Chương 51: Ánh sáng đã đến.
Đối với việc bị người đem thông tin của mình tiết lộ ra ngoài cho một thế lực thần bí, Quốc Quang là hoàn toàn không biết chút gì cả.
Việc hắn có thể theo dõi nhất cử nhất động của mọi người là sự thật, nhưng hắn chỉ có thể thấy, không thể nghe, bởi tháp canh phòng chỉ cho chân thật tầm mắt mà không phải chân thật thính giác. Hắn chỉ là cố ý để mọi người hiểu sai lệch để cảnh cáo những người có ý đồ xấu phải kiêng dè mà thôi.
Hơn nữa Bảo Vy cùng Duy Tân làm việc rất cẩn thận, không hề để lộ bất cứ dấu hiệu nào. Cho dù thực sự có thể nghe lén, Nana cũng chưa chắc đã nhận ra có gì khác thường.
Tóm lại, Quốc Quang vẫn như bình thường, dựa theo kế hoạch đã định sẵn mà làm việc. Sau khi bàn giao Braum cùng Gragas cho Ashe, hắn liền dẫn binh sĩ đi đập đá.
Dĩ nhiên, đá mà bọn họ đập là đá thật, không phải đá mai thuý.
Các kiến trúc mới cần diện tích lớn để xây dựng, yêu cầu
Quốc Quang phải đập bỏ một số nhà cửa để có đất trống. Hắn cũng không phải tháo dỡ lung tung, mà là dựa theo báo cáo giá nhà cùng tình hình thực tế mà lựa chọn những ngôi nhà đã có tuổi, xuống cấp, không có giá trị quá cao để đập bỏ.
Hắn tiếp đó lại đi thăm các binh sĩ lần nữa, những thương binh có v·ết t·hương ngoài đã hồi phục lại phân nửa, tuy vẫn còn yếu, cần nhiều thời gian hơn để tịnh dưỡng, nhưng không có vấn đề gì về tính mạng nữa, cũng không có ai gặp phải trạng thái tàn tật.
Riêng ba mẹ Bảo Vy cùng 2 vị binh sĩ hôn mê vẫn chưa có dấu hiệu gì tỉnh lại. Đối với vấn đề về mặt tâm thần, Soraka khó mà có thể chữa trị. Nếu như không có cách gì khác, Quốc Quang hẳn là phải nhờ Zilean tăng phúc cho họ kỹ năng Đảo Ngược Thời Gian để thử tái thiết lập lại tình trạng của họ.
Điều Quốc Quang sợ, là bọn họ rơi vào tình trạng c·hết não, hay còn gọi là tình trạng người thực vật. Một khi ý thức đ·ã c·hết đi, cơ thể có kiện toàn nữa cũng là vô dụng.
Zilean chỉ có thể đảo ngược thời gian, chứ không thể đòi người đ·ã c·hết từ tay thần c·hết.
“Bảo Vy đâu rồi?” Quốc Quang hỏi Bác Sĩ Hữu Tài.
“Nàng đã về phòng làm việc của mình thưa Tư Lệnh.”
Hữu Tài trả lời, mắt ngó về phía ba mẹ của nàng. “Nàng muốn tạo thêm nhiều phát minh hữu ích nữa để kiếm điểm cống hiến, hy vọng đem cơ hội cường hoá của mình cho ba mẹ nàng.”
“Thật là một người con có hiếu à.” Quốc Quang than thở.
Đáng tiếc, hắn không nghĩ là việc cường hoá có thể giúp họ tỉnh lại vào lúc này. Bởi vì trước đó, hắn đã từng thử cường hoá 2 binh sĩ nhưng không thể giúp họ tỉnh lại.
Thời gian rảnh còn lại, Quốc Quang liền đi dạo xung quanh khu tránh nạn một vòng để kiểm tra tiến độ của các dự án quang trọng, một đoạn thời gian sắp tới, hắn sẽ không có thời gian để xử lý cũng như là quan tâm theo dõi các dự án này.
Bởi vì sắp tới, hắn sẽ phải đi xa nhà một đoạn thời gian.
Nói đơn giản, chính là viễn chinh.
Vật tư trong phạm vi 2 cây số, gần như đã bị hắn toàn bộ mang về. Đi nơi xa hơn để tìm kiếm vật tư cùng người sống là chuyện tất nhiên. Không chỉ vậy, Quốc Quang muốn tiếp tục phát triển thế lực của bản thân, tìm kiếm và tiêu diệt càng nhiều xác sống hơn là không thể tránh khỏi việc phải đi xa nhà.
Lần này viễn chinh, hắn đi đến đâu liền cắm trại đến đấy, cũng không có ý định đúng giờ về nhà.
Vì lý do trên, hắn mới phải xây dựng nhiều tháp phòng hộ ở khu tránh nạn như vậy, để đề phòng khi mình mang theo phần lớn binh lực rời khỏi nơi này sẽ xảy ra chuyện không hay.
Vẫn như mọi khi, nước cùng bản đồ vẫn là ưu tiên của Quốc Quang.
