Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 52: Kẻ thù trong đêm.




Chương 52: Kẻ thù trong đêm.

Trở lại nhiều giờ trước đó.

Quốc Quang là người có tính cẩn thận, hắn làm việc trước giờ, đều là nhỏ cỏ tận gốc, đảm bảo mọi kẻ thù của hắn sẽ không có cơ hội thứ 2.

Nhưng trên đời, tồn tại một thứ gọi là chuyện ngoài ý muốn.

Song Tuấn Nhị Cẩu bị ngã từ lầu 4, chính mắt Quốc Quang xác định hắn đã tan xương nát thịt, đến đầu não cũng không còn nguyên vẹn, muốn hoá thành xác sống cũng không được, là c·hết đến không thể c·hết lại.

Nhưng gã, sống lại rồi!

“Ta là ai? Ta tại sao lại đói như vậy?” Song Tuần ngẩn người, suy ngẫm.

Chì tử bề ngoài, ngươi chẳng thể nói được sinh vật kia đã từng là một con người. Nó không có da, chỉ có từng thớ thịt đỏ tươi để lộ bên ngoài, xương sống của nó cong vòng quái dị, ngón tay không chia đốt, nối liền một khối thẳng tắp.

Nó không có giới tính bởi không có bất kỳ cơ quan sinh sản nào trên người còn tồn tại, đầu của nó cũng phát sinh biến dị. Xương sọ không còn là hình tròn, mà trở nên thon dài tựa như là xương chuột, mũi nó dài ra quá mức nối liền với hàm, sinh vật này không có môi, có thể đơn giản nhìn thấy từng hàng răng vàng mọc lởm chởm trong miệng của nó.

Những chiếc răng dài thòn, vàng rực, sắc nhọn vô cùng.

“Lại đói.” Song Tuấn nghĩ thầm, từ khi sống lại đến giờ, hắn luôn luôn đói, chỉ khác nhau ở chỗ đó là cơn đói nhiều hoặc ít mà thôi.

Mũi của hắn nhếch lên, từ trong không khí, ngửi lấy hương vị của sinh vật sống.

“Lại là chuột!” Song Tuấn rên rỉ. Hắn ngồi ì một chỗ, ngón tay khẽ nhắc, cách tay của hắn, tựa như là rắn, quái dị “trường” đến một cái nắp cống trên đường. Trong quá trình bò, cơ thể của hắn không ngừng thu nhỏ để cung cấp chiều dài cho cánh tay.

“Phập”

Năm ngón tay của hắn đâm mạnh vào con chuột ngơ ngác vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra đã kết thúc cuộc đời của mình. Từ lòng bàn tay, “cái miệng” của hắn “mọc” ra nhanh chóng ăn hết con chuột này.

Hắn không biết vì nguyên nhân gì mà mình sống lại, nhưng cuộc sống cũng không tốt đẹp như hắn tưởng.



Song Tuấn ký ức rất mơ hồ, hắn nhớ mình bị người đẩy ngã xuống đất, hắn nhớ cảm giác trôi nổi trên không trung, cảm giác cả thế giới đều trống rỗng, không có một nơi để bám víu. Hắn chỉ có thể bất lực, chờ đợi c·ái c·hết đi đến chỗ mình.

“Tên nam nhân đó.” Song Tuấn đã ăn xong bữa, hắn dùng ngón tay sắc bén, vẽ ra Quốc Quang gương mặt. Hắn không biết người này là ai, hay tại sao người này đẩy hắn xuống đất và tại sao hắn lại vừa sợ vừa giận người này, nhưng có một điều chắc chắn, hắn muốn trả thù, muốn xé nát cái bản mặt này để tâm trí mình có thể bình thản.

Song Tuấn chẳng nhớ gì về sức mạnh của Quốc Quang hay Mạnh Đức, chỉ là bản năng của hắn nói cho hắn rằng mình còn chưa đủ mạnh để trả thù.

Sau khi tỉnh giấc, Song Tuấn đã nhận ra cơ thể của mình có gì đó khác thường, nhưng khác ở đâu thì hắn không biết, đầu óc của hắn hỗn loạn quá. Nhưng có một điều chắc chắn, ăn thịt giúp hắn khoẻ hơn.

