Chương 11 : Doanh Trại.
Nơi đây là rìa thành phố cách khu vực ngoại thành không xa, bất quá lúc này Thiên Hải lại không có vẻ gì là vui mừng, hắn đứng trên một tòa nhà cao còn khá nguyên vẹn, với thị lực tuyền vời của mình, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều khu trại được dựng lên trong đó còn có rất nhiều người đang sinh sống, nhìn xa thì giống một trại tập trung hơn.
Mà cách đó không xa lại có một doanh trại q·uân đ·ội được vũ trang đầy đủ, các loại khí giới được trang bị hiện đại, đang đóng quân dọc theo một công sự che chắn được dựng lên lâm thời.
Tiếng súng nổ cùng tiếng đạn pháo không dứt bên tai, bọn họ đang liên tục nã đạn, bắn pháo vào một đàn sói đen thân hình mờ nhạt như sương mù đang lao tới, tạo thành một khu vực chiến trường c·hết chóc với vô số hố to nhỏ nằm chằng chịt trên mặt đất.
Sau một đợt xung phong, đàn sói biết không thể tiến lên rất quyết đoán rút đi để lại vài chục cái xác trên đất, Thiên Hải thấy vậy suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến đó tìm hiểu thông tin.
Dù sao hắn cũng không biết đi về đâu, cho dù thoát ra ngoài thành phố thì thế nào, tốt nhất vẫn là đi theo q·uân đ·ội chính quy, thông thường sẽ được xắp xếp tị nạn trong một thành phố nào đó, có vẻ đây mới là lựa chọn khả thi hiện giờ.
"Chúng ta đi thôi"
Như Tuyết cả người quấn băng gạt được Thiên Hải đỡ lên, v·ết t·hương của nàng tuy bề ngoài đáng sợ nhưng sau khi xem xét kỹ thì chỉ là v·ết t·hương ngoài da, vào một bệnh viện bỏ hoang dùng băng gạt cầm máu lại uống vài loại kháng sinh đã không có gì đáng ngại.
Thậm chí nàng đã có thể đi lại bình thường, tuy không được lưu loát nhưng cũng không đến mức trở thành gánh nặng.
Hai người đi dọc theo đ·ống đ·ổ n·át một tòa cao tốc trên cao đã sụp xuống, rất thuận lợi tới gần khu vực đóng quân, có lẽ do bị hỏa lực của q·uân đ·ội thu hút, xuyên suốt đoạn đường gần như không gặp phải bất cứ sinh vật dị thường nào.
Hai người rất nhanh đã tới gần bãi chiến trường.
Tránh cho bị nhận diện nhầm mà chịu đạn lạc, Thiên Hải tạm thời hạ trại đợi trời sáng mới mới vào trại.
"Gào gào"
Từng tiếng kêu gào inh ỏi vang vọng màn đêm, Thiên Hải đang gác đêm mở bừng mắt, lập tức dập tắt đống lửa, Thiên Tuyết mơ màng tỉnh lại muốn nói gì đó, đã bị hắn bịt miệng ra dấu im lặng.
"Rầm, rầm"
Nơi xa, xuyên qua những tán cây sơ xác, các đốm lửa lần nữa sáng lên, nhấp nháy cùng t·iếng n·ổ tung trời phá nát màn đêm đen yên tĩnh.
Ánh mắt hắn đốt lên hai ngọn lửa xanh, từ xa đã thấy vố số con khỉ bốn tay hắn gặp lần trước đang từ nhừng cây cao đu xuống, bón chúng gầm lên rồi lao nhanh về hướng doanh trại, những cặp mắt đỏ hoe giữa màn đêm vô cùng thu hút.
Tiếng pháo nổ lên, mỗi một pháo có thể b·ắn c·hết một con nhưng số lượng của chúng quá nhiều, căn bản không thể ngăn cản.
"Nổ súng".
Đằng sau hàng rào thép gại được dựng lên vội vàng, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, quân hàm cấp độ trung tá, hai mắt nhìn chằm chặp vào những sinh vật dạng khỉ bốn tay đang né trái tránh phải, ánh đèn pha soi tới gương mặt quái thú đầy hung tơn.
Từng hàng tiếng súng vang lên chỉ để lại vài lỗ nhỏ trên cơ thể bọn chúng, may ra có đội súng nhắm trên cao mới có thể bắn trúng các điểm yếu hại khiến lũ chúng nó mất đi sức chiến đấu.
Nhìn tình hình ngày càng nguy cấp, rõ ràng lũ khỉ này có sức chiến đấu và khát máu hơn xa đám ác lang hoặc ma miêu lúc trước.
Gương mặt trung niên nhân ngày càng khó coi, hết cách hắn đành quay sang nhìn một nhóm người mặc trang phục tùy ý, tựa như là dân thường nhưng dân thường có thể xuất hiện tại đây sao ?
Đám người này chỉ mặc một bộ đồ chống đạn đơn giản, đón lấy ánh mắt của vị trung tá, họ hiểu ý khẽ gật đầu.
***
"Xem ra tình hình không khả quan lắm".
