Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Văn Minh

Chương 14 : Chém Giết




Chương 14 : Chém Giết

Thiên Hải dù muốn tham chiến hắn cũng phải có một kế hoạch tỉ mỉ, không thể cứ như vậy đâm đầu lao vào.

Trước tiên quan sát thấy sinh vật này điểm yếu rõ ràng nhất là phần mặt quái dị ngay trên trán, ngoài vị trí đó, cả cơ thể nó được bao bọc trong một tầng giáp thật dày, là loại bò sát nhưng lại có vẩy như cá, phản chiếu ánh sáng mặt trời nhìn qua vô cùng cứng cỏi, quỷ dị thêm là đuôi nó lại là đuôi có lông mềm như đuôi cáo, có tổng cộng sáu chiêc đuôi to như vậy đang lắc qua lắc lại.

Tổng hợp nhìn qua giống như từ nhiều sinh vật lai ghép mà thành, hẳn là kết hợp nhiều điểm mạnh của từng loài khác nhau.

Hai cặp chân tráng kiện chỉ có hai móng nhưng khi tăng tốc lại vô cùng nhanh tựa như một đoàn tàu cao tốc đánh thẳng về trận hình nhân loại phiá đối diện, nhìn qua thân hình giống khủng long cổ đại lại có hai cánh tay lực lưỡng với bộ năm cái móng vuốt sắc nhọn.

Mang theo tiếng xé gió gần như tức thì đã cắt năm người lính không kịp trốn tránh thành nhiều mảnh nhỏ.

Mà phía này, đạn gần như không thể xuyên phá qua lớp vảy, chỉ tạo thành từng ánh lửa trên người nó, đạn pháo ngược lại bắn ra t·iếng n·ổ rất to, lại chỉ đẩy nó lùi lại vài mét, kéo thành vệt dài trên đất.

Sinh vật ăn đạn một lần liền khôn ra, di chuyển lắc léo vô cùng linh hoạt không hề tương xứng với ngoại hình đồ sộ của mình.

Nó há miệng, một quả cầu ánh sáng màu đỏ tích tụ dần rồi hóa lớn phóng ta một chùm tia đỏ như laze phút chốc đã đánh tan toàn bộ pháo binh yểm trợ phía xa, tiếp tục di động đầu lâu kéo chùm năng lượng đánh ra một khe rãnh thật sâu trên mặt đất.

Mà lúc này các thánh giả cũng phát động t·ấn c·ông liên tục, nhưng đều vô dụng, thậm chí không tạo thành một vết xước trên cơ thể nó.

"Tránh ra"

Một giọng nói lanh lảnh vang lên, thiếu nữ trong bộ giáp đen xuất hiện sau hàng người tách làm đôi, chỉ thấy nàng đang chỉ kiếm về phía trước, mũi kiếm đã tích tụ thành một quả cầu màu đen cô đặc làm không gian hơi vặn vẹo.

Tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, bốn cái miệng quái thú đồng thời "rít" lên, sinh vật xoay người chùm năng lương hướng thẳng đến thiếu nữ.

Thấy sức mạnh hủy diệt gần ngay trước mắt, nàng thậm chí còn không né tránh, ngược lại đạp mạnh xuống đất.

Cả người lao v·út đi giữa không trung, chùm sáng màu đỏ liên tục hủy diệt mọi thứ giờ lại như dòng nước yếu đuối bị quả cầu màu đen chia làm hai nửa.



Thế công của nàng không dừng, trong bốn cặp mắt ngạc nhiên trên trán quái thú, trực tiếp nên lên người nó, quả cầu trực tiếp p·hát n·ổ mang ánh đen chiếu rọi lấn áp cả ánh sáng mặt trời, mọi người thấy thế vội vàng lui lại.

Mà lúc này một bóng người bay ra, hình dáng thiếu nữ yểu điễu giữa không trung tựa một bông hoa trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất cứng rắn, giữa không trung vẽ nên một đường cong yêu kiều.

