Chương 16 : Xuất Phát
Trước cổng doanh trại đã tập trung không ít người, mọi người xắp xếp trật tự, không khí tựa hồ khá u ám, sắc mặt ai nấy đều không được tốt lắm.
Dù trong lòng đều từng nghĩ đến một ngày này, đã có sự chuẩn bị nhất định nhưng khi nó đến lại rất khó để có thể bỏ qua mà không đê ý đến.
Không ít người nhìn về phương xa, nơi tòa lâu đài màu đen ẩn hiện trong sương mù, họ biết đây có thể là một con đường không có lối thoát.
Lại có bộ phận nhìn về trại tập trung phía xa, họ đều lựa chọn không gặp người nhà, sợ phút giây yếu lòng đó sẽ khiến họ từ bỏ.
Bởi tất cả mọi người, không một ai dám lùi bước cả, bởi họ đều biết đây là con đường duy nhất lúc này.
Vì bản thân hay vì người nhà, họ đều phải liều mạng, chỉ một lần này nữa thôi.
Là thành, hay là bại, mọi thứ sắp được quyết định.
Trong một góc xó xỉnh nào đó ít người chú ý Thiên Hải khoanh tay lưng dựa tường, mắt nhắm lại tựa như đang ngủ.
Tiếng bước chân vọng lại đều đều ngày một lớn dần đánh thức hắn tỉnh dậy.
Mắt mở ra nhìn về hướng một thiếu nữ yêu kiều, dung mạo xinh đẹp, thật khó có thể hình dung trong hoàn cảnh khó khăn như vậy còn có thể bắt gặp một cô gái với khí chất cao quý như vậy.
"Xin chào, tôi là Nguyễn Như Ý"
Thiếu nữ bước tới, nở một nụ cười thật tươi, lên tiếng chào hỏi.
"Cảm ơn đã cứu tôi, tôi nợ anh một mạng"
Nhìn biểu lộ biến đổi nghiêm túc của nàng Thiên Hải cảm giác nàng không giống nói dối, tựa hồ thật sự để ý việc hắn tiện tay cứu cả đám người, trong đó có nàng, có lẽ nàng ta sẽ báo đáp hắn vào một ngày nào đó.
"Thiên Hải"
"Chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi"
Thiên Hải chỉ nhàn nhạt nói một tiếng, nhắm mắt lại tựa hồ trục khách, thiếu nữ cũng không tức giận, nhìn chăm chú hắn một lúc rồi xoay người rời đi.
"Tôi sẽ trả lại phần ân tình này"
Thiếu nữ rơi đi nhưng không gian yên tĩnh của Thiên Hải cũng không kéo dài lâu, Như Tuyết dè dặt đi tới, thấy hắn đang nhắm mắt, nàng có chút e dè, muốn lên tiếng lại thôi.
Bất đắc dĩ Thiên Hải đành mở mắt.
"Có chuyện gì sao ?"
"Không không có"
Cô gái như một chú chim nhỏ bị doa sợ, rối rít lui về sau một bước, rồi lại tiến lên, lấy hết dũng khí đưa tới trước mặt hắn một lá bùa.
"Đây, đây là bùa hộ mệnh, là quà cảm ơn anh"
"Được rồi, cảm ơn"
Thiên Hải cũng không khách sáo mà nhận lấy, thiếu nữ thấy hắn tiếp nhận mới thở phào nhẹ nhõm, hai người cũng xem như quen biết, trò chuyện một lát thiếu nữ mới rời đi, theo cái nhìn của hắn, nàng chạy về phía những người bạn của mình, cũng không quên vẫy tay chào lại hắn.
Nhìn mấy người đó bước đi về trại tập trung, hắn bỗng cảm giác.
Người thường có vui sướng của người thường nhưng cũng có đau khổ của người thường.
Tuy không cần phải chiến đấu, đối mặt với sinh tử nhưng bọn họ cũng không thể tự quyết định số mạng của mình, đó là hạnh phúc hay lại là bi ai đây.
