Chương 42: Mục tiêu chính. ( Chương mỗi ngày 1. )
Quốc Quang dựa theo chỉ dẫn, rất dễ dàng tìm tới nhà của Bảo Vy. Căn nhà này quả thực rất đặc biệt, phong cách thiết kế quả thực rất cổ xưa.
Mái ngói, ống khói, gạch đỏ, cột trụ bằng gỗ, cửa cũng bằng gỗ, trên hở theo đường dọc tự như hàng rào, dưới kín có khắc hình hoa mai, mỗi một thứ đều nói lên tuổi tác của nó.
Quốc Quang bước qua khoảng sân rộng có hòn non bộ, đến trước cửa nhà, nhẹ nhàng gõ cửa.
Để hắn giật mình là chỗ này không có khoá, hai cánh cửa cứ thế nhẹ nhàng bung ra.
Phòng khách cũng là kiểu xưa, với bàn thờ giữa phòng, bàn trà phía trước. Hai bên phòng khách để mỗi bên một bộ chiếu ngựa gỗ to quay vào hai hành lang song song trong nhà.
Trước tận thế, nguyên bộ nhà cửa kèm nội thất như thể này giá không dưới 20 - 30 mươi tỷ, đủ để mua cả khách sạn nhà Quốc Quang sở hữu. Mà hiện tại, nhìn nó có gì đó quái dị, khó nói nên lời cảm giác khó chịu.
“Các ngươi có thấy gì lạ thường không?” Quốc Quang hỏi Ryze.
“Đúng là nơi này rất lạ thường.” Ryze trả lời.
“Là nồng độ ma lực.’’ Zilean kết luận. “Nơi này ma lực rất sinh động, gần như gấp 8 lần ngoại giới.
“Nana, có phát hiện mảnh thiên thạch hay vật chất lạ nào gần đây không?” Quốc Quang nói thầm.
“Thưa Tổng Tư Lệnh, Nana không có phát hiện, nhưng không loại trừ thiên thạch có hỗn loạn chi lực bao phủ, phải đến thật gần mới phát hiện được.”
“Được rồi.” Quốc Quang nói ra. Hắn hít sâu, la to. “Ông Trần Gia Bảo, bà Nguyễn Thuý Vy có ở đây không, con gái của 2 người, Trần Nguyễn Bảo Vy số cccd “Cảm ơn bạn đọc cuộc đời vui vẻ khen thưởng.” đang tìm kiếm 2 người.”
Đã biết trên núi có hổ, chưa chắc đã cần đi lên. Nhà này dù to, nhưng giọng Quốc Quang cũng không kém, nếu trong nhà có người liền sẽ nghe thấy.
Quốc Quang hô to vài lần, cẩn thận lắng nghe bên trong, phạm vi 50 mét, chỉ cần có người tồn tại, hắn nhất định sẽ nghe thấy.
“Không có ai ở đây.” Zilean cho ra kết luận tương tự Quốc Quang.
“Hoặc là đã đi nơi khác, hoặc là đã biến thành xác sống.” Quốc Quang nhủ thầm. Loại trường hợp nào cũng là phiền toái.
Galio là một “quý tượng” có phẩm chất cao đẹp, nó ăn nói có ý tứ, âm lượng vừa phải, giọng trầm dễ nghe, chán ghét gào to hét lớn. Cho nên trước giờ, Quốc Quang chưa từng ép nó trở thành một cái loa di động dù rằng gã khổng lồ này có thể hét rất to.
Nhưng hiện tại thì phải uỷ khuất nó một chút. Bảo Vy làm việc rất tốt, cũng rất ra sức. Hắn đã hứa với Bảo Vy sẽ toàn lực tìm kiếm, không có ý định qua loa có cho có lệ.
Hắn nhìn về phía Galio, ra hiệu cho gã khổng lồ đọc theo hắn.
“Khu tránh nạn số 0 tìm người, ai biết ông Trần Gia Bảo, sinh năm "Cảm ơn vì các bạn đọc đề cử." bà Nguyễn Thuý Vy, sinh năm "Cảm ơn vì những bình luận tích cực" ở đâu có thể treo cờ nước ra hiệu, con gái của bọn họ, cô Bảo Vy, sinh năm “Cảm ơn tất cả mọi người.” đang tìm bọn họ. Chúng ta sẽ ưu tiên đến ứng cứu các ngươi.”
Tiếng nói trầm thấp, to rõ, vang đi rất xa. Quốc Quang tiếp tục đợi một lát, để hắn ngạc nhiên là có đến tận mười mấy nơi treo cờ trong khu này.
Quốc Quang đem quân đến từng nơi, kết quả để hắn cạn lời.
Tất cả bọn họ đều không biết gia đình Bảo Vy đã đi đâu, chỉ là muốn có người đến cứu nên làm liều treo cờ, đằng nào thức ăn, nước uống cũng đã cạn kiệt, thà đánh cược một lần để tìm đường sống.
“Đem tất cả CCCD của bọn họ thu lại, đợi đến khu tránh nạn, phạt họ giảm lương tuần đầu một nửa.” Quốc Quang tức giận, nói với Soraka.
