Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 2 : Đom Đóm




Chương 2 : Đom Đóm

Trong hang động hùng vĩ không biết rộng lớn bao nhiêu, Thiên Hải nhịn đau chống lấy một cây gậy gỗ bước đi về phía trước, tiếng bước chân âm vang đều đặn lan tỏa ra khắp hang, vọng lại tạo thành những thanh âm trầm thấp tựa như một bản nhạc dương cầm trong thính phòng chỉ có duy nhất một khán giả là hắn.

Nếu tính rộng ra có thể còn là những sinh vật đang phát sáng đằng trước.

Ánh sáng tỏa ra từ người chúng như ngọn nến dẫn đường giúp Thiên Hải tiến về phía trước, mặt dù không biết sẽ đi về đâu, nhưng dưới hoàn cảnh của bản thân, đó dường như là con đường duy nhất lúc này.

Và trên tất cả, trong không gian đen kịt này, thứ ánh sáng đó, thứ ánh sáng tuyệt diệu như liều thuốc gây nghiện khiến Thiên Hải không thể nào vứt bỏ được, so với hoàn cảnh tối đen xung quanh, lần mò không lối thoát, thì đặt cược một phen vào canh bạc có chút tiền đề vẫn đáng tin cậy hơn.

"Đã là cái xác thứ mười rồi sao".

Hai mắt Thiên Hải lóe lên nét buồn bã, từ ánh sáng xanh yếu ớt soi rọi một t·hi t·hể không nguyên vẹn cách hắn không xa, nói t·hi t·hể là từ quá xa xỉ cho một đống thịt nhão máu thịt lẫn lộn đằng kia, từ quần áo còn sót lại trên người t·hi t·hể, hắn có thể phán đoán đây là người từ trên rơi xuống như mình chứ không phải xác c·hết nguyên bản ở nơi đây.

Ngay đến cây gậy gỗ trong tay đều là do Thiên Hải bẻ lấy từ một gốc cây sồi to lớn, dựa trên ký hiệu vừa quen vừa lạ trên thân cây, hắn ngay lập tức nhớ đến cái cây to lớn nằm ngay phía trước nhà chờ xe buýt mình thường đứng.

"Xem ra không chỉ có mỗi một mình mình rơi xuống nơi này"

Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Thiên Hải, càng đi sâu hơn, hắn càng phát hiện nhiều t·hi t·hể, quần áo, kể cả xe cộ, các mảng kiến trúc đổ nát khắp nơi.

Ngay từ ban đầu Thiên Hải còn ôm chút hi vọng tìm thấy người sống sót giống bản thân, nhưng sau khi phát hiện đến gần mười t·hi t·hể không trọn vẹn, còn cả hàng tá mảnh vỡ t·hi t·hể rải rác xung quanh, tâm tình từ kích động của hắn dần sa sút, cuối cùng đ·ã c·hết lặng.

Trong đầu giờ phút này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.

"Tại sao chỉ có mỗi bản thân mình vẫn bình an vô sự"



Từ quan sát các xác c·hết kia, rõ ràng độ cao rơi xuống đây là vô cùng lớn, gần như không có bất cứ cái xác nào còn nguyên vẹn, tự nhìn lại bản thân mình, cũng chỉ là máu thịt phàm nhân, vô số câu hỏi xuất hiện ồ ạt trong tâm trí hắn.

Làm sao có thể sống sót ?

Cơ thể dường như chỉ bị các v·ết t·hương nhẹ, đến phần chân tưởng bị gãy cũng chỉ là trật khớp thông thường, sau khi bẻ lại dù vết sưng vẫn còn đó nhưng có thể dựa vào khúc cây trợ giúp bước chân khập khiễng, không đến nỗi vô dụng nằm im chờ c·hết.

"Không nên suy nghĩ nhiều, mình nên tìm cách ra khỏi đây".

Sau khi phán đoán ra đại khái độ sâu vết nứt, Thiên Hải gần như không ôm hi vọng có người đến cứu mình, hắn phải tự cứu bản thân, dù hi vọng vô cùng ít ỏi, nhưng có còn hơn không. Ở hoàn cảnh sống còn dù chỉ một tia hi vọng cũng phải nắm lấy.

Không biết qua bao lâu, đám côn trùng như đom đóm phía trước chợt dừng lại, Thiên Hải trông thấy cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cẩn thận bắt chân ngồi xuống, để cây gậy gỗ sang bên, từ trong túi lấy ra một lon nước đóng hộp móp méo cùng vài mẫu bánh mì tươi dơ bẩn.

