Chương 53: Điện năng.
Ắc quy ô tô thông thường chỉ có điện mức 12 Vôn, chỉ đủ để thắp sáng bóng đèn, nhưng chỉ cần như vậy, liền đủ để tốc độ phát triển của khu tránh nạn đẩy nhanh một bậc.
Quốc Quang ngồi trong phòng mình, cửa sổ được mở rộng để gió đêm lùa vào. Hắn cẩn thận đọc các bản báo cáo trong ngày hôm nay dưới ánh đèn sáng. Với đầu óc đã được nâng cấp nhiều lần, hắn dễ dàng xử lý các số liệu phức tạp, nhanh chóng tổng kết kết quả, tìm ra chỗ sai lầm, thiếu sót, nhanh chóng đưa ra phương án xử lý hợp lý.
“Mời vào.” Quốc Quang trả lời khi nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa.
Puma bước vào, hành lẽ với hắn, sau đó mới nói:
“Thưa Tổng Tư Lệnh. Bảo Vy tìm ngài. Theo lời nàng nói, nàng đã hoàn thành máy phát điện. Vì đây là dự án khẩn được đánh dấu, nên tôi lập tức đến báo cáo cho ngài.”
Quốc Quang ngạc nhiên, vui mừng, không biết hôm nay là ngày may mắn thế nào mà liên tục có tin mừng tới. Hắn bỏ tại liệu xuống bàn, mau chóng rời đi.
Chỗ làm việc của Bảo Vy đã được cấp xuống đèn, không chỉ chỗ của nàng, những nơi quan trọng khác, như Đền Thờ Galio, chỗ ngủ của các binh sĩ, tiệm cơm cũng được cung cấp đầy đủ.
Tại phòng làm việc, hai mắt của Bảo Vy đã hiện rõ vết thâm quầng, nàng cơ thể hiện rất mệt mỏi, nhưng tinh thần phấn chấn đủ giúp nàng tỉnh táo.
Vừa thấy Quốc Quang đến, Bảo Vy liền mau chóng ra tiếp đón, mời hắn đến xem thứ mình vừa làm ra.
Đây là một máy phát điện xoay chiều.
Để tạo ra một máy phát điện, thực chất rất đơn giản.
Cách đầu tiên.
Ngươi chỉ cần để nam châm quay trong, quay xung quanh một cuộn dây dẫn kín vòng, đồng thời cuộn dây cũng phải có vòng trượt để đảm bảo rằng các đầu của dây luôn được nối với cùng một phía của mạch điện. Điều này đảm bảo rằng hướng của dòng điện thay đổi sau mỗi nửa vòng của dây để tạo điện xoay chiều.
Cách thứ 2, là làm ngược lại. Để cuộn dây dẫn kín vòng quay trong từ trường của nam châm.
“Cuộn dây dẫn kín rất dễ dàng tạo ra, ta nhờ một số binh sĩ đem dây dẫn điện của mạng lưới điện quốc gia tháo xuống, đem vỏ cách điện bên ngoài cắt bỏ để lấy dây đồng bên trong, vấn đề làm khó ta chính là từ trường của nam châm.”
Bảo Vy vừa giới thiệu vừa nói, tốc độ nói chuyện tương đối nhanh.
“Nam châm bình thường, có cường độ từ trường thấp, phạm vi cũng nhỏ, rất khó để tạo ra một dòng điện đủ mạnh, mà bình ắc quy được ngài đưa đến chỗ ta giúp ta giải quyết vấn đề nan giải này.”
“Bằng cách quấn dây điện quanh thỏi nam châm, lại cho dòng điện 12 Vôn chạy qua, ta đã tạo ra được một nam châm điện. Nam châm điện có phạm vi từ và cường độ từ mạnh hơn, sau đó, ta lại đem động cơ xe máy gắn vào nam châm để có thể xoay nam châm một cách ổn định và nhanh chóng, giúp cho máy phát điện có thể tạo ra dòng điện cường độ cao.”
Bảo Vy vừa nói, vừa đem một cây quạt mới ra cắm vào ổ điện nối trực tiếp với máy phát điện, quả nhiên, cây quạt đã có thể hoạt động bình thường.
“Bộp, bộp, bộp.”
Phòng làm việc của Bảo Vy là tại khu phòng trọ, các cư dân đã dọn ra khỏi đây từ lâu, những người vỗ tay bên ngoài chỉ có thể là các cư dân được tuyển vào đội cảnh sát hoặc là các cư dân đang thực tập tại Bộ Dân Sự cùng Bộ Hậu Cần.
Thông thường, khi thấy Quốc Quang đi đến, nếu không phải là trường hợp bất khả kháng, đa phần mọi người đều sẽ tránh xa một chút, nhưng hôm nay không biết làm sao, họ lại có can đảm tụ tập bên ngoài ngoài quan sát.
“Có lẽ là vì quá vui mừng chăng.” Quốc Quang nghĩ thầm, cảm xúc của họ, chắc cũng giống hắn lúc này, vô cùng vui sướng, hắn cũng vỗ tay khen ngợi vì không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả công lao của Bảo Vy.
“Nói đi, ngươi có mong muốn gì không? Ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
Bảo Vy từ nội tâm cảm thấy vui vẻ, khi nàng tạo được máy phát điện, nàng không lập tức báo cáo, mà đánh liều tìm Duy Tân giúp đỡ. Nàng nhờ hắn dẫn một số người đi đầu đến chỗ của nàng quan sát, khi có người dẫn đầu “xem hội” những người còn lại cũng sẽ ra xem, đây là bản tính tò mò của con người.