Hắn có thể lý giải tâm lý của bọn họ, nhưng thích hợp nhỏ nhỏ trừng phạt cũng là không thể thiếu.
Không có thông tin hữu ích, thời gian cũng đã sắp tối, Quốc Quang quyết định đi vào nhà để xem có thông tin nào hữu ích không.
Cũng như lần trước, trừ Soraka ở bên ngoài cùng 2 vị binh sĩ, còn lại toàn bộ đi vào.
Nhà tương đối rộng, nên Quốc Quang cũng chia quân ra để tìm kiếm cho nhanh. Hắn cùng Ryze, thêm vào nửa đội binh sĩ đi đường bên trái, Zilean cùng toàn bộ đội 9 đi bên phải, dù là trường hợp nào cũng phải có 2 người đi cùng nhau.
Nhà xây theo kiểu nam tả nữ hữu (nam ở bên trái, nữ ở bên phải) Quốc Quang nhìn thấy căn phòng đầu tiên là phòng ngủ của ba mẹ Bảo Vy. Bên trong mọi thứ như cũ, không có bất kỳ dấu vết lộn xộn nào, cũng không có bất kỳ thông tin nào hữu ích.
“Đi phòng khác thôi.” Quốc Quang bước chậm đi ra, đế giày giậm trên sàn sinh ra từng vết bẩn tương phản. Hắn cảm thấy nơi này có gì đó quái lạ nhưng mãi không nghĩ ra nhưng chắc chắn không liên quan đến nồng độ ma lực.
“Ừm!” Quốc Quang ngẩng đầu, hét lớn. “Có biến cố, mọi người cẩn thận.”
Hắn vừa nói, vừa chạy vội về phía trước, Ryze chạy sát bên không rời.
Quốc Quang tung ra cửa phòng ngủ tiếp theo, ánh mắt như điện liếc quanh phòng, không bỏ quên trần nhà cùng phía sau cửa phòng, bên trong, không có một ai.
Đúng vậy. Bên trong không có một ai, hai binh sĩ được cử đi điều tra phòng này đã biến mất không một vết tích.
Vừa rồi, tại phòng kế bên, Quốc Quang bỗng nghe được tiếng hai binh sĩ la lên ngạc nhiên, bọn họ không dùng tiếng Việt của Đại Cồ Việt mà dùng tiếng bản ngữ Runeterra.
Hai vị binh sĩ thể chất mạnh mẽ gấp đôi người thường, tâm trí càng là kiên nghị như sắt. Thứ gì có thể khiến bọn họ giật mình hoảng hốt đến nổi theo bản năng dùng tiếng bản ngữ? Thứ đó đáng sợ đến mức nào mà có thể khiến bọn họ biến mất không vết tích?
Quốc Quang nghĩ thầm, bàn tay bấc giác có chút mồ hôi. Hắn đem trường thương trong tay đâm vào cánh cửa phòng, đuôi thương cấm vào bức tường đối diện. Tránh trường hợp “cánh cửa bỗng nhiên đóng” kinh điển cảnh tượng xảy ra.
“Tổng Tư Lệnh.” Các binh sĩ cấp tốc chạy về hướng Quốc Quang, bản năng tản ra xung quanh che lại cho hắn.
Quốc Quang nhìn lấy cảnh này, có chút cảm động trong lòng. Dù là đối mặt không biết nguy hiểm, bọn họ vẫn vì hắn che chắn, xứng đáng để hắn nhiều lần xông lên cứu giúp.
Nếu là lúc trước, phải chọn giữa anh hùng cùng binh sĩ, Quốc Quang sẽ không do dự lựa chọn anh hùng. Hiện tại. . . hắn cả hai đều muốn.
“Ryze đứng ngoài phòng yểm trợ, mọi người còn lại chia nhau tìm kiếm, nói không chừng tại đây có mật đạo nào đó.” Quốc Quang mau chóng đưa ra chỉ lệnh.
“Đập nát bức tường đó luôn.” Quốc Quang chỉ vào bức tường ngăn cách hai hành lang. Hắn sợ bên Zilean cũng gặp chuyện tương tự.
Ryze vung tay chưởng, bản đầy đủ kỹ năng Quá Tải xuất hiện, quả cầu to như bóng rổ, dễ dàng nổ nát một lỗ lớn trên bức tường khiến cho căn nhà rung lắc dữ dội, bụi mù bay lả tả xuống đất.
Quốc Quang nhìn lấy cảnh đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của hắn. Hắn biết nơi nào bất thường rồi, nhà, chính là căn nhà này.
Tận thế đã qua 7 ngày, rất nhiều nơi không có dấu vết con người đã bắt đầu đóng bụi rồi, nhưng nơi này, nơi này quá mức sạch sẽ, sạch đến nổi dấu giày của hắn hiện rõ trên sàn nhà.
“Là gì? Là thứ gì quét dọn nơi này? Một sinh vật thích sạch sẽ? Một sinh vật tàng hình to bè, dùng cách bò để di chuyển như sên? Nó cùng thứ khiến 2 binh sĩ biến mất là một.” Quốc Quang suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, vô số câu hỏi, giả thuyết lướt qua mà không có cách chứng thực.