Tất cả những thứ này, kể cá cái túi rách nát đều là vật dụng Trần Hải thu được từ các xác c·hết ven đường, phần lớn đếu đã tan tành, chút ít còn sót lại cũng chỉ có bấy nhiêu.

Nhìn cảnh vật xung quanh, ánh sáng chỉ chiếu được không quá năm mét xung quanh, chiếu sáng vùng đất đá hoang vu, cằn cỗi, dù đã đi rất lâu Thiên Hải đều chưa từng thấy bất cứ ngọn cây cọng cỏ nào, ngay cả sinh vật sống cũng chỉ có vài ba con "đom đóm" nhỏ trước mắt.

Mà chúng có thật sự là "đom đóm" sao.

"Xì, xì" Tiếng vỗ cánh ngày một lớn bên tai, Thiên Hải cảnh giác cầm lên gậy gỗ, một đốm xanh đang tiến về phía hắn, đốm xanh ngày càng gần, ánh mắt cảnh giác của Thiên Hải cũng theo đó chuyển từ đề phòng sang ngơ ngác, rồi bất giác nhíu mày.

"Quá xấu !"

Đó là suy nghĩ lúc này của hắn, thứ sinh vật phát ra ánh sáng xanh kia hóa ra không hề giống loài đom đóm dễ thương, chúng là một sinh vật dạng côn trùng có bốn chiếc cánh mỏng đang đập với tốc độ cao, gương mặt quỷ dị không có mắt mũi, trông giống như những vòng xoáy đan chéo vào nhau, nối xuống là hai khoang tròn như loài kiến, với phần khoang dưới nhỏ hơn nối liền lại rồi vểnh lên như một chiếc đuôi.

Ánh sáng phát ra từ bụng nó, tựa như có một quả cầu đang nhấp nháy với cường độ cao, chiếu rõ những cái gai cong nối liền liên tục khắp phần bụng,



Thứ sinh vật này dường như có hứng thú với nước ép táo hắn đang uống, nó bay tới, dưới cái nhìn đề phòng của Thiên Hải đứng bên cạnh, bay tới đậu trên miệng lon.

Những chiếc gai cong hai bên bất ngỡ giãn ra như những vòi nhỏ nối vào trong lon, mắt thường có thể nhìn thấy nước trong lon đang cạn dần với tốc độ chóng mặt.

Chỉ vài ba giây lon nước táo đã vơi đi phân nữa, sinh vật kia cũng thỏa mãn bay lên, nó bỗng đổi hướng tăng tốc lao thẳng tới chỗ của Thiên Hải.

Tốc độ quá nhanh tựa một tia chợp xẹt ngang qua, Thiên Hải chị đưa tay cầm gậy gỗ chắn ngang thân người, sinh vật đã bay tới sát người hắn, gường mặt quái dị chỉ to bằng nửa bàn tay cứ thể cách hai mắt hắn chưa tới mười phân.

Thiên Hải hoảng sợ, hai mắt hoa lên, những vòng xoay trên gương mặt nó tựa như đang chuyển động, tựa những hố đen cắn nuốt linh hồn hắn.

Tuy nhiên chỉ một chớp mắt, sinh vật kia bỗng lui ra, nó bay về phía những điểm xanh xa xa, bọn chúng nó xoay tròn cùng nhau, rồi một lần nữa bay đi.

Bên này Thiên Hải còn chưa hết hốt hoảng, cảm nhận tim đập gia tốc, hắn hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc bản thân.

Mắt nhìn những điểm xanh xa xa ngày một nhạt dần, Thiên Hải đắn đo suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn cắn răng xách lấy gậy gỗ từng bước đuổi theo.

Với Thiên Hải lúc này, những sinh vật quỷ dị kia xa xa không đáng sợ bằng thứ bóng tối đằng sau, thứ bóng tối của sự tuyệt vọng sẽ kéo hắn làm bạn chung với những linh hồn xấu xố bị c·hôn v·ùi nơi đây.

***

Thành Phố Hồ Chí Minh.



Một chiếc trực thăng mang logo của đài truyền hình địa phương đang bay trên bầu trời, cách mặt đất hơn ngàn mét, lúc này người quay phim trẻ tuổi đang sững sờ nhìn khung cảnh bên dưới, dường như đó là thứ vượt qua sức tưởng tượng của hắn bấy giờ.

