rồi không có ai qua lại, và hắn chính là vị khác đầu tiên của nơi này sau hàng sa số năm thàng dài đằng đẳng.

Một bước.

Hai bước in trên nền đá phủ bụi.



Theo tiếng bước chân vọng lại, là từng cột đá sáng lên ánh sáng màu xanh, từng gương mặt tượng đá khi thì dữ tợn, khi thì quỷ quái, lại có ma mị thánh thiện, thậm chí Thiên Hải còn phát hiện một bức tượng sinh vật dạng người đang cầm một v·ũ k·hí rất lạ,

Bức tượng này thu hút chủ ý của hắn không chỉ có như thế, nó còn đứng một mình đối diện không có bức tượng dị thú nào, ngoài ra khoảng cách với các bức tượng tựa hồ cũng lớn hơn, càng nhiều giống một người canh gác, canh giữ các con thú tượng đá kia thoát ra ngoài.

Thiên Hải lại gần, đập vào mắt là thứ v·ũ k·hí giống như một cây gậy được gắn vô số gai nhọn xung quanh xếp lại rất giống một chiếc khiên, ở chính giữa phồng lên một vòng hình tròn, tựa hồ chứa một viên ngọc dạng pha lê hình thoi.

Áo giáp trên người bức tượng cũng là loại Thiên Hải chưa bao giờ bắt gặp, nó che kín toàn thân thậm chí bao cả hai chân một cách chặt chẽ, chỉ lộ ra cái đầu, điêu khắc một thanh niên tóc xoăn nhung nếu để ý kỹ thì tóc hắn ta như đang sống có phần giống medusa trong thần thoại Hy Lạp.

Nhưng đặc biệt nhất là hắn ta có tận năm con mắt, phân bố ngay trên chiếc mũi, bao quát cả vầng tráng cao, con mắt ở giữa hình tròn rất kỳ lạ, điêu khắc các họa tiết và ký hiệu vô danh, Thiên Hải tập trung nhìn vào lòng bất giác hoảng hốt, có cảm giác như linh hồn bị kéo đi.

Chỉ chớp mắt một cái hắn liền phát hiện khung cảnh thay đổi, cầu đá dưới chân biến thành một chiến trường rộng lớn vô tận, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi đều là xác c·hết đủ loại kiểu dáng cùng mũ giáp, v·ũ k·hí tả tơi, xa xa còn có thể trông thấy rất nhiều v·ũ k·hí to lớn nằm ngỗn ngang, mỗi một cái đều có thể vượt qua cả tòa nhà cao nhất trên trái đất, mà dường như đây chỉ là mảnh vỡ còn sót lại.

Không biết v·ũ k·hí chân thật cao lớn đến cỡ nào.

Cái nhìn cũng dọc theo mãnh vỡ v·ũ k·hí nhìn lên bầu trời, ở đây là một mảnh phiến hồng hỗn loạn nhiều màu sắc giao thoa vào nhau, không có vì sao cũng không có mặt trời, tựa như một dãi cực quang hỗn loạn đan xen lại.

Cũng như trên mặt đất, trên bầu trời cũng rãi rác vô số mãnh vụn lơ lửng giữa không trung dường như lấp kín cả tầm mắt hắn.

Thiên Hải hoảng hốt, tay đưa ra giữa không trung, bất giác đầu nhói lên, một cái chớp mắt hắn lại lần nữa xuất hiện trên cầu đá, không biết từ lúc nào tay đang chạm vào bức tượng hình người năm mắt kia.

"Cái quái !"

Thiên Hãi vội rút tay ra, nhớ về khung cảnh quỷ dị lúc nãy, hắn bỗng rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lên tận đỉnh đầu, da gà nổi lên, hắn cũng không dám nấn ná thêm, chống gậy từng bước khó nhọc bước đi tiến về phía trước.

"Gãy rồi sao"

Đi chưa được bao lâu Thiên Hải buộc phải dừng bước, phía trước hắn là một màu đen u ám, cây cầu bị gãy lộ ra vực sâu bên dưới, do không có ánh sáng hắn cũng không biết đến cùng bên dưới là gì, là nước, hay là một miệng hố sâu không thấy đáy.

