Chương 13 : Tham Chiến
Hôm nay bầu trời thật đẹp, những áng mây xanh biếc vắt ngang qua thiên khung, đắm mình trong nắng vàng buổi bình minh hình thành một bức tranh sơn dầu tuyệt diệu, đáng tiếc giờ đây không ai có tâm trạng thưởng thức nó.
Bên dưới chiến trường vẫn còn vương mùi máu tươi tanh nồng, những con người mệt mỏi nhưng đôi mắt kiên định cầm trong tay v·ũ k·hí của mình, chiến đấu không chỉ vì mạng sống của bản thân mà còn cho gia đình, cho lý tưởng của chính mình.
Rừng cây xơ xác phía xa đã trụi lũi thê lương, sau những tiếng động lớn rung chuyển núi đá, khói bụi mịt mù kèm theo tiếng cây cối đổ nát, một sinh vật dạng bò sát khổng lồ dần xuất hiện trong tầm mắt.
Nó còn chưa tới gần một luồng uy áp khủng bố giáng xuống tất cả mọi người, khiến những con người lần đầu lên chiến trường vốn đã căng thẳng nay gần như sụp đổ, họ không còn chịu nổi, không ít người hoảng sợ nổi điên, thét lên rồi bỏ chạy về phía sau.
"Không, ta không muốn c·hết !"
"Chạy mau đi"
Nhìn tình thế sắp mất kiếm soát, trung tá vội vàng kêu gọi ổn định trật tự, bất quá lời nói của ông ta quá bé nhỏ so với khung cảnh hỗn loạn xung quanh, nếu bọn họ là lính của ông ta, tội đào ngũ có thể xử bắn ngay tại chỗ, đáng tiếc những người này là dân thường, những người vô tình đạt được sức mạnh.
Tuy có sức mạnh có thể gia tăng tự tin nhưng suy cho cùng chỉ mấy ngày trước họ còn là một người dân bình thường, có thể kiên trì đến thế này đã là cực hạn.
Nếu hắn dám cho nổ súng ngăn cản, những người này rất có thể trong trạng thái không ổn định mà phản giáo g·iết c·hết cả ông ta, bọn họ là những kẻ đã mất lý trí, vì muốn sống không gì không dám làm, nhất là kẻ điên có sức mạnh trong tay.
Suy nghĩ đến binh lính của mình cũng không còn lại bao nhiêu, thánh giả lại càng ít hơn, vọng động thiếu suy nghĩ có thể bộc phát n·ội c·hiến, kẻ thù chưa đến gần quân mình đã tự g·iết nhau đến không còn một mống thì không phải quá nực cười sao.
Trung tá càng nghĩ càng loạn, ông ta nhắm mắt thở dài, tựa hồ đã chấp nhận số phận của mình, ông ta cũng không muốn trốn nữa, có vẻ đây sẽ là kết thúc của tất cả mọi chuyện.
Nhìn sang những thánh giả còn sót lại, phần lớn trong đó đều có gia đình ở trong trại, bọn họ có rằng buộc, có thứ để hi sinh cả tính mạng để bảo vệ, mặc cho hai tay run rẩy, lại có người ngã bệch xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn cứng cõi như một tảng đá, đối chọi với sợ hãi trong chính tâm can mình.
"Tại sao những người chưa từng được huấn luyện này, họ vẫn quyết tâm đứng lên dù biết mình sẽ c·hết đi"
"Có lẽ với họ có những thứ còn quý giá hơn cả bản thân cần phải bảo vệ, thứ giúp họ có niềm tin, có hy vọng"
Trong vài giây ngắn ngủi vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, trung tá bất chợt nở nụ cười, miệng khẽ thì thào,
"Hy vọng sao, có lẽ đó là thứ duy nhất giúp con người không sụp đổ trong cái thời đại này"
Ông ta bỗng nhiên cười to.
"Cái thời đại quỷ quái gì, ông đây liều với chúng bây"
Tựa hồ phát tiết mọi khó chịu trong lòng, trong ánh mắt ngờ vực của mọi người xung quanh, trung tá hô lớn.
