Chương 67: Cạm bẫy.
Saucony dẫn đầu t·ấn c·ông, hàng loạt mũi tên bay đi theo kèm những tiếng băng băng của dây cung rung động trong không khí.
Cách 50 mét, lũ cá sấu đơn giản đem cung tên đập bay. Saucony mở kỹ năng của bản thân ra, để hàn băng lực lượng truyền vào mũi tên. Lũ cá sấu là động vật máu lạnh, nhiệt độ ảnh hưởng rất lớn đến bọn chúng.
Quả nhiên, con bị mũi tên đánh trúng bắt đầu hành động chậm chạp hơn rồi.
Saucony tổ đội tự nhiên không bỏ qua cơ hội này, họ tập thể tập kích vào cùng một mục tiêu, nhưng vô dụng.
Những con cá sấu khác tiến lên, che chắn cho con bị nhắm vào.
Tiếp tục hành động như vậy cũng không phải cách, Saucony quyết định đẩy tổ đội lên cao, ép đến gần hơn lũ cá sấu. Một khi đi vào phạm vi 30 mét, bọn họ có thể dùng liên hoàn tên xây thành chuỗi xuyên qua cá sấu như hôm qua.
“Ngao, ngao.”
Lũ cá sấu bị ép lùi về phía sau, chỉ cần không quá giới hạn nào đó, chúng vẫn sẽ chỉ lấy lùi, lấy phòng thủ làm chủ.
“Cứ dằn có thế này cũng không tốt.” Quốc Quang nói với Ashe. “Anh chuẩn bị đi lên, một khi anh xuất hiện, bầy cá sấu có thể phát sinh b·ạo đ·ộng, em phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng các binh sĩ khác.”
“Em biết rồi.” Ashe trả lời, mắt vẫn chăm chú vào tiểu đội phía trước.
Có Ashe xác nhận, Quốc Quang từ phía sau đi ra đằng trước, vượt qua các binh sĩ.
“Ầm.” Không chút chần chừ, Quốc Quang xông lên như ngày hôm qua.
Mũi thương lần nữa thấy máu, khoảnh khắc Quốc Quang dừng lại, lũ cá sấu đã nhận ra hắn.
Giới hạn đã bị chạm tới, chúng bổ nhào lên t·ấn c·ông Quốc Quang. Hắn cũng đã lường trước việc này, hắn không có gì hốt hoảng, ung dung đ·ánh c·hết một con nữa mới quay người rời đi.
Mà lúc hắn rời đi, bầy cá sấu không đuổi nữa. Chúng ngậm lấy đồng bạn đ·ã c·hết đi kéo về phía sau.
“Không bị dụ nữa rồi.” Quốc Quang chạy đi vài ba bước, đầu ngoái lại nhìn phía sau cũng sững sờ với cảnh tượng trước mắt.
Hắn đứng yên tại chỗ, tiếp tục nhìn lấy bầy cá sấu. Bọn chúng không đuổi hắn, hắn đuổi bọn chúng. Quốc Quang sử dụng chiêu cũ, tiếp tục tốc độ cao di động và công kích.
Lũ cá sấu lần lượt bị g·iết, lần lượt b·ị đ·ánh hạ, nhưng chúng nó không dốc toàn lực phản kháng, chỉ là càng nhanh lui về lại lui về.
Quốc Quang cảm thấy không vui rồi, kế hoạch của hắn dường như bị trật khỏi đường ray. Quân đội đi theo phía sau, giữ khoảng cách 50 mét với bầy cá sấu. Bọn họ vẫn đang chờ lũ cá sấu chủ động t·ấn c·ông.
“Zilean, tung Bom Hẹn Giờ đi.” Ashe cũng cảm thấy không ổn, làm như vậy thật ra không có gì không tốt, không tốn một binh một tốt vẫn hạ sát được bầy cá sấu, nhưng Quốc Quang sẽ cực kỳ mệt mỏi. Quân đội cùng các anh hùng Liên Minh Huyền Thoại tồn tại là để giúp đỡ hắn, mà không phải là làm khán giả nhìn hắn đánh nhau.