Chuột vốn có tốc độ nhanh nhẹn cùng sự linh hoạt con người khó bì kịp, nhưng Song Tuấn có thể dễ dàng bắt chúng làm mồi đã đủ chứng tỏ tốc độ của hắn đã cực kỳ nhanh. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, thịt chuột quá mức ít ỏi, hắn cần nhiều hơn thế nữa.

“Ừm?” Song Tuấn hai mắt đỏ thẫm sáng lên. Hắn ngửi thấy mùi lạ, vẫn là mùi thịt, nhưng khác xa với thịt chuột.

Song Tuấn đứng lên, bản năng nói với hắn, đây hẳn là tư thế hắn nên đi, nhưng cấu tạo sinh lý khiến hắn khó chịu với kiểu đi này.

Gã phân vân chốc lát, quyết định bò bằng tứ chi, các sợi thịt lại biến đổi, trở thành những đệm thịt dày, giúp hắn che giấu âm thanh khi di chuyển.

Qua một góc đường, Song Tuấn có thể thấy bốn người đàn ông mang theo rất nhiều hành trang tiến đến một tòa nhà. Bọn họ đứng ngoài tòa nhà, nhỏ tiếng nói với nhau.

“Khu tránh nạn số 0 đã tiếp thu các cư dân tại đây và g·iết c·hết Mạnh Đức Nhất Châu, Song Tuấn. Những người bị cử ra ngoài tìm kiếm vật tư, có thể dựa theo địa đồ bên dưới tìm đến khu tránh nạn, đoạn đường đi được đánh dấu đã được càn quét xác sống qua một lần, hệ số an toàn tương đối cao.”

“Khu tránh nạn? Là ý gì đây, người của quốc gia tới rồi hả?” Người nam nhân đeo kính, đội mũ bảo hiểm màu đen cùng khẩu trang cùng màu hỏi những người còn lại.

“Không biết, hẳn là vậy đi. Nếu không có súng đạn, rất khó để đối phó tên khốn kia.” Người đội nón đỏ lên tiếng.

“Chỗ này! Con của ta có ghi lời nhắc cho ta, còn có chữ ký của nó nữa, hẳn là không sai đâu.” Một người giọng rất khàn nói. Gã chỉ vào một dòng chữ có màu xanh, phía dưới tấm bản đồ được vẽ trên kính.

Người cuối cùng, người mặc mấy lớp áo khoác lên tiếng:

- Mọi người nhìn xem, bọn họ vì sợ trần nhà bất ngờ sập nên đem bản đồ cùng lời nhắc vẽ ở cửa kính bên ngoài tòa nhà. Sau đó lại sợ cửa kính ngoài ý muốn bị bể, lại vẽ bên tường một tấm y chang, xem ra là thực sự muốn chúng ta tìm đến bọn họ.



“Như vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau đi. Dựa theo ghi chép, chúng ta cần đến 3 - 4 ngày mới có thể đến nơi.”

“Đi.”

“Đi.”

Những người còn lại tán đồng, bọn họ lại lần nữa rời đi.

Song Tuấn tứ chi cắm trên vách nhà lân cận, hắn treo ở bên ngoài, cứ như thế nhìn chằm chằm bọn họ. Đợi 4 người đàn ông rời đi, hắn mới lặng lẽ bò xuống dưới.

Song Tuấn vốn dĩ định g·iết c·hết tất cả những người đó nhưng tòa nhà này cùng những dòng chữ đó gợi lên một số ký ức khác lạ cho hắn khiến hắn chùng tay. Hắn ngồi xổm, hai chi trước dựng đứng hay chi sau cong vòng, tựa như là cóc hay là chó khi ngồi.

Hẳn ngẩng đầu nhìn những ghi chú trên cửa kính. Thật đáng tiếc, những ký ức rời rạc trong đầu hắn không giúp hắn nhận ra phương hướng hay đường đi trên tấm bản đồ.

“Mấy kẻ may mắn.” Song Tuấn nghĩ thầm, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía những người rời đi. Kiềm chế bản năng, hắn lặng lẽ đi theo bọn họ, ít ỏi trí tuệ để cho hắn biết, đi theo những người đó, có thể tìm được người mà hắn muốn gặp.

. . .

Đại học Ánh Bình Minh.