"Các huynh đệ, những người còn đứng ở đây đều là huynh đệ của tôi, chúng ta tuy tuổi tác khác nhau, đến từ những vùng đất khác nhau"
"Nhưng có lẽ nơi đây sẽ là mồ chôn cùng của chúng ta"
"Không quản bạn là quân nhân, hay chỉ là người bình thường, chúng ta ở đây, chiến đấu cho lý tưởng của mình, và cho .... "
"TÔN NGHIÊM CỦA BẢN THÂN !"
"THỨ TÔN NGHIÊM KHÔNG THỂ BỊ LŨ QUÁI VẬT ĐÓ TƯỚC ĐI !"
Những lời nói tuy có phần thái quá bộc lộ cảm xúc cũng không còn bình tĩnh của người quân nhân đứng tuổi với vài lọn tóc hoa râm lộn xộn xõa trước trán, thế nhưng mọi người lại tựa hồ bị cảm động, trong lòng như có một ngọn lửa vô danh đốt cháy trong tim, ai nấy đều quên cả sợ hãi, đồng loạt hét to.
"C·hết có gì sợ chứ !"
"Nay tôi muốn làm ba mẹ tự hào, họ luôn chê trách đứa con không ra gì này"
"Ha ha, cả đới tôi sống trong vô vị, ít nhất cũng phải c·hết một cách vinh quang"
"Đến đi quân đoàn trưởng, huynh đệ đều theo ngài"
Bầu không khí căng thẳng thoáng chốc bị một luồng khí thể hào hùng đánh tan, âm thanh rung động chấn nh·iếp thiên khung, vang xa cả vài dặm, ngay cả sinh vật như khủng long khổng lồ từ rừng cây bước ra cũng chậm lại bước chân, tựa hồ đang thắc mắc.
Lũ sinh vật thấp kém sắp bị nó dẫm nát lại vui mừng như thế sao ?.
Ngay giữa trán sinh vật có một gương mặt quỷ dị như ký sinh bám trên đó, cái đầu quỷ di trắng bệch với bốn con mắt trắng dã cùng bốn cái miệng khi thì cười, khi lại buồn, có mỉa mai, cuối cùng là trầm mặt, bốn hình thái cảm xúc xoay chuyển như đang nói, âm thanh bé nhỏ mà chỉ có Thiên Hải đang ẩn nấp mới có thể lờ mờ nghe thấy.
"Đây là vật liệu thí nghiệm không tệ, có vẻ nên bắt về giao cho chủ nhận, không biết chừng sẽ có thưởng"
"Hé hé, ngươi nói đúng đó"
"Hừ, thứ sinh vật ti tiện này mà cũng xứng thành vật thí nghiệm cho chủ nhân vĩ đại sao"
"Đừng, đừng làm như thế, thí nghiệm rất ... rất đáng .... sợ"
"Im đi tên yếu đuối nhà ngươi, câm mồm vào"
"....."
Vô số tiếng cười nói quỷ dị với đủ loại cảm xúc cùng lúc vang lên như tranh giành quyền phát biểu, phút chốc làm đầu Thiên Hải ong cả lên, hắn vôi thu hồi lam hỏa tăng cường thính giác, lòng trầm mặc.
Mặc dù nhìn xem nhóm người bên kia không tệ, trong hoàn cảnh như thế vẫn không chạy trốn, quyết giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình, nhưng Thiên Hải xem ra bọn họ rất ngốc.
"Giữ được núi xanh còn lo không có củi đốt sao ?"
Thở dài một hơi, lúc này hắn nhíu mày nhìn về một hướng, lòng có băn khoăn.
"Quái lạ, sao bọn họ vẫn không di tán người trong doanh trại"
Theo ánh mắt hắn nhìn xa, xuyên qua phòng tuyến rách nát, Thiên Hải có thể thấy từng nhóm người, đủ loại giới tính tuổi tác đang ôm lấy nhau, có thì cầu nguyện, có lại đang kêu khóc, rất ít người lựa chọn rời khỏi trại trốn đi.