Kiếm trong tay cũng rơi ra, rời khỏi người nàng, thiếu nữ khôi phục dáng vẻ ban đầu, gương mặt trắng bệch nhìn về phía trước, năng lượng đen tiêu tán chỉ để lại một cái hố hình phiểu trên mặt đất mà sinh vật kia đã hoàn toàn biến mất.

Như Ý tức khắc đáy lòng phát lạnh, nàng biết rõ một chiêu vừa rồi tuy ngưng tụ uy lực lớn nhất mà nàng có thể phát huy, nhưng nó chắc chắn không thể nào g·iết c·hết được thứ kia.

Một thân hình to lớn dần ngưng tụ trước mặt nàng, thiếu nữ sợ hãi muốn vươn tay cầm lấy thanh kiếm nhưng đã quá trễ, móng vuốn vung tới, tựa như lưỡi hái tử thần nhẹ nhàng gặt hái sinh mệnh con người nhỏ bé.

Quái vật đang hạ thủ, bốn cặp mắt đồng loạt trơn to, như báo hiệu có nguy hiểm trí mạng đến gần, nó trực tiếp buông bỏ g·iết c·hết địch nhân, thân hình thoắt cái biến mất, lần nữa tiến vào trạng thái vô hình.

Mà chỗ quái vật vừa đứng, xuất hiện một thanh niên người đội vương miện ba màu, vương miện tựa như nối liền da thịt thanh niên bao phủ toàn bộ phần đầu chỉ lộ ra một cắp mắt trắng đen phân minh.

Một thanh hỏa đao ngưng tụ mà thành đang đốt cháy những giọt máu đen phát ra vài tiếng "xì xì"

Thiên Hải xuất hiện giữa ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, trung tá bị người thanh niên đột ngột như từ trên trời rơi xuống làm cho giật mình, mắt thấy hắn ta còn có thể làm b·ị t·hương sinh vật thì mừng rỡ, tuy không biết rõ lai lịch đối phương nhưng hẳn là con người, đều là đồng loại với nhau.

Lúc này hắn nhìn theo v·ết m·áu sinh vật đang bị đốt cháy, liếc nhìn không gian thấy một vị trí vô hình có máu tươi chảy ra, vẻ mặt vui mừng hô lớn.

"Nhanh nó chỉ ẩn thân thôi, hướng mười giờ tập trung hỏa lực"

Mọi người không chút chần chừ đồng thời phát động t·ấn c·ông, vô số phép thuật, đạn pháo cung tên đồng loạt đánh tới, tuy đều rất nhỏ yếu nhưng thắng ở số lượng, lần nữa buộc nó phải hiện thân.

Thiên Hải đã chờ sẵn từ trước, cả người di động, tốc độ cực nhanh lướt tới, lợi dụng nó còn đang phân tâm ứng phó hỏa lực của đám người, hắn đã lẻn tới sau lưng, khi sinh vật nhận ra nguy hiểm xoay người đã thấy một luồng hỏa lưu như mãng xà đánh tới, nhắm ngay phần mặt quỷ dị mà xuất chiêu.



"Khẹc khẹc"

Sinh vật không những không sợ mà còn phát ra tiếng cười quỷ dị, nó không thèm né tránh, trực tiếp để cái mặt quỷ bị thiêu đ·ốt p·hát ra tiếng rên như ma quỷ, móng vuốt trên tay lấy thế không giảm mà chộp tới, trên móng vuốt sáng lên ánh sáng màu đỏ tựa hồ như kim loại bị nung cháy, chưa tới gần đã tỏa ra sức nóng khủng kh·iếp.

"Không có" Môt tiếng nói ngạc nhiên vang lên, hư vô không thể xác định từ đâu, quái thú mở tay, lòng bàn tay chỉ có một cái áo đang bị thiêu đốt.

"Tìm thấy ngươi rồi".

Thiên Hải không biết từ đâu xuất hiện, một quyền đánh tới, giữa đường lam hỏa từ sau lưng xô tới hình thành một cơn sóng lam hỏa dữ tợn cùng lúc đánh mạnh vào phần mông phía sáu sáu cái đuôi lớn.