Mà chính lúc này, trung tá cũng xuất hiện, ông ta mặc lên người bộ quân phục dã chiến, bắt đầu sắp xếp đội hình.
Thiên Hải như đã thỏa thận trước, lúc này hắn cũng đi theo đoàn người.
Khi mặt trời vừa lên tới đỉnh, trong cái nắng gay gắt của mặt trời, một đoàn quân tương đối chỉnh tề chầm chậm tiến lên.
Đạp trên con đường loang lỗ, hướng thẳng đến phía trước.
Là sống, hay c·hết đều sẽ quyết định trong trận chiến này.
***
"Không có chuyện gì xảy ra, lúc đầu còn làm tôi lo lắng một hồi"
Trong đoàn người, trái ngươc với những người lính kỷ luật bước đi chỉnh tề, đoàn người thánh giả phía sau có vẻ tùy ý hơn, một thanh niên vuốt mồ hôi trên trán quay sang trò chuyện với bạn mình, người bạn khẽ đẩy cặp kính ra vẻ rất trí thức.
"Tất nhiên rồi, chúng ta đang trong địa bàn lũ Thạch đầu Kiến, chúng nó rất ghét ánh mặt trời, đặc biệt giữa trưa như vậy càng ít khi ra ngoài, chỉ cần không lọt vào hang ổ của chúng liền sẽ an toàn"
"Thảo nào trung tá lại chọn xuất phát lúc giữa trưa thế này, thì ra là né tránh chúng nó"
Nghe đến ba chữ Thạch đầu Kiến người thanh niên khẽ run lên, tựa hồ nhớ lại hình ảnh gì đó không được tốt lắm.
Trong tiếng nói cười rôm rả, hai nhóm người với hai không khí tách biệt từng bước tiến lên, ở phía sau hàng xe thiết giáp vận tải chậm rì rì lăn bánh, mà ở trước dàn xe tăng đang mở đường cuốn phăng mọi vật cản.
"Rầm, rầm"
Bỗng lúc này, một chiếc xe tăng tựa hồ sụp xuống một cái hố, xe tăng to lớn phút chốc đã biến mất, mà ở gần xe tăng, một trung niên nhân đang cầm một cái lắc nhỏ, cái lắc trong tay rung động không ngừng.
Mà nét mặt hắn ta lộ ra vẻ hoảng sợ hô lớn.
"Là Thạch Đầu Kiến, chúng ở ngay bên dưới chúng ta"
Còn chưa kịp để mọi người phản ứng, hàng loạt hố to nhỏ xuất hiện, mọi người gần như ngay lập tức đều rơi xuống dưới.
Trung tá cũng không ngoại lệ, ông ta vừa nổ súng bắn nổ đầu một con kiến màu vàng cam với một chỏm lông đen bao quanh đầu, lúc đưng dậy cũng phát hiện tình hình nguy hiểm vội hạ đạt mệnh lệnh.
"Cẩn thận, là hang của lũ kiến"
"Mọi người tập hợp lại, chuẩn bị đội hình"
Rất nhanh những người sống sót đã vây lại tạo thành một trận hình cơ bản với những thánh giả cận chiến hàng đầu bao bọc lấy các thánh giả tầm xa và binh sĩ tay cầm v·ũ k·hí nóng.
Mà xung quanh bọn họ xuất hiện rất nhiều miệng hang thông đi bốn phía, từ trong đó có vô số điểm đỏ lóe lên.
Ánh sáng mặt trời bên trên chiếu xuống rọi sáng bao quanh đám người, lũ kiến ý đồ tiến lên bất quá vừa tiếp xúc ánh sáng, lông trên đầu bỗng b·ốc c·háy, nó kêu lên một tiếng rồi vội rụt lại, bất quá điểm đỏ xung quanh cũng ngày càng nhiều hoàn toàn bao phủ đám người bên trong.
"Có đường thoát không ?"