Thiên Hải lần nữa tập trung lắng nghe, nhưng vì khoảng cách tương đối xa hắn chỉ có thể lờ mờ nghe được vài chữ đứt quãng.
"Không ... chạy"
"Kết ... Giới ... Không .... Thoát được"
"Bên.... Ngoài ... C·hết"
"Hy .... Vọng"
Càng nghe sắc mặc hắn càng xanh, tựa như nhận ra gì đó hắn tức khắc nhìn lên trời, hai mắt bất giác mở to, trong ánh nhìn của hắn, vừa vặn dõi theo một con chim sẻ đang bay trên bầu trời hướng về nơi xay bay đi.
Tim của Thiên Hải như treo trên cao theo từng chuyển động của con chim,
"Không, không thể nào !"
Cuối cùng tim treo cao cũng hạ xuống, mà sắc mặc hắn chuyển đổi vô số màu sắc, cuối cùng theo chim nhỏ lao trúng một bức tường vô hình rơi xuống, Thiên Hải trực tiếp tuyệt vọng.
"Thật sự có kết giới !"
"Xem ra phải thay đổi sách lược"
Thiên Hải dù sao cũng trải qua không ít chuyện, chút việc nhỏ này rất nhanh hắn đã quên đi, trong đầu cấp tốc xoay chuyển.
"Xem ra thứ kết giới này ắt hẳn có liên quan đến tòa lâu đài trong sương mù kìa"
Từ những lời nói của con quái kia, Thiên Hải đã lờ mờ suy đoán ra trong tòa lâu đài kia có một "chủ nhân" đó hẳn là kẻ đứng sau mọi chuyện, kẻ cả kết giới này đều do hắn dựng lên.
"Xem ra phải g·iết được cái gọi là "chủ nhân" này mới có cơ hội thoát ra, nếu không dù là mình cũng sớm bị mài c·hết ở đây"
Cảm tưởng q·uân đ·ội sẽ sử dụng v·ũ k·hí hàng loạt xuống nơi đây, dù không biết cái kết giới kia có trụ nổi không, nhưng dù trụ nổi, một mình Thiên Hải sống trong điạ bàn đối phương, sớm hay muộn cũng sẽ bị vây công đến c·hết.
Tuy vậy đơn độc xông vào hang ổ boss cuối cũng không phải lựa chọn khôn ngoan, hắn còn chưa ảo tưởng tới mức cho mình là vô địch.
"Cuối cùng vẫn phải tham chiến thôi"
Nhìn đoàn người quyết tuyệt bên dưới, lại nhìn sinh vật khổng lồ nơi xa, Thiên Hải thầm hạ quyết tâm, Vương miện trên đầu phát ra ánh sáng màu lam, trên người lam hỏa thiêu đốt, thân hình trực tiếp biến mất.
"Ở đây chờ ta"
Chỉ để lại Như Tuyết ngơ ngác bên cạnh, bên tai còn văng vẳng lời nói của thiếu niên.
Nàng khẽ nắm chặt tay, môi cắn đến chảy máu.
"Mình quá yếu rồi, mình không giúp được gì cho anh ấy"
Thiếu nữ bất lực rơi xuống hai hàng nước mắt, nắm chặt tay tựa khẽ buông ra, rồi chắp lại như đang cầu nguyện, cầu cho nhưng con người dũng cảm có thể vượt qua kiếp nạn này.
Trong tuyệt vọng bất lực, kể cả một con người không tin vào tôn giáo như nàng, vẫn lựa chọn thử tin một lần, tựa như đó là cứu cánh cho tinh thần của nàng, dù biết rằng nó sẽ chẳng ích lợi gì, nhưng cứ thử một lần, có còn hơn không.
Mà nàng cũng không biết, theo tiếng thì thầm của nàng, trước ngực thiếu nữ một đồ án chim tước kỳ lạ nhấp nháy sáng lên ánh sáng màu xanh, mắt thường có thể thấy từng tầng lá khô ngụy trang bên ngoài đang dần kết một tầng băng mỏng.