"Này cậu làm gì thế"

"Tập trung !"

Người dẫn chương trình là một nữ phóng viên xinh đẹp, cô nàng cố gắng dùng tay che mái tóc dài bị gió tung bay, nhíu mày nhìn người quay phim trẻ tuổi ngơ ngác nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, liền không vui lên tiếng nhắc nhở, theo sau hai ba tiếng kêu gọi, quay phim mới kịp phản ứng, vội điều chỉnh máy quay về hướng nữ phóng viên.

Trước ống kính máy quay, nữ phóng viên như biến thành con người khác, thoáng chốc bộ mặt không vùi liền mất tăm, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc bắt đầu nói.

"Như mọi người đã biết, hôm nay lúc 6 giờ 35 phút giờ địa phương, một trận đ·ộng đ·ất mạnh đã xảy ra, trận đ·ộng đ·ất được các chuyên gia ước tính trên 8 độ richter đã hủy diệt gần như toàn bộ thành phố của chúng ta".

Tiếp sau đó là hình ảnh quay phim xoay máy quay xuống bên dưới, khung cảnh tan hoang đổ nát, thê lương không khác gì ngày tận thế, khắp nơi xuất hiện vô số vết nứt to nhỏ, các tòa nhà chọc trời đều trở thành đ·ống đ·ổ n·át, khung cảnh lộn xộn khắp mọi nơi.

Càc đống phế tích bao trùm toàn thành phố trong khung cảnh âm u, lại làm nổi bật những đội cứu hộ mặc áo bảo hộ sáng màu đang vật lộn trong sương mù bụi đất còn chưa tan, lần mò từng góc nghách các tòa nhà vụn vỡ, cố gắng cứu lấy những người sống sót hiếm hoi.

Cách thánh phố không xa những trại tập trung được dựng lên, khắp nơi đều thấy những đoàn người lem lũ ngồi đờ đẫn trên đất, có người vô thần lẩm bẩm một mình, có người gào khóc lao về đống phế tích trong thành phố, còn có người đang xô sát với lực lượng vũ trang.

Người còn tỉnh táo thì hoặc có điện thoại gọi cho người thân, hoặc chạy đến xếp hàng trong các bốt điện thoại công cộng, ai nấy trên mặt đều vội vàng, nét bi thương còn vương trên mắt, mọi người đều không còn giữ được bình tĩnh, các vụ ẩu đã diễn ra khắp mọi nơi.

Mà có càng nhiều người lại đang vây quanh các bệnh viện dã chiến được dựng lên lâm thời, từ trong đó có thể nghe thấy các tiếng kêu gào đau đớn của bệnh nhân, những chiếc xe ra vào tấp nập, có cả trức thăng vận chyển người bệnh lên xuống nối tiếp bên bãi đỗ tạm thời.

"Mọi người mau xem bên kia".

Lúc này có tiếng hô lớn, không khí thoáng chốc tĩnh lặng, cả những người đang lao vào nhau cũng dừng lại, bác sĩ c·ấp c·ứu làm rớt ống tim, y tá thả rơi khay sắt, hay bệnh nhân đang gào khóc cũng quên cả đau đớn, trước mắt họ, trong tòa thành đổ nát, không gian bất giác vặn vẹo, rồi dưới cái nhìn không thể tin nổi của tất cả mọi người, từng công trình kiến trúc quái lạ hiện ra.

"Mau đổi hướng nhanh".

Nữ phóng viên ngơ ngác nhìn một chiếc tháp nhọn khổng lồ bỗng dưng xuất hiện giữa không trung, thất thanh hét lớn, mà cũng không cần cô nàng nói, người phi công lão luyện cũng đã nhận ra, ông ra ra sức kéo cần điều khiển.

Trực thăng lấy một tư thế không thể tin nổi nghiêng người sang bên, thành công tránh thoát nguy hiểm, bất quá còn chưa kịp vui mừng được lâu, một cột sáng không lồ xuất hiện, gần như ngay lập tức nuốt trọn toàn bộ máy bay, cột sáng thế không giảm bắn thẳng lên trời, rẽ mây trắng thằng một vòng cung, xuyên cả tầng khí quyển đánh nát một chiếc vệ tinh nhân tạo rồi mất hút trong vũ trụ xa xôi.