Từ tầm nhìn đêm không khác gì cú của mình, Thiên Hải dễ dàng nhận ra q·uân đ·ội đang trong tình thế bất lợi, sau vài loạt đạn đầu tiên không thể đầy lùi đối phương, lũ khỉ đó đã tiến vào khu vực nguy hiểm, mà càng khiến Thiên Hải chú ý đó chính là những ụ đất nổi lên trên mặt đất, dẫn thẳng hướng doanh trại, dường như không chỉ có lũ khỉ trong đợt tiến công này.
Thứ dưới đất kia cố tình che dấu hành tung mới là điều đáng quan ngại.
Thiên Hải do dự không biết có nên rời khỏi đây hay không ? dù sao tuy hắn tuy tự nhận bản thân rất mạnh nhưng đối đầu với một hai con còn có khả năng đằng này cả một đội quân thì không khác nào t·ự s·át cả.
"Đó là".
Chỉ thấy chiến trường chợt yên tĩnh, q·uân đ·ội thu hồi v·ũ k·hí, kể cả trận địa pháo binh hay xe tăng thiết giáp đều không còn nổ pháo, chỉ còn lại lác đác vài t·iếng n·ổ từ bãi mìn do lũ khỉ đáng thương vô tình kích hoạt còn đang vang vọng.
Trước chiến trường xuất hiện một nhóm người, bọn họ ăn mặc quần áo khác nhau, duy chỉ bộ giáp chống đạn là chỉnh tề như mới, xem ra là vừa được phát.
Trên tay, trên người bọn họ có những món đồ vật rất kỳ lạ, có người là kiếm, có người là đao, lại có người là một miếng bịt mắt, một huy hiệu, một mề đay, hay là một bức tượng nào đó.
Theo những con khỉ còn may mắn sống sót bước qua bãi mìn, những người này cuối cùng cũng động.
Người thiếu nữ cầm một thành kiếm đen kịt là người bước lên đầu tiên, nàng ta gương mặt xinh đẹp quý phái, đôi mắt hẹp ánh lên vẻ kiêu ngạo tựa như một con thiên nga cao quý, miệng nàng khẽ nhếch, người xoay tròn, kéo chiếc váy hàng hiệu đắt tiền bay múa giữa không trung.
Kiếm trong tay từng vòng, từng vòng đánh ra từng đạo kiếm khí màu đen tản ra bốn phía, lũ khỉ vừa thoát ra khỏi bãi mìn, cả người toàn v·ết m·áu, đón nhận vô số kiếm khí cắt qua cơ thể, chúng gần như ngay tức khắc bị chia thành nhiều phần nhỏ.
Thời gian chưa tới 5 giây vài chục con khỉ bốn tay đã ngã trên đất, đám còn lại tựa hồ có chút sợ hãi không dám tiến lên.
"Gừ, gào, gừ"
Ngay khi Thiên Hải cho rằng lũ chúng nó sẽ rút lui thì không biết từ đâu vang lên tiếng gầm gừ dữ tợn, lũ khí vốn do dự phút chốc như được tiếp thêm dũng khí, không s·ợ c·hết mà lao thẳng đến chỗ thiếu nữ.
Lúc này mấy người mặc vét đen xuấn hiện, trong tay là các mảnh vỡ, hợp lại với nhau thành một tấm thuẫn kiên cố, thuẫn không to nhưng hình thành một hư ảnh cự thuẫn cổ xưa phóng đại cả trăm lần, hoàn toàn che chắn thiếu nữ bên trong.
Những người khác lúc này cũng hành động, một thanh niên tay cầm gậy dài, hai đầu gậy có gắn một chùm lông màu trắng, chỉ thấy hắn bứt lấy một nhúm lông trên đó rồi nhét vào miệng, cơ thể phút chốc mọc đầy lông trắng, hai mắt chuyển sang màu đen, cơ thể lấy mắt thường phình ra to lớn đến hơn hai mét.
Hắn ra sức đấp ngực phát ra từng tiếng "Bịch bịch" cả người nhảy lên cao quá hai mét, rơi xuống một con khỉ bốn tay đang áp sát, gậy trong tay vung tới đánh cho con khỉ kia liên tục lui lại.
Một thiếu nữ khác lẩm nhẩm gì đó khi chắp tay cầu nguyện với tấm huy hiệu trong tay, ánh sáng lóe lên, huy hiệu đã biến thành một con bạch hổ trắng cao gần 3 mét, nó gầm lên một tiếng rồi lao vào chiến trường, sau vài cú xoay người trên không tránh đòn, đã há cái miệng đầy răng nanh sắt nhọn cắt đứt cổ một con khỉ.
Xa xa còn có rất nhiều người, có cầm cung, có cầm trượng, lại có người cầm quyển sách, trên tay phát sáng, các loại ma pháp tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh phút chốc đã bay đầy trời.
Mà Thiên Hải đặc biệt chú ý một ông lão, tay cầm một chiếc chuông nhỏ cổ xưa, theo cái lắc chuông của ông ta, không ít sinh vật tựa như linh hồn từ dưới đất chui lên, chúng bám lấy lũ khỉ khiến chúng nó tựa như mất trí, quay giáo t·ấn c·ông cả đồng loại của mình.
Còn có rất nhiều người với đủ loại trang bị kì lạ kích phát ra các khả năng thiên kỳ bách quái, cục diện chiến trường ngay lập tức đổi chiều, lũ khỉ b·ị đ·ánh cho c·hết gần hết, tuy vậy chúng cũng không chạy trốn tựa như đang câu giờ cho thứ gì đó hành động.