Zilean nhắm chuẩn thời gian, ngay khi lũ cá sấu bị Quốc Quang hấp dẫn, lão bắt đầu tung chiêu, hai quả Bom Hẹn Giờ bay trên không trung, chuẩn xác rơi vào đầu một con cá sấu ở giữa bầy.
Hai quả bom phát ra xung lực thời gian khác nhau, khiến thời không hỗn loạn, đem con cá sấu ấy choáng váng tại chỗ, sau đó chúng đồng thời p·hát n·ổ.
Bom ma pháp rõ ràng là mạnh hơn thuốc nổ đen tự chế, sức công phá đôi khiến con cá sấu nổ thành mưa máu, đồng thời đem những con cá sấu xung quanh đánh văng ra khiến bầy cá sấu rơi vào hỗn loạn.
Quân đội chớp lấy thời cơ, đưa khoảng cách lại gần, họ tung luôn kỹ năng đoàn đội, dùng nhanh nhất tốc độ t·ấn c·ông. Với đầu tàu mũi nhọn là những mũi tên mang sẵn hơi lạnh khủng kh·iếp của Ashe bắn ra, bọn họ mau chóng g·iết c·hết lũ cá sấu.
Bất ngờ liên tiếp xảy ra, máu tanh của đồng tộc rơi vãi xung quanh, bầy đàn cá sấu không còn kiên nhẫn nữa. Chúng để lý trí c·hôn v·ùi, tuỳ ý để bản năng hành động.
Bầy cá sấu tản ra như ong vỡ tổ, có con tiếp tục truy đuổi Quốc Quang, có con chịu đựng mưa tên mà t·ấn c·ông q·uân đ·ội.
Quốc Quang vui mừng mà nhìn cảnh này. Nhân khi hỗn loạn, hắn đứng lại một chấp 3, dễ dàng xử lý kẻ thù. Chỉ khi số lượng cá sấu đã vượt quá mười con, hắn mới bắt đầu chạy trốn. Có điều lần này, không chỉ mình hắn chạy trốn, các tiểu đội cũng riêng phần mình chạt trốn rồi. Thậm chí là các anh hùng cũng chạy trốn rồi.
Đây là vỡ trận rồi sao?!!!
Dĩ nhiên không phải. Đó chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi.
Quốc Quang không sải chân trên mặt đường nhựa nữa, hắn dẫn theo 10 con cá sấu chạy vào vườn cây ăn trái. Những con cá sấu bị địa hình hạn chế khiến tốc độ của chúng giảm mạnh, thân hình đồ sộ rất mạnh, nhưng đổi lại là sự kém linh hoạt khi rơi vào địa hình chật hẹp.
Bởi vì cung thủ cần trống trải không gian để phát huy sức mạnh nên Quốc Quang quên mất rừng cây mới là lựa chọn tốt nhất để tiêu diệt lũ quái vật to lớn này. Mà hiện tại, với sự linh hoạt của động vật hai chân, lại thêm có nhiều chỗ để mượn lực, né tránh, Quốc Quang dễ dàng phản sát toàn bộ cá sấu t·ruy s·át mình.
Không còn vướng tay vướng chân, Quốc Quang tiếp tục chạy đi cày quái.
Cách đó không xa, Saucony tiểu đội bị 15 con cá sấu đuổi theo. Bọn họ dốc sức chạy đi, đợi đến khi mặt đất dưới chân trải đầy lá vàng, bọn họ mỉm cười.
“Hô.”
Mười hai người nắm lấy dây thừng bị treo trên những cành cây để đu người lên. Bọn cá sấu do thân thể nặng nề cũng chẳng thể nhảy lên đớp mồi. Chúng chỉ còn cách lao nhau đuổi theo, mà ngay lúc này, mật đất dưới chân chúng sập xuống.