Rút kinh nghiệm buổi sáng, thay vì để các cư dân tốn thời gian để kéo nước, Quốc Quân vào buổi chiều đã ngay lập tức mướn thêm người, tạo thành đội kéo nước.
Đội kéo nước có 6 người, mỗi 2 người làm một ca, kéo dài đến 8 giờ mỗi ca. Giống như tên gọi, nhiệm vụ của bọn họ là kéo nước từ giếng lên rồi đổ vào một bồn nhựa chứa nước 3000 lít được đặt trên một khung đỡ kế bên.
Như vậy, khi các cư dân đi lấy nước sẽ nhanh chóng hơn nhiều, không cần tốn thời gian chờ kéo.
Đội thi công, cũng đã bắt đầu xây dựng dàn lọc nước.
Dàn lọc nước thực ra rất đơn giản, nó chỉ là một mô hình phóng đại của mô hình lọc nước bằng chai nhựa mà mọi người đã học ở năm lớp 5.
Trên cùng, dĩ nhiên luôn luôn là nơi chứa nước chưa lọc, kế tiếp là lớp đá lớn để giữ lại các chất cặn thô, lớp sỏi nhỏ để các khe hở khít hơn, giữ lại càng nhiều cặn thô, lớp cát thạch anh, tức cát vàng giúp khử sắt, mangan, một số mùi tanh.
Sau đó là lớp than hoạt tính, để hấp thụ mùi cùng một số chất hoá học hoà tan. Mỗi lớp đều được bao lại bởi lớp vải lọc chắc chắn để không chỉ giúp lọc nước hiệu quả hơn, còn giúp dễ dàng thay mới các lớp đá, sỏi, cát, than một cách dễ dàng hơn.
Nước ngầm ở chỗ khu phòng trọ nhiễm phèn, để giảm độ chua, có thể dùng giàn mưa, phèn chua để giảm độ chua của nước. Nước đã lọc rồi, cũng có thể dùng clo với một lượng vừa đủ để giúp nước sạch hơn.
Qua các bước như vậy, nước sạch thu được không hề kém so với nước nhà máy trước đây. Đánh dấu một bước tiến mới cho đời sống cư dân.
Xây dựng dàn lọc nước khi có đủ vật liệu cùng sức người là chuyện tương đối dễ dàng, theo lời ông Tư Đẹt cam đoan, chỉ cần 2 ngày là có thể hoàn thành.
Xem xong chỗ giếng nước, Quốc Quang đi đến chỗ vẽ bản đồ để nghiệm thu, đồng thời cũng đưa cho bọn họ tấm bản đồ du lịch địa phương mà hắn đang giữ để bản đồ được vẽ sẽ chi tiết và rộng lớn hơn.
Qua vài ngày cố gắng, tấm giấy A0 khổ lớn đã được Duy Tân cùng Trường An bổ sung hơn phân nửa, đợi đến khi nó hoàn thành, Quốc Quang cũng sẽ xuất quân viễn chinh, hắn hy vọng tấm bản đồ này sẽ giúp được rất nhiều chuyện cho mình.
Thời gian kế tiếp, Quốc Quang đi nhiều nơi.
Những người chủ cửa hàng, sau khi được cho phép đã bắt đầu lựa chỗ, trang trí cho cửa hàng của mình để khai trương.
Một số cửa hàng thậm chí đã đi vào hoạt động như cửa hàng tạp hoá, quán cơm, tiệm hớt tóc.
"Con người dễ thay đổi." Tại một số trường hợp, nó mang hàm nghĩa xấu xa, mà tại một số trường hợp, nó lại mang một hàm nghĩa tốt. Dễ thay đổi cũng là dễ thích nghi, thật khó để tưởng tượng, chỉ một khoản thời gian ngắn như vậy, đã có rất nhiều người thích nghi với môi trường mới và cuộc sống mới.
Một điều thú vị mà Quốc Quang nhận ra khi đi dạo phố một vòng, là mọi người có xu hướng sống phóng khoáng hơn.
Người Đại Cổ Việt, tùy từng vùng có từng lối sống khác nhau, nhưng đa phần đều có tính tiết kiệm, không ít thì nhiều, mọi người vẫn sẽ giữ trong mình một số tiền để đề phòng bất trắc.
Mà hiện tại, mọi người chi tiêu khá giống kiểu “hôm nay có rượu hôm nay say” chỗ tránh nạn hiện tại có nhiều vật tư, phát tiền lương cũng rất cao, trừ đi các khoản chi tiêu cần thiết, rất dễ dàng để tiết kiệm cả trăm ngàn một ngày, nhưng theo những gì Quốc Quang nghe được, rất nhiều người không có ý định lại tiết kiệm tiền.
Tận thế ảnh hưởng, không chỉ về thể xác, còn có cả mặt tinh thần.
Đây thực ra là một dấu hiệu không tốt, chứng tỏ rất nhiều người không có cảm giác an toàn khi sống trong khu tránh nạn của Quốc Quang xây dựng.
Đối với chuyện này, Quốc Quang không có cách gì khác, chỉ có thể để thời gian chứng minh mọi chuyện mà thôi.
Chỗ cuối cùng mà Quốc Quang ghé, là chỗ Thanh Sơn làm việc. Để đẩy nhanh tiến độ, hắn đã cho 4 vị binh sĩ đến giúp người thợ sửa xe.
Các binh sĩ không có kiến thức về mặt này, tác dụng chủ yếu của bọn họ là giúp Thanh Sơn một số việc vặt như lấy nước, đồ ăn để hắn có thể chuyên tâm làm việc.
Thanh Sơn cũng không phải người cô đơn, hắn đã có vợ, cũng có con trai. Để cuộc sống của gia đình tốt hơn, dù rằng rất mệt mỏi do tình trạng mất sức khi thiếu ăn thiếu uống trong mấy ngày qua hắn vẫn cắn răng, kiên trì làm việc.
“Huơ.”
Thanh Sơn không nhịn được ngáp một cái, tối hôm qua khi đến khu tránh nạn, hắn đã được phát cháo nóng, thậm chí còn được tiêm nước biển vào lúc khuya, nhưng nhiêu đó là chưa đủ để hắn khôi phục sức khỏe.
Bất chợt, hắn nhìn thấy Quốc Quang từ xa đi đến.
Thanh Sơn vội vàng nhéo đùi, cố gắng để mình tươi tỉnh mà làm việc thật tốt.
“Mệt mỏi lắm sao? Nếu chịu không nổi thì đi nghỉ ngơi một chút đi.” Quốc Quang vừa vào liền nói. Hắn quả thực có ý muốn Thanh Sơn làm nhanh, nhưng chưa đến mức gấp đến độ muốn ép người ta làm việc đến đột tử.
“Không có thưa cậu, tôi vẫn còn sức để làm.” Thanh Sơn rõ ràng là hiểu nhầm ý của Quốc Quang, hắn vội vàng chứng tỏ bản thân, đưa chủ đề sang vấn đề khác. “Cậu nhìn xem, hệ thống đèn đã hoạt động lại được rồi này. Nếu cậu muốn, đêm nay khu tránh nạn chúng ta có thể thắp đèn sinh hoạt được rồi, thứ này dễ chế tạo lắm.”
Quốc Quang nhìn lấy thứ mà Thanh Sơn đưa cho hắn, quả thực, thứ này chế tạo rất đơn giản, một cái bình ắc quy xe ô tô được cắm dây điện vào 2 cực, tiếp đó nối với một công tắc cùng một chui chụp đã được gắn một bóng đèn led, loại đèn trắng tròn dùng để chiếu sáng một vùng rộng thường thấy trong ngày nay.
Chỗ khó khăn để tạo ra thứ này, chính là nguồn điện.
“Làm sao ngươi để cho bình ắc quy này chạy lại bình thường.” Quốc Quang thực sự rất ngạc nhiên.
Khi kiểm tra các xe ô tô hư hỏng, hắn cũng đã từng thử tháo bình ắc quy của xe ô tô ra để làm nguồn điện, nhưng không có cái nào có thể sử dụng được.
Mà tại khu chợ, hắn cũng chỉ tìm thấy 5 - 6 cái bình ắc quy mới, vì quá trân quý, nên không dám sử dụng mà là để lại dự phòng. Sau này vì Thanh Sơn cam đoan, các bình ắc quy mới đó đều được đưa đến chỗ gã, nhưng cái bình ắc quy trên tay hắn lại là một bình ắc quy cũ.
“Thực ra rất đơn giản thưa cậu, các bình ắc quy có mức độ hư hỏng khác nhau, như thứ trên tay ngài, nó bị hư hỏng rất nhẹ, chỉ cần dùng nước cất sục mạnh bình nhiều lần, sau đó dùng bình ắc quy mới kích điện cho nó liền có thể sử dụng được bình thường.”
Quốc Quang yên lặng lắng nghe, cách một ngành là cách một ngọn núi, đối với Thanh Sơn, đây là việc rất đơn giản, mà đối với hắn lại là một việc phức tạp vô cùng.
“Quả nhiên, cách phát triển tốt nhất cùng dễ dàng nhất chính là chiêu mộ nhân tài.” Quốc Quang hài lòng nghĩ thầm. Hắn nói:
- Ngươi làm rất tốt, ta sẽ cộng điểm cống hiến cho ngươi. Cố gắng phát huy tinh thần sáng tạo này, cũng cố gắng làm việc. Ta có thể cam đoan, ngươi sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng với công sức mà mình bỏ ra.
“Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.” Thanh Sơn vui mừng vì lời cam đoan của Quốc Quang.
“Ta sẽ cho người thu thập thêm các bình ắc quy, ngươi chỉ cho các binh sĩ cách sửa chữa, tranh thủ tối nay thắp sáng một số nơi quan trọng.” Quốc Quang dặn dò Thanh Sơn cùng binh sĩ, sau đó liền rời đi.
Quốc Quang đã từng nói, hắn muốn lần nữa thấp sáng thành phố. Xem ra không cần chờ quá lâu, hắn đã có thể thực hiện mục tiêu này rồi.