Lúc này Như Ý tay cầm hắc kiếm nhíu mày nhìn đàn kiến bao vây xung quanh, nàng quay sang nhìn một cô bé búi tóc đuôi ngựa, cô bé không lớn chỉ độ 12, 13 tuổi, với độ tuổi này rõ ràng xuất hiện ở nơi đây là vô cùng kỳ lạ.
Bất qua cô bé tên là Cẩm Như này sỡ hữu một thánh vật chỉ đường vô cùng mạnh, đó là lý do tại sao trung tá vẫn quyết định để cô bé đi theo đoàn người.
Chỉ thấy tay cô bé cầm một đồng hồ quả quýt, trong đó không có con số cũng chẳng có mũi tên, chỉ có các điểm sáng như các vì tinh tú trong một bầu trời đêm.
Mà giờ phút này, các chấm sáng đang phân bố hỗn loạn bỗng di động tạo thành một hình vẽ, với vì sao sáng nhất nằm một điểm ở chính giữa, đó chính là vị trí bọn họ lúc này.
Mà hình vẽ này chính là vị trí hang kiến được cụ thể hóa ra.
"Không thể nào"
Như Ý nhìn bản đồ, vẻ mặt luôn bình tĩnh của nàng thoáng biến đổi, trên bản đồ vị trí lối ra duy nhất chỉ có một, chính là đằng sau hang tối, mà hang tối chính là vị trí của kiến chúa, nơi này nàng chưa bao giờ quên,
Hình ảnh đáng sợ nào đó lại ùa về, Như Ý lắc đầu cố xua tan đi sợ hãi trong lòng, lúc này trung tá cũng đi tới, ông ta nhìn bản đồ vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Tình hình đến giờ đã khác xa so với kế hoạch ban đầu, theo lẽ thường nơi này vốn không hề có hang kiến, có lẽ chính ông ta đã quên đi việc hang kiến sẽ phát triển ra xung quanh, nên mới phạm phải một sai lầm trí mạng như vậy.
Bất quá giờ hối hận đã muộn, phải tìm cách thoát ra khỏi đây, không thể nào vừa khởi đầu đã toàn quân bị diệt được.
Thử thách lớn nhất không phải là mở đường máu vượt qua hàng ngàn con kiến trước mặt, mà chính là kiến chúa, nếu ông ta nhớ không lầm, đội thánh giả thăm dò đầu tiên, đội thánh giả mạnh nhất chính là c·hết trong này, bỗng Quốc Trung nhìn sang thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
Nếu hắn nhớ không lầm, Như Ý tiểu thư chính là người sống sót trong đợt thăm dò đầu tiên.
"Có thể g·iết được nó không ?"
Quốc Trung nhìn về phía Như Ý trịnh trọng hỏi, đổi lại là cái lắc đầu bất lực của cô gái, cô gái mạnh mẽ ngay cả khi đối mặt với con khủng long mặt người kia cũng không hề sợ hãi mà giờ đây lại đang run rẩy, thứ sức mạnh áp đảo đó, cái kỹ năng quỷ dị đó, cho dù là bây giờ nàng đã mạnh hơn quá khứ rất nhiều.
So với nó vẫn chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém.
"Bình tĩnh lại đi"
Lúc này Thiên Hải đi tới, hai tay vỗ vào mặt nàng, cô tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa bao giờ bị nam nhân nào khác ngoài cha mình chạm vào mặt, chứ đứng nói tới vỗ, nàng sững sờ tại chỗ
Không hẳn là giận dữ mà càng nhiều là xấu hổ, một găng mây đỏ hiếm thấy nổi lên gương mặt bạch ngọc không tỳ vết này, cảm giác sợ hãi trong lòng thoáng đã bị cảm giác xấu hổ lấn át, nàng tức giận ngước lên nhìn tên thanh niên lười biếng còn đang ngoáy mũi trước mặt.
"Anh, anh làm gì thế !"