Phần bụng trắng muốt bị những cây sắt nhọn hoắc đâm trúng, những con cá sấu xui xẻo kêu rên, chúng cố sức vùng vẫy, nhưng chỉ khiến bản thân mau chóng mất máu mà c·hết.
Lẽ dĩ nhiên, các binh sĩ chẳng ở lại trông coi những kẻ đã rơi xuống mồ do họ đào tối qua, họ chỉ là mau chóng tập hợp, tiếp tục trợ giúp những người khác mà thôi.
Khung cảnh tương tự trình diễn ở khắp mọi nơi, bầy cá sấu bị chia cắt rồi bị xâu xé đến c·hết bởi trí thông minh của con người.
Đối với việc như vậy, Quốc Quang đương nhiên là biết rõ, vì chính hắn là người nghĩ ra kế hoạch này.
Lượng lớn cá sấu c·hết đi, âm thanh thảm thiết của chúng truyền đi khắp khu du lịch. Vương nằm tại đáy hồ, tắm rửa dưới ánh sáng màu đỏ của thiên thạch. Nó đã nghe thấy rồi, con dân mình kêu thảm, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc, chỉ chút nữa thôi là được, chỉ chút nữa nó sẽ hoàn thành lột xác.
Nhắm mắt làm ngơ, vương tiếp tục giữ im lặng.
Phía trên, bầy cá sấu tiếp tục bị làm gỏi. Quốc Quang đã trở lại nơi tập hợp, nơi có một vòng đu quay nhỏ chuyên dùng để ngắm cảnh. Hắn không phải là người đến đây sớm nhất, một số đội ngủ không chỉ đã đến điểm danh, còn dùng thời gian đi tiếp ứng các tiểu đội khác.
Sau 10 phút, tất cả các tiểu đội tập hợp. Bọn họ chỉ b·ị t·hương sơ sơ, không ai có v·ết t·hương nặng, thay đổi hoàn cảnh chiến đấu đã thể hiện giá trị xuất sắc của hai từ địa lợi.
“Có ai thống kê qua chúng ta đã g·iết được bao nhiêu con chưa?” Quốc Quang hỏi Ashe.
“Theo em biết, đến hiện tại, chúng ta đã tiêu diệt được tổng cộng 900 con.” Ashe báo cáo. “Nhưng mà số bẫy rập làm ra hôm qua cũng đã hết tác dụng, lũ cá sấu cũng khó mắc bẫy lần nữa.”
“Không sao.” Quốc Quang trả lời. “Chúng ta hôm nay chỉ diệt trừ bọn chúng đến đây thôi. Thời gian còn lại dùng để xử lý xác cá sấu, thử xem thịt chúng nó có ăn được không?”
Quốc Quang nhìn Ashe, tiếp tục nói:
“Khu tránh nạn có khách từ khu tránh nạn khác ghé thăm, anh chuẩn bị đi về đó trước xem tình hình. Em ở lại đây coi chừng doanh trại.”
Ashe gật đầu, hôm qua, Quốc Quang đã nói rõ với nàng chuyện này, hiện giờ chỉ là nhắc lại mà thôi.
“Có cần ai đi theo cùng không?” Ashe hỏi lại.
Quốc Quang suy nghĩ một lát, trên đường đến đây, hắn đã tạo các tháp canh phòng ven đường đi để đảm bảo giao thông an toàn thông suốt, hiện tại trở về, hẳn là không có vấn đề gì lớn, thay vào đó, khu doanh trại có lũ cá sấu uy h·iếp, vẫn nên để binh lực tại chỗ này.
Hắn mở lời:
- Anh nghĩ không cần. Anh chỉ gọi một vài binh sĩ đi cùng là được, khoảng cách cũng không quá xa.
- Vậy được, anh đi cẩn thận.
Quốc Quang mỉm cười, có bạn gái quan tâm thật là tốt.