Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 68: Vô tình gặp người sống.




Chương 68: Vô tình gặp người sống.

Quốc Quang chạy chậm trên đường, tốc độ chạm mốc 50 km/h. Với khả năng hiện tại, Quốc Quang dễ dàng đem vận tốc đẩy nhanh gấp nhiều lần so với tốc độ bây giờ, nhưng hắn còn cần chờ các binh sĩ đồng hành đi theo.

Mặc dù các binh sĩ đi theo Quốc Quang đều đã đạt đến cấp 10, đẳng cấp tối đa của họ, nhưng chênh lệch giữa sinh mệnh đẳng cấp anh hùng và sinh mệnh đẳng cấp binh chủng không phải 2 cấp độ có thể đến bù.

Với tốc độ hiện tại của bọn họ chỉ cần vài phút là đã đến chỗ tránh nạn, bất chợt, Quốc Quang ngừng lại giữa đường. Hắn nghe thấy âm thanh rất quen thuộc, âm thanh của những con xác sống.

Xác sống thì chẳng có gì lạ, chỉ là những túi kinh nghiệm biết đi, nhưng để chúng phát ra âm thanh như thế này, chỉ có thể là khi chúng tìm thấy con mồi.

Tận thế đến giờ, tỷ lệ người sống đã giảm xuống rất thấp, mỗi người đều là tài nguyên vô cùng trân quý, Quốc Quang đương nhiên sẽ không ngó lơ, hắn mau chóng chạy đi, chuẩn bị tiếp ứng cho người sống sót.

Nếu không phải người sống lẫn con xác sống đó đều nằm ở trong góc c·hết thuộc phạm vi soi sáng của tháp phòng thủ, Quốc Quang đã trực tiếp mở hệ thống bản đồ ra để tiêu diệt mục tiêu.

Nói như vậy, nhưng hắn chạy đến nơi cũng không chậm chút nào. Ở trong tầm mắt, Quốc Quang nhìn thấy một thanh niên mặc đồng phục giao thức ăn nhanh, gã đang vội vàng dốc sức mà chạy khỏi 5 - 6 con xác sống phía sau.

“Không.”

Phạm Tuân bất ngờ trượt ngã về phía trước do chạy quá nhanh đến nổi không giữ được thăng bằng, hắn theo bản năng đưa tay ra phía trước để giảm thương thế, có điều so với đập mặt vào đường nhựa, khiến hắn sợ hơn vẫn là lũ xác sống phía sau.

Bỗng nhiên, một bóng người lóe lên. Phạm Tuân nhìn thấy Quốc Quang đứng trước mặt mình. Gã nhẹ nhàng nắm áo chỗ bụng Phạm Tuân rồi đem hắn nhấc bổng lên, hoá giải toàn bộ quán tính của cú ngã.



“Cảm ơn.” Phạm Tuân vô ý thức trả lời, sau đó hắn ngay lập tức nhớ đến mối nguy phía sau. “Đi mau, có xác sống ở đằng sau.”

Dù giọng nói của Phạm Tuân có gấp gáp cỡ nào cũng chẳng thể khiến Quốc Quang có chút gì xao động, hắn theo bình thường xử lý, trước tiên đem người này để xuống đất, tiếp đó móc ra đại thương, đơn giản chém đầu mấy con xác sống mà chẳng để mình dính một giọt máu.

Phạm Tuân đứng cạnh bên, nhìn đến ngây người. Hắn biết mình được cứu rồi, mọi người được cứu rồi. Có lẽ đi?

“Cảm ơn anh.” Phạm Tuân vội vàng nói. Hắn đích thực cảm kích người đàn ông trước mắt, cũng có chuyện muốn nhờ vả, thái độ cung kính vô cùng.

“Không có gì, đều là người Việt, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.” Quốc Quang vừa nói vừa quan sát đối phương. “Ngươi từ chỗ nào tới đây, đồng đội của ngươi đâu?”

Người thanh niên trước mặt hắn ngạc nhiên hô:

“Làm sao anh biết chỗ em còn có người?” Phạm Tuân vừa nói, vừa nghĩ đến cảnh tượng ban nãy. Hắn đoán thầm liệu người đàn ông trước mắt này có phải người đột biến trong phim ảnh hay không, kiểu như giáo sư X có năng lực ngoại cảm ấy.

“Gương mặt của ngươi rất sạch.” Quốc Quang trả lời.

Tại trong thời kỳ tận thế, mọi người lo lắng sợ hãi, ở trong tình trạng ăn bữa nay lo buổi may, do không có dư thừa nước sinh hoạt, dù theo thói quen giữ sạch cơ thể lúc ban đầu, nhưng theo thời gian trôi đi, khi không có ai bên cạnh, họ sẽ sinh ra lười biếng, không tiếp tục lau rửa kỹ càng nữa. Chuyện này rất dễ nhận thấy, Quốc Quang chỉ cần để ý quan sát một số nạn dân được chính hắn cứu ra là được.

“Không giấu gì anh, thực ra chúng em có tới mười mấy người lận, đều là đồng nghiệp trong công ty vận tải. Hôm tận thế xảy ra, chúng em may mắn phát hiện kịp mà trốn vào kho hàng, hơn nữa kho hàng đang lúc đầy hàng nên tụi em mới sống được đến giờ. Có điều đến nay, đồ ăn cũng đã gần cạn.”



Phạm Tuân dừng lại một chút để thở, hắn lúc đầu cứ sợ Quốc Quang bỏ đi một mạch hay biểu hiện thiếu kiên nhẫn nhưng may mắn là hắn không có vẻ gì bất mãn nên Phạm Tuân giảm tốc độ lại.