Suy tư một chút Thiên Hải lấy ra lon nước ép táo lúc trước, thẳng tay ném xuống.

"Tõm"



Rất nhanh truyền ra tiếng nước, nhưng dù bên dưới là nước Thiên Hải cũng không dám nhảy xuống, hắn không biết bên dưới đó có gì, liệu có nguy hiểm hay không, biết đâu dưới đó có một đầu quái vật khổng lồ bị bỏ đói không biết bao lâu đang chờ con mồi ngu ngốc náo đó tự cúng mạng mình cho nó.

Không suy nghĩ mà lựa chọn đâm đầu xuống khác nào tự tìm đường c·hết.

"Phải có cách nào đó"

Thiên Hải thật sự không muốn quay lại, "đom đóm" phát sáng đã băng qua cầu từ lâu, ánh sáng của chúng đã mờ nhạt gần như không còn trông thấy, nếu còn tiếp tục nấn ná ở đây Thiên Hải thật sự lo lắng bản thân sẽ bị mắc kẹt ở đây.

Ở đây, nơi không có chút ánh sáng nào, nếu không còn lũ "đom đóm" dẫn đường hắn khác gì một thằng mù đúng nghĩa.

"Để xem".

Hắn đưa mắt nhìn quanh, ý đồ tìm kiếm thứ gì đó băng qua, lúc nãy nhờ ánh sáng "đom đóm" phát ra hắn đã đại khái đoán được khoảng cách băng qua phần cầu bị gãy này hẳn tầm mười mét, chỉ cần tìm thứ gì đó đủ dài bắt qua là vẫn còn hi vọng.

So với việc quay trở lại bóng tối mò mẫn trong vô vọng, thì tiến về phía trước là lựa chọn gần như duy nhất lúc này của Thiên Hải.

"Có thể thử".

Thiên Hải tinh mắt đê ý thấy một bức tượng gần mép cầu bị sụp đã bị vỡ hết một nửa, chỉ còn lại non nửa trông rất quỷ dị, nó là một sinh vật rất cao, so với các bức tượng khác phải cao gắp đôi, tất nhiên dù bị vỡ một nửa, Trần Hải cũng không tin mình có thể đẩy ngã bức tượng làm cầu băng qua.

Thứ hắn chú ý là v·ũ k·hí trong tay đối phương, không, hẳn là một trong số đó, trong số gần chín cây v·ũ k·hí còn lại trên bức tượng, nó gần sát với phần tượng bị vỡ, là một thứ gì đó rất dài giống một chiếc kim thẳng đứng chọc thẳng lên trời.

"Đúng rồi là nó"

Hai mắt Thiên Hải phát sáng nhìn vào thứ giữ v·ũ k·hí là một đoạn xúc tu rất mảnh, nó tựa như cũng bị chấn động trong vụ sập mà đã gãy mất một nửa, nửa cọn lại cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Nói là làm, Thiên Hải đi tới gần mép cầu, bên này có rất nhiều đá to rơi vãi trên đất, có lẽ là dư âm từ vụ sụp, một phần đất đá chưa đổ hết xuống, vừa vặn làm v·ũ k·hí trong tay Thiên Hải.

Một lúc sau hắn quay trở lại, lần này không còn là tay không nữa, trên tay hắn đã có một khối đá vừa vặn.

"Vỡ cho ta"

Thiên Hải gầm lên một tiếng, tay cầm đá đập từng cái lên xúc tu bằng đám, âm vang lên từng tiếng "rầm rầm" rung động, tuy vậy mãi một lúc lâu, tốn sức ba bò chín trâu cũng chỉ đập vỡ một mảnh nhỏ, tương phản khối đá trong tay hắn đã tan thành nhiểu mảnh, Thiên Hải nhíu mày nhìn đá to nay chỉ còn chừng ngón tay cái tức giận quăng thẳng nó xuống dòng nước tối đen.

"Đậu phộng, tượng gì mà cứng thế".