Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 15 : Trò Chuyện




Chương 15 : Trò Chuyện

Trong trung tâm doanh trại, một lều bạt quân dụng được dựng lên tạm thời, trung tá rót một ly trà đưa đến trước Thiên Hải.

Thiên Hải mỉm cười cảm ơn, vừa đặt ly trà xuống bàn bỗng trung tá giơ tay chào theo kiểu q·uân đ·ội.

"Thay mặt toàn bộ người dân, tôi trịnh trọng cảm ơn cậu một lần nữa"

Thiên Hải bị hành động của ông ta làm bất ngờ, cũng vội đưa tay lên chào đáp lễ, bất quá động tác vụng về thật chẳng ra làm sao.

Hai người nhìn nhau bật cười một tiếng, cùng đưa tay mời đối phương ngồi xuống, lúc này trung tá quan sát vương miện trên đầu Thiên Hải cười nói.

"Xem ra thánh vật của cậu rất mạnh"

Nói xong lại sợ đối phương hiểu lầm liền cười gượng.

"Ha ha ta không có ý gì với thánh vật của cậu đâu"

"Không sao"

Thiên Hải cảm thấy trong đây không có ai có thể đe dọa được mình, nhưng hắn vẫn hiếu kỳ thứ này được gọi là "thánh vật" rốt cuộc là như thế nào, liền hướng về phía vị trung tá cười nói.

"Ngài nói thứ này gọi là thánh vật sao ?"

"Ha ha, gọi ta là Quốc Trung là được rồi"

Trung tá mỉm cười hòa ái, ông ta nghe lời nói của Thiên Hải cũng không bất ngờ, biến cố xảy đến quá nhanh, dường như chỉ trong một thời gian ngắn, thế giới quan của rất nhiều người đã thay đổi, bao quát cả ông ta.

"Đây là từ dùng chung do chính phủ quy định, chỉ những vật dụng thần kỳ rơi xuống trong trận mưa sao băng đầu tiên"

"Sao băng sao ?"

Thiên Hải nhíu mày, vương miện hắn có được do lấy của bộ xương khô trên vương tọa hoàn toàn không phải do sao băng nào cả, dù gì bản thân cũng rơi xuống hố sâu, làm sao còn thấy bầu trời, sao băng nào cơ chứ.

Lúc đầu hắn còn tưởng những thứ v·ũ k·hí thần kỳ kia của mọi người đều có xuất phát điểm giống mình, xem ra là không phải rồi.



Mà nghĩ kỹ lại cũng thấy nếu không phải hắn bất ngờ được kim tự tháp màu vàng kim bảo vệ thì đừng nói lấy được vương miện, có khi đ·ã c·hết mất xác từ lâu.

Và hiển nhiên không thể có nhiều người đều may mắn giống như hắn vậy.

Xem ra những vật phẩm mọi người thu được đều từ trận mưa sao băng kia.

"Cậu không sao chứ ?"

Thấy Thiên Hải trầm mặt không nói, Quốc Trung lo lắng hỏi, đối với sự quan tâm của đối phương Thiên Hải cũng không mặt lạnh dán tới, hắn lắc đầu cười.

"Không sao"

Bầu không khí thoáng trầm mặc.

"Tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp"

Quốc Trung tựa hồ có gì đó khó nói, ấp úng một lúc lâu mới lên tiếng, dù gì cũng là việc khá là ngượng ngùng, người ta vừa mới cứu đám người mình, chưa báo đáp được gì đã vội thỉnh cầu, dù ông ta lăn lộn quân trường nhiều năm cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bất quá nghĩ đến tình cảnh hiện giờ đã không còn cách nào khác.

"Ngài nói thử xem"

Thiên Hải đã lờ mờ đoán ra chuyện gì, tuy thế hắn vẫn mỉm cười chờ đối phương nói ra yêu cầu của mình.

Mà đối diện, thấy Thiên Hải sảng khoái như vậy Quốc Trung cũng cảm giác yên lòng, gương mặt khôi phục vẻ nghiêm túc, ông ta với tay từ trên bàn cầm tới một tấm bàn đồ cũ kỹ, rồi mở ra.

"Như cậu hẳn cũng biết, chúng ta đã hoàn toàn bị vây trong một bức tường vô hình"

Nhìn theo cái chi tay của đối phương, Thiên Hải nhìn bao quát bản đồ, ánh mắt tập trung vào vòng tròn được vẽ bằng nét mực đỏ bao quanh toàn bộ thành phố mà ở trung tâm là hình một lâu đài được cách điệu, ngoài cái đó ra còn có không ít khu vực được vẽ hình các loại sinh vật khác nhau.

Chúng phân bố dày đặc khắp mọi khóc ngách thành phố, từ dưới đất, trong lòng sông hay cả trên bầu trời.

Nhìn vào đó Thiên Hải cũng nhận ra vài loại hắn từng chạm trán, khu vực phân bố cơ bản khá chuẩn xác, xem ra q·uân đ·ội cũng tốn không tí mồ hôi cùng máu tươi để vẽ lên tấm bản đồ này, chỉ nhìn sơ qua hắn đã đoán ra ý của vị trung tá.

"Ngài muốn đánh vào lâu đài"



Câu nói trực tiếp của Thiên Hải làm vị trung tá hơi bất ngờ, ông ta thở dài một hơi.

"Trước đây ta chưa từng có quyết tâm, như cậu cũng thấy, khắp nơi trong thành phố có vô số quái vật, rất nhiều đội tiên phong đi trước đều bỏ mạng mà còn chưa thể chạm vào cổng lâu đài".

Nói rồi ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những người lính đang băng bó v·ết t·hương trong doanh trại quân y không xa, kể cả những thánh giả còn sống sót, gương mặt ai nấy đều xám xịt, tinh thần đã vô cùng thấp.

