Chương 12 : Chiến Trường
Nguyễn Như Ý là tiểu thư của gia đình giàu có nhất đất nước, tuy vậy từ nhỏ nàng đã được giáo dục vô cùng tốt, mặc dù luôn cảm thấy bản thân siêu việt hơn phần lớn mọi người nhưng chưa bao giờ nàng ta thể hiện ra bên ngoài, nụ cười lúc nào cũng trên môi, đối với tất cả mọi người xung quanh đều rất hòa ái.
Từ cầm kỳ thư họa, đến võ thuật, kinh doanh của gia tộc nàng đều biểu lộ vô cùng xuất sắc, từ nhỏ tới lớn mọi cuộc thị, mọi so tài nàng tham gia đều dành vị trí đầu tiên, dường như vị trí thứ nhất là thứ luôn mặc định dành cho nàng, không ai có thể vượt qua.
Cộng thêm nhan sắc mỹ miều, khí chất tuyệt hảo, từ khi còn bé đã là hòn ngọc quý được mọi người yên mến.
Chính điều đó đã tạo nên tính cách kiệt ngạo, không chịu thua kém, mặc dù luôn mỉm cười như vậy lại ẩn chứa một cỗ khí chất ngạo nghễ không thua cánh mày râu, tựa một con thiên nga trắng bất khuất cao quý không thể kinh nhờn.
Mà giờ đây con thiên nga trắng ấy lại cả người lấm lem bùn đất, khí chất cao quý bị máu tươi cùng bùn đất che mờ vẫn không đánh bại được đôi mắt trong vắt như nước mùa thu vẫn kiên cường không chút gợn sóng.
Ánh mắt vẫn ngước lên nhìn chăm chú sinh vật dạng chuột khổng lồ trước mắt mình, thân hình to lớn, khí thế áp đảo như tòa núi lớn đè ép lên bản thân, cơ thể đau đớn vì v·ết t·hương xuyên qua lồng ngực như muốn đánh gục nàng lại không thể làm ý chí nàng khuất phục.
Sinh vật này to bằng cả tòa nhà, trên lưng lông tủa ra như từng cái gai nhọn sắt bén, hai móng vuốt dài sắc nhọn cựa vào nhau, trên đầu chuột ba con mắt đỏ nhìn thẳng vào thiếu nữa, hàm răng nhe ra lộ ra tua tủa răng nanh đầy máu.
Nàng nắm lấy kiếm trong tay, đây là thánh vật của nàng, thứ v·ũ k·hí đã chọn nàng làm chủ nhân, là hi vọng của nàng, trong thời đại tận thế mạng người không đáng một xu này, gia thế từng huy hoàng chỉ là cát bụi, chỉ có sức mạnh nơi tay mới là thứ giúp nàng bảo vệ tôn nghiêm của chính bản thân.
"Thánh kiếm hãy ban cho ta sức mạnh !"
Giơ kiếm ngang ngực, Như Ý lẩm bẩm, xung quanh nàng từ dưới đất chui lên thêm ba con chuột chuỗi, chứng giơ móng vuốt sắt nhọn lao tới như một tấm lưới kim loại chặn mọi lối thoát, mang ánh trăng ánh lên màu máu tươi đỏ sẫm, mang c·hết chóc tới vùng đất này.
Ở bên tai vang lên tiếng chém g·iết rê rợn, tiếng dã thú rít gào, tiếng con người chửi rủa, nàng nắm lấy thanh kiếm đâm thẳng vào cơ thể mình, mặc cho đau đớn xâm lấn ý chí, mặc cho máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, hai mắt nàng vô cùng bình tĩnh, ngoan cường nhìn lũ quái thú đang áp sát.
Vẫn là ý chí không chịu khuất phục đó, có lẽ đã làm cảm động thánh vật trong tay, chỉ thấy thân kiếm hấp thụ máu tươi, từ thân kiếm một vật chất màu đen như sinh vật sống bò lên người thiếu nữ, phút chốc đã bao phủ cả người nàng ta.
"Keng"
Móng vuốt sắt nhọn có thể nhẹ nhỏm cắt đứt cả một chiếc thiết giáp lại bị chặn lại, chỉ thấy vài tia lửa tóe ra, ánh mắt quỷ của lũ cuột hiện lên vẻ hoang mang, rất nhanh nó liền trợn to, máu tươi bắn lên, bốn con chuột chuỗi ngã ra sau bốc lên một tầng khói bụi, mà cơ thể chúng đã chia thành hai đoạn.
Thiếu nữ đứng lên cả người bao phủ trong bộ áo giáp đen như vật sống đang ngọ ngậy, thánh kiếm tựa như dính liền cùng cơ thể hình thành một lưỡi kiếm dài rộng nhúc nhích như đang sống.
Phút chốc nhìn qua tựa hồ nàng càng quỷ dị hơn cả lũ quái thú xung quanh, ngay cả những cận vệ mặc vét đen thân cận cũng không dám lại gần tiểu thư nhà mình.
Bất quá đôi mắt vẫn như cũ thanh minh đầy trí tuệ, Như Ý cảm giác sức mạnh lan tỏa toàn thân, người vừa động đã lướt tới một con chuột chũi khác, kiếm trong tay vẽ thành vòng cung giữa không trung, nhẹ nhàng gặt hái sinh mệnh của nó.