“Không biết anh đang đi đâu? Có thuận đường đến chỗ tránh nạn Ánh Bình Minh không?” Phạm Tuân trong lòng thấp thỏm, nhẹ giọng hỏi.

“Chỗ đó là ở đâu? Ngươi làm sao biết có chỗ đó đây? Mà ngươi nó ngươi ở kho hàng, chắc là kho hàng Bay Nhanh phải không?” Quốc Quang hỏi lại, cảm thấy hứng thú. Nói không chừng người khách chờ ở chỗ của hắn cũng từ đó đi ra đây.

Phạm Tuân trả lời từ câu hỏi cuối cùng, gã nói:

“Em quả thực đến từ chỗ Bay Nhanh. Lúc đó em đang đi giao đồ ăn cho mấy anh làm ở kho, vừa mới lấy tiền định đi ra thì gặp chuyện khiến em phải trốn trong đó cùng mấy anh ấy, may là mấy ảnh đều là người tốt, có đồ ăn nước uống đều cùng em chia sẽ. Hồi 2 ngày trước, tụi em nghe được loa phát thanh, thông báo về chuyện có một khu tránh nạn do các sinh viên lập ra ngay ở đại học cùng tên. Bọn họ kêu gọi những người sống sót có thể đến đó để cùng nhau giúp đỡ.”

Phạm Tuân vừa nói, vừa đi theo Quốc Quang. Hắn không biết Quốc Quang đang đi đâu nhưng vì không có ý gì tốt hơn nên hắn đành nhắm mắt đi theo cùng.

“Thực ra em không rành đường chỗ này, trước giờ em thường giao hàng bên quận Bảo Lợi hơn, vì hôm nay em có công chuyện giấy tờ bên này, vừa làm xong việc nên rảnh thì nhận đơn. Mà anh đang đi đâu vậy?”

“Đến chỗ kho hàng của các ngươi, sau đó đem mọi người đưa đến chỗ tránh nạn để tránh đêm dài lắm mộng.”

“Thật sao? Thật như vậy sao!!” Phạm Tuân vui đến choáng váng.

“Ừ.” Quốc Quang gật đầu. Hắn đang định hỏi làm sao mà Phạm Tuân nghe được đài phát thanh thông báo mà chỗ của hắn không nghe được thì chợt nhớ rằng hắn đã cho người đem dây phát thanh cho cắt đứt, chuyển về trụ sở phát thanh của chính mình.



“Nghe nói chỗ tránh nạn có nước sinh hoạt với điện lực rồi, thậm chí còn chế tạo ra được súng ống. Có thật không vậy anh?”

“Ừ.” Quốc Quang lại gật đầu. Chỗ của hắn cũng làm được mấy điều đó. Dĩ nhiên hai điều trên là do người dân giải quyết mà điều cuối là do hệ thống sinh ra. Hắn không hề nói dối chút nào.

“A. Bọn họ là ai?” Phạm Tuân nhìn thấy binh sĩ. Hắn giật mình vi thấy người nước ngoài, chuẩn bị kéo Quốc Quang trốn đi.

“Là người của ta.” Quốc Quang trả lời, nhanh nhẹ né ra hai tay của người đi cạnh.

“Là người của hắn.” Phạm Tuân thì thầm trong đầu. Hắn lúc đầu rất ngạc nhiên những nghĩ lại những “tài phép” mà Quốc Quang biểu hiện khi nãy liền cảm thấy bình thường. Hắn lúc này chỉ cảm thấy vui vẻ vì mình vừa đi ra khỏi cửa đã gặp được “cán bộ cấp cao” của khu tránh nạn.

“Có chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đến chỗ này một lát.” Quốc Quang kêu gọi binh sĩ đi theo mình.

Kho hàng Bay Nhanh có mặt trên bản đồ vẽ tay mà Quốc Quang đang cầm, hắn dự định chiếm xong khu du lịch sẽ đến chỗ này thu thập vật tư, không ngờ lại vô tình gặp người đến từ đó. Thế là hắn chọn ngày chi bằng gặp ngày, trực tiếp đi đến.

Quá trình tiếp thu các nhân viên giao hàng chỗ kho hàng cũng tương đối đơn giản, họ chẳng có gì trong tay lúc này, có người dẫn đi đến chỗ tránh nạn tự nhiên là may chóng đi theo, cảm ơn không ngớt.

Quốc Quang cũng không nhiều lời, chỉ nói một số lời động viên như khu tránh nạn quân lực rất mạnh có thể bảo đảm an toàn cho họ, mà hoàn cảnh sinh hoạt cũng vô cùng tốt.

Những chuyện còn lại, đợi đến khi về chỗ tránh nạn sẽ có người có chuyên môn, có chức vụ xử lý, không cần hắn quan tâm.

Dĩ nhiên, trên đường trở về, bọn họ cũng đã nhìn thấy các bức tượng của Quốc Quang, hơn nữa không chỉ một bức. Bọn họ sớm nhận ra rằng, người đi trước mặt họ tuyệt đối không đơn giản.

Nếu ở thời bình, mọi người còn cố gắng bắt chuyện nhưng ở thời loạn, họ sợ nói gì sai làm phật ý Quốc Quang khiến cuộc sống sau này trở nên khó khăn nên không khí lúc sau tương đối trầm lặng đến tận khi Quốc Quang cho người dẫn bọn họ đi làm thủ tục dân sự.