"Nhưng chúng ta đã không còn đường lui nữa, nếu cứ tiếp túc thế này sớm hay muộn tất cả mọi người đều sẽ c·hết"

"Không còn cách nào phá kết giới sao ?"

Thiên Hải vẫn ôm chút hy vọng hỏi lại, chỉ đón lấy cái lắc đầu ảm đạm của vị trung tá, ông ta bùi ngùi nói.

"Đã làm mọi cách, thậm chí một quân đoàn bên ngoài dùng t·ên l·ửa công phá vẫn không thể xuyên thủng nổi, cách duy nhất có lẽ là nằm bên trong tòa lâu đài kia"

Ông ta càng nói càng nhỏ, như buồn bã vì sự bất lực của bản thân và cũng vì hi vọng vào việc công phá lâu đài càng ngày càng nhỏ bé, ở đó có gì, ông ta không biết, nhưng chỉ cần nhìn vào những sinh vật vòng ngoài đã hủy diệt chín thành q·uân đ·ội của ông ta đủ hiểu thứ bên trong đáng sợ đến thế nào.

Vốn ông ta đã muốn từ bỏ, trận chiến tối qua sẽ là trận đánh cuối cùng trong đời, nhưng sự xuất hiện của chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt cho ông ta thấy hy vọng.

Cộng với việc tiểu thư nhà họ Nguyễn vừa đạt tới cấp độ liên kết tiếp theo với thánh vật càng làm lòng tin của ông ta tăng cao.

"Chúng ta có thể làm được !"

Thiên Hải có thể nhìn ra hy vọng trong lời nói của vị trung tá tuổi trung niên lại trông già như sắp xuống mồ này, ông ta nhìn chằm chằm vào Thiên Hải, cặp mắt sáng quắt.

"Cậu và cả tiểu thư Như Ý, hai người các cậu đều sỡ hữu thánh tích cấp độ ít nhất từ hoàn mỹ trở lên"

"Lại xét thấy cả hai đã liên kết đến độ chuyển hóa một phần, thì ít nhất cũng đạt cấp liên kết "thích nghi" khả năng phát huy sức mạnh thánh vật vượt xa mọi người thông thường đều đang vật lộn ở giai đoạn "chấp nhận" với tỷ lệ phản phệ khi sử dụng vô cùng cao"

Càng nói trung tá càng hưng phấn, phải biết ông ta thường xuyên liên lạc xin chỉ thị từ tổng bộ, biết rằng người sở hữu thánh vật hoàn mỹ cấp đã rất hiếm, mà còn đạt cấp độ liên kết đến "thích nghi" càng hiếm thấy, toàn tổng bộ chỉ có ba người mà ở chỗ ông ta đã gặp hai người rồi.

Niềm tin tăng cao, Quốc Trung còn chưa đợi Thiên Hải có đồng ý hay không đã chỉ tay lên bản đồ, một kế hoạch ông ta ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng cũng có ngày có thể thực hiện được rồi.

"Cậu nhìn đi, qua nhiều lần thăm dò, tuyến đường đi an toàn nhất chính là đường này, từ đây chỉ cần vượt sông lại đi qua quận X, lại qua điểm giáp ranh hai quận Y và Z liền sẽ tới trung tâm thành phố, đi một đoạn ngắn là đến được lâu đài, ...."



Nhìn thấy trung tá hưng phấn như vậy Thiên Hải cũng không muốn chen ngang, với lại mục đích ban đầu của hắn cũng chính là đột nhập vào lâu đài tìm ra phương pháp phá hủy kết giới.

Nếu mục địch cả hai là như nhau, phối hợp lại rõ ràng sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn, dù cho là hắn cũng không dám chắc an toàn một mình vượt qua vô số quái thú bên ngoài tiến vào trong lâu đài.

Mà từ những thông tin ít ỏi thu thập được, "Phù thủy" có lẽ là người tạo nên toàn bộ lũ quái thú này, bất quá lũ chúng nó chỉ là vật thí nghiệm muốn kiếm thêm thông tin gần như bất khả thi, mà đối đầu với một kẻ thù nguy hiểm trong tình trạng mù tịt thông tin thế này quả là khiến Thiên Hải lo lắng.

Hắn cần phải ở trong trạng thái tốt nhất khi vào trong lâu đài,

Kế hoạch của trung tá nhìn qua rất ổn, bất quá thông tin ông ta thu thập được cũng giới hạn bên ngoài lâu đài, mọi thứ bên trong lâu đài như bị chính màn sương bên ngoài che đậy không lộ ra dù chỉ một chút.

Nhìn qua như một tòa nhà bỏ hoang không có người ở, nhưng chỉ Thiên Hải biết trong đó có một thứ vô cùng nguy hiểm.

"Kế hoạch thay đổi một chút đi".

Thiên Hải mỉm cười nhìn trung tá, chỉ tay vào cánh cổng chính của lâu đài.

"Ngài dẫn người ở cổng chính dụ địch, một mình tôi sẽ đột nhập vào cổng sau lâu đài".

"Cậu !".

Trung tá khẽ nhíu mày.

"Một mình là quá nguy hiểm !".

Thiên Hải lại cho là không đúng, hắn cười cười.

"Mọi người vào trong đó chỉ bỏ mạng vô ích, trong nhiều trường hợp còn trở thành gánh nặng cho tôi"

Dù trung tá không thích cách nói của Thiên Hải nhưng suy nghĩ một chút ông ta đành gật đầu.

"Cậu nói đúng".

"Cậu và Như Ý tiểu thư hẳn có thể hỗ trợ lẫn nhau"

"Không".

Thiên Hải lần đầu lên tiếng cắt lời trung tá.

"Chỉ mình tôi thôi".