Mà khi được nhiều người quan sát như vậy, Quốc Quang cũng sẽ cao hứng hơn, có thể cho ra càng nhiều lợi ích, đây chính là điều mà nàng cần.
“Thưa Tổng Tư Lệnh.” Bảo Vy đưa tay lên ngực, nghiên người làm lễ chào. “Ta hy vọng ngài giúp cha mẹ ta cường hoá, giúp bọn họ tỉnh lại.”
Quốc Quang nhìn Bảo Vy một chút, gật đầu, nghiêm túc nói:
“Ta sẽ cố hết sức.”
Những lợi ích mà Bảo Vy mang đến, thực sự khiến hắn rất coi trọng nàng.
Ban đầu, hắn cũng đã có ý định thử cứu bọn họ, hiện tại, chỉ là tăng mạnh mức đầu tư lên thôi, không có vấn đề gì cả.
“Theo ta đến chỗ bệnh xá đi.’’
Quốc Quang dẫn đầu, Bảo Vy theo sau. Duy Tân cũng kiên trì dẫn người theo xa xa phía sau.
Trạm xá ánh đèn từ xa đã thấy, các thương binh đã sớm nghỉ ngơi, chỉ còn binh sĩ đứng gác ngoài cổng.
Đến trước giường bệnh của ba mẹ Bảo Vy, Quốc Quang bắt đầu cường hoá cho họ.
Trên đường đi, hắn đã nói rõ với Bảo Vy về chuyện mình từng thử cường hóa binh sĩ trước đó mà không có tác dụng, hy vọng nàng chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nhưng để hắn ngạc nhiên là, khi hắn đưa linh năng vào cơ thể bọn họ, bọn họ thực sự có phản ứng. Co thể hai người bọn họ, bỗng nhiên run lên, vung vẫy tay chân với cường độ thấp còn nói mớ, tựa như là người đang gặp ác mộng.
“Đây là?” Bảo Vy ở bên cạnh nhìn xem, không khỏi đau lòng, không nhịn được mà hỏi.
“Không biết.’’ Quốc Quang thành thật, hắn cũng hỏi thầm Nana nhưng nàng cũng không biết. “Bất quá có phản ứng vẫn tốt hơn không có phản ứng.”
Linh năng tiếp tục tràn ra, khi hắn tiêu hao đến 2000 linh năng, mẹ của Bảo Vy giật mình tỉnh lại.
“AAAAA. . .”
Bà ôm đầu, kêu lên đau khổ, cả người xoay tới xoay lui, ú ớ nói lắp.
Bảo Vy nhào lên ôm mẹ, nhưng bác sĩ Hữu Tài nhanh hơn. Hắn nhận thấy tình trạng thần kinh của bà có dường như xảy ra chút vấn đề, trong trường hợp này, bệnh nhân dễ tổn thương người khác lẫn chính bản thân mình. Trường hợp tệ nhất có thể xảy ra chính là cắn lưỡi.
“Tiếp hắn.” Quốc Quang ra lệnh cho binh sĩ cạnh bên. Hắn cũng nghĩ không nên để tình trạng này tiếp diễn.
Binh sĩ mạnh mẽ trấn áp tay chân của bà, bác sĩ Tài nhân cơ hội đó, đem một miếng khăn trắng nhét vào miệng của bà, lại dùng dây cao su cột lại cơ thể bà vào giường.
“Ông Gia Bảo cũng sắp tỉnh rồi.” Quốc Quang nhắc nhở.
Không cần nói tiếp, mọi người cũng lập tức lập lại động tác, đem ông cố định hoàn toàn. Sau khi làm xong, bác sĩ Tài đến gần Bảo Vy, nhỏ giọng giải thích cho nàng tại sao phải làm vậy.
Đợi đến linh năng tiêu hao đến 6000, cha của Bảo Vy rốt cục hoàn toàn tỉnh lại. Ông cũng lên cơn co giật, ú ớ nói mớ, cường độ còn mạnh hơn người vợ của mình rất nhiều.
Mất chừng 30 giây, bọn họ mới lắng lại một chút, sau đó lại tiếp tục hôn mê.
“Không có vấn đề gì cả, họ chỉ là ngủ th·iếp đi lần nữa thôi.” Sau khi kiểm tra kỹ càng, bác sĩ Tài cam đoan với Bảo Vy.
Quốc Quang đứng cạnh bên không nói gì. Hắn vẫn còn bận cùng Nana trò chuyện.
“Tại sao phương pháp cường hóa không có tác dụng với các binh sĩ đây?”
“Ta cũng không rõ thưa Tổng Tư Lệnh, nhưng ta có thể cùng các binh sĩ liên kết, ta có thể đảm bảo rằng khi được cường hoá, các binh sĩ vẫn không có phản ứng gì. Có lẽ chúng ta phải cần càng nhiều thông tin hơn từ hai người đã thức tỉnh mới có thể xác định được chuyện gì đang xảy ra.”
“Có lẽ là vậy đi.” Quốc Quang nhìn ra ngoài trời, ánh mắt xa xăm. Đằng nào cũng đã ra ngoài, hắn liền định đi thăm các kiến trúc mới một lượt.