Thanh Điểu cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu. Không ai biết được, trong đầu của nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể từ một số hành động sắp tới của nàng mà suy đoán.

“Thanh Tuyền, vào đây.”

Nghe thấy người kia kêu gọi, Thanh Tuyền vội vàng chỉnh sửa quần áo, chải lại tóc, nhanh chóng đi vào.

“Thưa chị! Chị có gì dặn dò?” Thanh Tuyền cúi thấp người, tay phải đề trước ngực, tay trái để trước bụng, đầu giữ thẳng.

“Nãy giờ ở bên ngoài, nghe hết rồi phải không?” Thanh Điểu bắt chéo chân, đầu nghiêng về bên phải, gác lên tay phải đã chống lên thành ghế cùng phía. Đó là câu hỏi, nhưng ngữ khí của nàng là câu khẳng định.



“Dạ thưa chị, em có nghe thấy ạ.” Thanh Tuyền không dấu giếm. Nhiệm vụ của nàng là gác cửa, nghe thấy cũng chẳng có gì lạ.

“Thế có ý định kể lại hết cho chú ta nghe không?”

Thanh Tuyền giật mình, trong lòng cảm thấy không ổn. Trên đời không thiếu người ngu, cũng chẳng thiếu người thông minh. Không thể nghi ngờ, vị quý nhân trước mắt nàng thuộc về vế sau.

Thanh Tuyền vốn được huấn luyện để thành người tử trung của Thanh Điểu, mọi thứ nàng được biết, được học đều chỉ xoay quanh trung thành cùng xả thân vì Thanh Điểu, vì mục đích cao cả hơn, nhưng vào cái thời hiện đại này, chuyện đó khó khăn cùng cực.

Từ khi nàng tiếp xúc với mạng lướt, nàng đã không thể giữ vững sơ tâm của mình.

Thế giới rộng lớn, đặc sắc như vậy, mỗi người đều là tự do, đều có quyền mưu cầu hạnh phúc cho chính bản thân mình, bắt nàng, một người có đầy đủ học thức cùng trí tuệ, sau khi tiếp xúc với thế giới đó lại cam lòng hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác là điều không thể.

Thế là Thanh Tuyền phản bội.

Nàng âm thầm cùng một số người tiếp xúc hợp tác, những người thuộc trực hệ của gia tộc quyền quý bậc nhất đất nước này, những người có quyền lực to lớn cả người nhà của Thanh Điểu, những người đủ sức mạnh để đảm bảo cho nàng có được một cuộc sống tự do khi thời cơ đến, khi nàng cho Thanh Điểu một nhát chí mạng rồi bỏ trốn đi thật xa.

Chuyền hành trình này, vốn là một bộ phận trong một kế hoạch nhằm để huỷ diệt người trước mắt nàng, nhưng tận thế đến, khiến kế hoạch toàn bộ đổ vỡ. Mà hiện tại, dường như nàng cũng sẽ gặp chuyện không may.

Thanh Tuyền đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nàng không biết chỗ nào để lộ sơ hở, nhưng theo những gì nàng biết, tuyệt đối, không bao giờ, vĩnh viễn không được nói dối trước mặt quận chúa Đinh Tiếu Huỳnh.

Thanh Tuyền không nói một lời, nàng lập tức quỳ xuống, có thể nghe thấy tiếng đầu gối gõ vang khi chạm sàn nhà. Nhiêu đó là chưa đủ, nàng biết, nên nàng tiếp tục đập đầu xuống sàn, đập mạnh đến nổi trầy da chảy máu.

Tiếu Huỳnh nhìn người thân cận đập đầu đến chảy máu, trong lòng của nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc, thân là người nhà hoàng tộc, chuyện này nàng đã thấy nhiều, biết nhiều.

“Ngươi muốn sống!” Tiếu Huỳnh khẳng định. Người, chỉ cần vẫn còn muốn sống, liền có thể lợi dụng.

“Vâng.” Thanh Tuyền trả lời, vẫn tiếp tục dập đầu.

Quận chúa Đinh Tiếu Huỳnh mỉm cười. Người càng lạnh lùng, cười lên càng đẹp, đáng tiếc, lại là một đóa hồng gai.

“Như vậy, ngươi có thể làm đến mức nào để sống sót đây?”

“Tất cả.” Thanh Tuyền khẳng định.