"Trò cười" Sinh vật lần nữa phát ra tiếng người, sáu cái đuôi b·ốc c·háy hoả diệm rực đỏ, như dây leo quấn tới.

Thiên Hải cười to, lam hỏa cùng đuôi quái thú v·a c·hạm, sáu cái đuôi ngay lập tức cháy rụi hết bốn cái chỉ còn hai cái không thể không rút về.

Mà lúc này quá thú cũng xoay người, há miệng tích tụ chuẩn bị lần nữa phun ra chùm năng lượng hủy diệt.

Đối mặt Thiên Hải lúc này vô cùng bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cái áo vốn đang cháy dưới chân sinh vật bỗng p·hát n·ổ, v·ụ n·ổ khủng bố trực tiếp làm mặt đất vỡ nát ra, sinh vật cũng vì thế mà mất thăng bằng, chùm năng lượng bắn mạnh lên trời, lúc ngã xuống kéo ngang, quét qua nổ nát hàng trăm tòa nhà hai bên đường, kéo dài tia sáng mãi đến gần lâu đài mới bị thứ gì đó đánh tan.

Lúc này Thiên Hải đã chuẩn bị trước, người ở trên không mượn lực lao xuống, lúc sinh vật còn chưa hoàn hồn, hai tay bốc lên hỏa diễm, cả người thiêu đốt lam hỏa như một vì sao lướt qua bầu trời, lại tựa thiên thạch đâm xuống trái đất, biến cả người thành viên đạn trực tiếp xuyên qua ngực quái thú.

Khi tiếp đất trong tay hắn đã cầm một trái tim hình tròn đang đập, trên đó biến ảo vô số gương mặt kêu la thảm thiết.

"Đừng g·iết chúng ta"

"Chúng ta có thể giúp ngươi vào trong lâu đài"

"Chúng ta biết vị trí của phù thủy"



Thiên Hải cũng chưa vội động thủ, hắn nhìn trái tim quỷ dị đang biến ảo thành một gương mặt cười hèn mọn.

"Ngươi biết phá kết giới không ?"

Gương mặt hơi cứng lại sau đó lập tức nói

"Biết biết, thả ta ra đi, ta sẽ giúp ngươi"

"Có vẻ ngươi không biết rồi"

Tuy giây phút chần chừ là vô cùng bé nhỏ nếu không để ý gần như không thể phát hiện ra, nhưng Thiên Hải là ai, theo vương miện ngày càng dung nhập vào cơ thể, các giác quan của hắn đã vượt xa người thường, chỉ 0,5 giây sững người của thứ này làm sao thoát khỏi quan sát của hắn.

"Không ! không !"

Gương mặt lần nữa biến ảo đủ mọi thể loại, tiếng hét cao v·út như xuyên thủng màn nhĩ, đám người đứng xa đồng loạt ôm tai, cảm giác như đầu sắp bị nổ tung.

Bất quá rất nhanh tiếng kêu đã dừng lại, chỉ thấy Thiên Hải đi tới, một tay hơi xoa lỗ tai, tay còn lại đang cầm một thứ gì đó đang b·ốc c·háy dữ dội.

"Mẹ kiếp, thì ra là còn chiêu này nữa"

Thiên Hải lầm bầm vài câu, người đã đứng trước mặt đám người, hai bên trừng mắt nhìn nhau không ai lên tiếng.

Không gian thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn xác con quái thú khổng lồ bên kia còn đang thiêu đốt, một tòa nhà cách đó không xa bị chùm năng lượng đánh qua chưa hoàn toàn sụp, nay ầm ầm đổ xuống, kéo theo cát bụi lan đến đoàn người, phủ kín mọi người trong cơn bão cát thoáng qua.

"Khụ khụ, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi"

Vẫn là trung tá lên tiếng trước tiên, phá vỡ không khí trầm mặc này, Thiên Hải nhìn bàn tay đưa ra của đối phương, hắn vốn có ấn tượng không tệ với những con người dũng cảm này, cũng đưa tay ra bắt lấy, mỉm cười nói.

"Không có gì, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi".