Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 50: Mới thế lực?




Chương 50: Mới thế lực?

Buổi chiều, Duy Tân đã hoàn thành công việc của mình. Hắn mang theo một bó hoa, đi đến phòng làm việc của Bảo Vy.

Hiện tại là thời tận thế, chẳng có nơi nào bán hoa cả, bó hoa hắn mang trong tay, chỉ là dùng hoa dại ven đường hợp thành, nhưng càng là như vậy càng khiến người khác nhìn thấy sự chân thành của hắn.

Con người thời hiện đại, chỉ thích những bó hoa đắt tiền để khoe khoang khắp mạng xã hội mà đôi khi quên mất sự chân thành của người mua mới là điều quan trọng nhất.

Mặc dù, Duy Tân cũng không thực sự chân thành.

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy một gã đàn ông đang đem lòng yêu một cô gái và muốn làm gì đó giúp tâm trạng của cô gái ấy tốt lên một chút khi ba, mẹ của nàng không may g·ặp n·ạn.

Nhưng trên thực tế, Duy Tân chỉ làm vậy để che giấu tai mắt của người khác mà thôi.

“Cộp, cộp, cộp.”

Duy Tân gõ cửa, chờ đợi.

Rất mau, Bảo Vy bước ra. Gương mặt nàng nhợt nhạt, thần sắc u buồn, đôi mắt đã hiện lên một chút quầng thâm.

“Ngươi không nên đến đây!” Bảo Vy nói nhỏ, giọng sắc lạnh.

“Không mời ta vào nhà sao?” Duy Tân mở lời, đưa bó hoa đến trước mặt nàng.

Bảo Vy trầm lặng hồi lâu, bên trong đầu óc của nàng, vô số suy nghĩ đan xen vào nhau. Khẽ bậm môi, nàng mở cửa.

Duy Tân cười nhẹ một tiếng, bước vào. Hắn đem bó hoa trên tay đặt lên bàn làm việc, dùng góc độ để cho Bảo Vy thấy rõ dòng chữ trên giấy. “Cẩn thận bị Quốc Quang nghe lén.”

Bảo Vy giật mình, không nhịn được mà nhìn xung quanh một vòng. Đối với người đàn ông kia, nàng cực kỳ e sợ, không chỉ vì năng lực thần kỳ của hắn, còn là vì tình trạng của cha mẹ nàng. Bảo Vy chỉ muốn xem Duy Tân như sự lựa chọn thứ 2 mà không phải là duy nhất.

“Nhìn xem ta đem gì cho ngươi.” Duy Tân vừa nói vừa với cây bút trên bàn, viết sột soạt. “Chỉ cần đưa…”

“Đẹp không? Đây là ta nhìn thấy trên đường tuần tra.” Hắn tiếp tục nói, tiếp tục viết, cẩn thận đưa lưng về phía pho tượng Quốc Quang.

“. . . máy truyền tin cho ta. . .”



“Ngươi đoán xem đây là hoa gì? Không đoán sao? Hay là không biết? Đây là hoa mười giờ à.”

“. . . một khi có cách cứu ba mẹ ngươi, ta sẽ nói. Khi bị phát hiện, cứ nói ta ă·n c·ắp là được.”

Bảo Vy nhìn lấy những dòng chữ viết trên giấy, tâm tình tương đối phức tạp.

Người ta thường nói, chó sủa là chó không cắn. Nói như vậy với ân nhân cứu mạng của mình thì thật không lễ phép, nhưng Bảo Vy tin rằng, Duy Tân chính là con chó không sủa.

Sau khi đến Khu Tránh Nạn, Duy Tân đã từng tìm cơ hội tìm đến nàng. Hắn vẫn còn giữ ý định tìm cách liên lạc với cấp trên và xin nàng giúp đỡ hắn.

Lúc đó Bảo Vy đã có ý định giúp đỡ, nhưng do nàng bị hạn chế dụng cụ làm việc, không cách nào giúp hắn được.

Sau này, Bảo Vy chứng kiến các binh sĩ thần kỳ sức mạnh, cùng với Quốc Quang mỗi loại quyết định, quyết sách đều thể hiện thiện chí muốn lập lại trật tự nên nàng bắt đầu do dự.

Nàng thậm chí còn khuyên Duy Tân nên nói chuyện rõ ràng với Quốc Quang. Nàng tin tưởng Quốc Quang hẳn là sẽ giúp đỡ nếu đó là chuyện tốt, nhưng Duy Tân quyết liệt từ chối.

Trước khi rời đi, Duy Tân chỉ nhờ nàng giữ kín chuyện này.

Chỉ là một chuyện đơn giản như vậy, trong lòng lại mang cảm giác áy náy với người đã từng giúp đỡ mình cùng các học sinh, Bảo Vy đồng ý không chút do dự.

Vốn nghĩ chuyện này liền đã qua, không ngờ ba mẹ mình xảy ra chuyện. Nàng lúc đó liền nhờ Quốc Quang cứu giúp, muốn Soraka giúp đỡ ba mẹ nàng trước.

Lẽ dĩ nhiên, Quốc Quang từ chối.

Đối với Quốc Quang, các binh sĩ chẳng khác gì người nhà. Bọn họ vì cứu người mà thương tổn như vậy, đương nhiên là ưu tiên cứu chữa trước. Chiến sĩ đã đổ máu, liền không nên rơi lệ.

Mà không chỉ ba mẹ Bảo Vy, 4 binh sĩ của hắn cũng rơi vào hôn mê b·ất t·ỉnh, vì bọn họ không có dấu hiệu nguy hiểm đến tính mạng, hắn đặt bọn họ chữa trị sau cùng là hợp tình hợp lý.

Nhưng với Bảo Vy thì khác. Đối với nàng, ba mẹ không tỉnh lại có vẻ nghiêm trọng hơn các binh sĩ khác, gãy tay gãy chân là có thể thấy bằng mắt thường, nhưng bên trong não bộ xảy ra chuyện gì thì đâu ai biết.

Càng sớm cứu chữa cho họ mới là hợp lý.

Qua một đêm thức trắng chờ đợi, chăm sóc ba mẹ mà không có kết quả khác, Bảo Vy chợt có ý nghĩ khác, nàng nhận ra rằng, thay vì chờ đợi sự trợ giúp từ người khác, nàng nên tự cứu ba mẹ mình.

Vậy là nàng chủ động liên hệ Duy Tân.



Duy Tân cấp trên không phải người đơn giản, bảo an nhà ai được mang theo súng đi kiểm tra hoàn cảnh tại trường học nước Đại Cổ Việt. Không cần suy luận sắc sảo cỡ nào, cũng biết đó là người có nhiều quyền lực hoặc là thân phận cao quý.

Loại người như thế, dù là tận thế, cũng sẽ có hơn người sức mạnh. Dù không có thần kỳ năng lực như Quốc Quang, chỉ cần có máy móc có thể sử dụng bình như máy siêu âm, cộng hưởng từ cũng đều có thể giúp nàng hiểu rõ tình trạng của ba mẹ.

Hàng loạt suy nghĩ ở trên, dẫn đến kết quả hôm nay.

Dĩ nhiên, như đã nói ở trên, Bảo Vy chỉ xem sự trợ giúp của Duy Tân như là lựa chọn thứ 2. Ưu tiên của nàng vẫn là nỗ lực chứng minh giá trị của bản thân, khiến cho Quốc Quang cho nàng càng thêm nhiều ưu ái.

Như hiện tại, Bảo Vy đang nghiên cứu động cơ ô tô để tìm cách tạo máy phát điện hoặc là máy bơm nước. Các loại máy móc này rất cần thiết cho khu tránh nạn.

Phóng lao thì phải theo lao, dù rằng sợ hãi bị phát hiện, Bảo Vy vẫn cắn răng, lấy từ trong góc phòng ra một hộp nhựa, loại hộp đựng đồ ăn thường gặp.

“Cảm ơn vì bó hoa của ngươi. Tâm trạng của ta đã khá hơn rồi. Đây là một số rau cải ta mới mua, vốn định nấu vài món ngon, nhưng bây giờ thì không có tâm trạng, ngươi giúp ta xử lý đi.”

“Được rồi. Ngươi giữ gìn sức khỏe, hôm nào ta lại đến.”

Duy Tân nhận lấy thùng nhựa trong, bên trong quả thực có một số rau cải tươi, người khác từ bất kỳ góc độ nào, cũng không thể nhìn thấy một máy điện thoại tự chế đã được quấn bao ni-lon ở bên trong.

Duy Tân bình tĩnh rời đi, đợi đến phòng riêng của mình, hắn mới đem điện thoại lấy ra.

Khởi động máy móc, chỉnh tần số đặc thù, Duy Tân lại lần nữa kêu gọi bên kia đáp lời.

“Code 2233117. Hồng Hổ kêu gọi cứu viện, nghe được trả lời, nghe được trả lời…”

. . .

Đại học Ánh Bình Minh là đại học lớn nhất, chất lượng cao nhất, đa dạng môn học nhất thành phố này. Nó rộng đến 2 km vuông, bao gồm đủ loại công trình, kiến trúc như khu nhà ở nhân viên, khu ký túc xá sinh viên, khu nông nghiệp, thuỷ sản, cao 5 tầng lầu cao thư viện - trung tâm học liệu, 2 cái hội trường, v,v…

Hằng năm chỗ này, đón nhận hơn 10 ngàn học sinh, tổng số học sinh thường trú là gần 50 ngàn người. Dù là vào mùa hè, số sinh viên còn tại trường tuyệt đối không ít hơn 20 ngàn người.

Tại trong phòng phát thanh của trường, một nữ nhân sắc vóc, nhan sắc đạt 7/10 đang ngồi ngẩn người. Bất chợt, nàng nghe thấy tiếng gọi của Duy Tân.



Thanh Tuyền giật phắt dậy, nàng bắt máy, bảo đối phương đợi một chút, sau đó chạy vội đến một căn phòng khác.

Bên trong phòng luyện võ của câu lạc bộ võ thuật, một cô gái đứng tại trung tâm, gương mặt cùng thân hình của nàng rất phù hợp với tiêu chuẩn về sắc đẹp của người Châu Á.

Cô gái này cao chừng 1 mét 7, ngực nở, eo nhỏ, mông công, đôi chân dài thẳng tắp, mắt phượng mày ngài, sống mũi dọc dừa, hai má anh đào, đôi môi hình trái tim đỏ hồng tự nhiên, những điều kể trên kết hợp với khuôn mặt trái xoan cùng quay hàm sắc lẹm xứng đáng với bốn chữ “tuyệt sắc giai nhân.”

Nàng bên hông đeo kiếm, hai tay cầm thương.

Mũi nhẹ nhàng hít vào khiến lồng ngực căng đầy không khí, nàng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Trường thương chỉ xéo được nàng giơ lên, bước lên một bước, trường thương đâm thẳng, động tác cấp tốc tạo ra bóng mờ.

Yên ắng không gian bỗng nhiên rung động như mặt hồ dậy sóng, phía trước nàng 20 mét, một hình nhân nhựa bỗng nhiên bị cắt ra làm đôi. Vết cắt thẳng tắp, đều gang, không một vết xước, tựa như là hai mặt gương đối đầu nhau.

“Cộp, cộp cộp.” Tiếng cửa phòng bị người gõ vang lên.

Cô gái nhìn sang, biết có chuyện gấp, nếu không Thanh Tuyền sẽ không dám làm phiền mình vào lúc này. Nàng khẽ vẫy tay, cách cửa cái tự động mở ra.

Thanh Tuyền đứng ngoài, cúi đầu hành lễ rồi mới báo cáo.

“Là Hồng Hổ thưa chị, em đã bảo ổng chờ máy.”

“Biết rồi.” Cô gái vừa nói vừa đi ra ngoài. Bước đi của nàng không nhanh, sảy chân cũng không dài nhưng quái dị là, với mỗi bước nàng đi, khoảng cách giữa vị trí trước khi bước và sau khi bước đều cách xa tận 3 mét.

Phòng tập rộng hơn 30 mét, nàng chỉ cần đi 10 bước liền đến cửa cái. Thanh Tuyền cung kính đứng đợi bên ngoài, đợi nàng bước qua mới dám vội vàng chạy theo.

“Ta là Thanh Điểu đây. Báo cáo tình hình của ngươi đi.”

Nữ nhân nhấc máy, âm vực khá trầm, giọng nói bình tĩnh tựa như một dòng suối lạnh chảy từ cao nguyên.

“Thưa ngài, trước đó, ngài có thể cho ta biết tình trạng con gái của ta ra sao rồi không?”

Bên kia đầu dây, Duy Tân mạnh dạn mà hỏi. Hắn làm nhiều chuyện như vậy, liều mạng để có thể cùng tổ chức liên hệ chẳng phải vì lòng trung thành mà là vì hắn biết con gái của mình chỉ có thể nhờ họ cứu giúp.

Thanh Điểu im lặng vài giây, khiến cho Duy Tân tay đầy mồ hôi.

“Theo tin ta được biết, con bé hiện tại đã an toàn. Chú ta đã lên nắm quyền q·uân đ·ội, chậm nhất 3 tháng, bọn họ có thể cử quân đến đây.”

“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.” Duy Tân thở phào một hơi, trái tim sắp trào lên cổ họng của hắn đã trở về nguyên vị.

Hắn hiểu rõ người ở đầu dây bên kia, nàng trước giờ chưa từng nói dối.

“Vậy bây giờ, cho ta biết tình hình của ngươi đi. Toàn bộ!”