Cứ như thế nàng tựa như quỷ mị qua lại giữa chiến trường rực lửa, như chiến thần mang lại hy vọng cho mọi người lại như ma quỷ gieo gắt sợ hãi cho kẻ thù.
Từ xa đằng sau lớp công sự đã sụp đổ, trung tá nhìn biến hóa trên chiến trường, gương mặt tuyệt vọng hiện lên nét vui mừng, vội vàng ra lệnh cho toàn quân bắt đầu phản công.
Vốn bị bất ngờ khi địch tập kích từ dưới đất, mọi phòng tuyến cơ hồ tan thành khói bụi.
Các thánh giả tuy rất mạnh nhưng b·ị đ·ánh lén, lại bị ép từ hai phía rất nhanh liền có tổn thất, đặc biệt là các thánh giả hệ triều hồi và pháp thuật tầm xa, khả năng cận chiến rất yếu, chưa bao lâu đã ngã xuống không ít, tình thế ngày càng khó khăn.
Mắt thấy phải rút lui chiến lược, hy sinh những người dân vô tội trong trại tập trung thì sự biến hóa của Như Ý, thánh giả mạnh nhất nơi đây quả thật giúp hắn nhìn thấy hy vọng.
Nếu không bắt buộc hắn nào muốn trốn tránh một cách hèn nhát, bỏ rơi người dân vô tội, nhưng hy sinh mạng sống của những người lính một cách vô ích mà kết cục vẫn như cũ thì hắn càng trở thành một tên tội nhân đáng c·hết vạn lần.
Không ai rõ hơn hắn ta, nhận biết tình hình hiện giờ vô cùng khó khăn, khắp nơi đều xuất hiện những thứ kỳ lạ này, chúng tựa như từ trên trời rơi xuống, đánh cho hệ thống phòng vệ không kịp trở tay, chỉ trong thời gian ngắn q·uân đ·ội tinh nhuệ hầu như không còn.
Tiết kiệm một phần lực lượng chính là thêm một phần cơ hội cho cuộc chiến tương lai.
Thời gian gấp rút hắn cần nhanh chóng đưa ra quyết định, dù cho nó vô cùng khó khăn, là một người chỉ huy đôi lúc phải đứng ra lựa chọn dù cho nó có là gì đi chăng nữa ?
"Bên kia thế nào rồi"
Trung tá cầm súng lửa xung phong đi đầu đốt cháy một con khỉ, rồi quay sang mở miệng nói to với cấp dưới, người lính bên cạnh vác theo một máy thông tin, nghe vậy tựa hồ liên lạc với ai đó, rất nhanh đã có hồi đáp.
"Trung tá, bên trại vẫn bình yên, chỉ có vài con quái lọt lưới đã bị đội đặc nhiệm giải quyết"
"Tốt lắm"
Nghe vậy hắn ta thở phào nhẹ nhõm, trong trại còn có gia đình hắn, muốn nói không để ý là không thể nào, nếu có thể hắn hy vọng tất cả mọi người đề có thể trốn thoát khỏi nơi này.
Nhìn tình hình chiến trường sắp kết thúc, trung tá nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh.
"Điều quần đoàn xe tăng dàn hàng, chuẩn bị thu dọn chiến trường".
"Rít rít ......"
Bỗng từ đằng sau, một tiếng kêu dài xuyên thấu tận trời, mặt đất theo đó mà rung động, vô số chuột chuỗi đang chiến đấu tựa hồ bị doa sợ liều mạng thoát khỏi đối thủ đang dây dưa, nhanh chóng đào hố trốn xuống đất, lũ khỉ còn lại thì không may mắn như vậy, do hoảng loạn mất đi sức chiến đấu đã bị nhóm thánh giả nhẹ nhàng chém c·hết.
Bên này trung tá cũng cảm thấy tình hình không ổn vội hô lớn.
"Nhanh rút về, lập lại đội hình"
"Mau mang người b·ị t·hương ra khỏi chiến trường"
"Đội pháo binh chuẩn bị lên đạn"
"Xe tăng điều chỉnh nòng súng"
Một loạt mệnh lệnh được ban ra, mọi người cũng cảm thấy sắp có chuyện không lành rối riết làm theo, mà chính lúc này mặt trời ló dạng từ phương xa, đem theo những tia nắng sáng chiếu xuống, như một tấm thảm rải lên chiến trường tràn đầy máu tươi, đắp lên những t·hi t·hể không trọn vẹn còn chưa được thu xếp, như na ủi linh hồn sinh linh đáng thương.
Một cơn gió bỗng nổi lên, nó thổi qua mang mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra khắp bốn phía, lan đến bên chỗ Thiên Hải đang trốn, xuyên thấu tấm vải ngụy trang của hắn, vờn quanh chóp mũi Như Tuyết khiến nàng khẽ nhíu mày.
"Hôi quá !"
Thiên Hải ra hiệu nàng giữ im lặng, bởi từ đằng xa hắn đã nhìn thấy từng cái bóng to lớn in hình ngày càng to trên mặt đất, báo hiệu một đợt chiến đấu mới sắp diễn ra.