Bên kia, bụi mù đã tan đi, Zilean xuất hiện chỗ vết nứt, sắc mặt của hắn cũng âm trầm không kém, bên hắn cũng đã có binh sĩ m·ất t·ích.
Zilean sống rất lâu, nhưng có những thứ dù là thời gian cũng không thể cải biến, chẳng hạn như tích cách nóng như lửa của hắn. Nếu hắn không nóng, làm sao lại sẽ mê chơi bom khi bản thân là một pháp sư.
“Để ta hỏi anh ta.” Zilean bực tức nói.
“Anh trai” là hắn tiếng lóng, ám chỉ bản thân ở tại tương lai. Trong trường hợp không biết kẻ thù là ai, có năng lực gì, điệu thấp là chuyện nên làm.
Quốc Quang gật đầu, cũng không phụ thuộc hoàn toàn vào Zilean. Các binh sĩ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm mật đạo, bất quá khả năng tìm ra không cao.
“Trừ những người canh gác, những người còn lại công kích mái nhà, đem nơi này phủ đầy bụi cho ta.” Quốc Quang nói ra. Hắn không biết kẻ thù vì sao giữ nơi này sạch sẽ, nhưng chỉ cần là việc mà kẻ thù thích, làm ngược lại liền không sai.
Các binh sĩ rút tên bắn nhanh, từng mũi tên xuyên phá mái nhà, mở ra vô số lỗ hổng để ánh sáng chiếu xuống nơi âm u này, đồng thời để bụi gạch đỏ đổ xuống khắp nơi.
Ở bên ngoài, Galio nhìn thấy cung tên xuyên qua mái nhà. Hắn chủ động tiến lại gần, ý định trợ giúp một tay. Galio không thích g·iết người, nhưng phá dỡ nhà cửa thì không có vấn đề gì.
“BẢO VỆ” Saucony hét lớn. Hắn nhìn thấy một cây cột bỗng nhiên nhúc nhích tựa như là rắn đâm về phía sau, nơi Quốc Quang đang đứng.
Các binh sĩ phản ứng cấp tốc, có người rút cung mà bắn, có người lao về phía trước chặn lại cây gỗ. Các anh hùng cũng là tiến lên không lùi.
Bỗng nhiên, sàn nhà nứt toác ra, bây giờ Quốc Quang đã biết vì sao các binh sĩ m·ất t·ích. Mất hết điểm tựa, ngươi mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể rơi xuống. Thậm chí bởi vì càng mạnh, trọng lượng cơ thể càng lớn mà rơi xuống nhanh hơn.
“Xoạt.” Sàn nhà dưới mật đạo dựng thẳng lên, nhọn hoắc như từng cây đinh ngược.
Mọi người một khi rơi xuống, bị cột gỗ đâm qua, chỉ còn nước chờ c·hết.
Có điều may mắn, bọn họ có 2 anh hùng kinh nghiệm đầy mình đi cùng.
Không trao đổi 1 lời, Ryze sử dụng Ngục Cổ Ngữ, đem Quốc Quang trói tại trên không, Zilean sử dụng Bẻ Cong Thời Gian.
Dưới kĩ năng ảnh hưởng, Quốc Quang thời gian tốc độ trôi qua nhanh hơn so với mọi người, cho hắn có càng nhiều thời gian phản ứng. Hắn dùng một giây, từ nhẫn trữ vật lấy ra máy bay, tuỳ ý để nó rơi xuống đất.
Máy bay trọng lượng không cần phải nói, không kém hơn 5 tấn, dễ dàng nghiền nát mọi cọc gỗ phía dưới, tạo cho mọi người một vùng an toàn lớn.
Mà Ryze, Zilean cũng không lãng phí thời gian, bọn họ dùng kỹ năng, đem toàn bộ cọc gỗ còn lại phá nát hoặc là gọt đi đầu nhọn.
“Bịch, bịch, bịch.”
Mười mấy người rơi xuống đất, ai ai cũng có tổn thương, nhưng chưa nguy hiểm tính mạng. Những người có thể hành động, lập tức đứng lên, kéo đồng bọn quăng vào máy bay, đóng kín cửa bảo vệ.
Quốc Quang cũng b·ị t·hương, lưng có hắn đập trúng cánh máy bay, cắt một đường thật sâu, máu ồ ạt chảy ra, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng không kêu la, mau chóng đem binh sĩ b·ị t·hương ở chân ném vào trong.
Hắn phần lưng b·ị t·hương, chỉ cần không ảnh hưởng đến tuỷ sống cùng xương cốt vẫn có thể phát lực, đi đứng bình thường. Còn người b·ị t·hương ở chân, tại nơi chiến trường, không có khả năng né tránh đồng nghĩa với c·hết.
Tại sinh tử khảo nghiệm, Quốc Quang đã sớm quên mất địa vị của mình. Hắn chỉ là không muốn họ c·hết, nên liều mạng mà cứu, mà quên mất ý nghĩ ban đầu ở xa chỉ huy của mình.
Đây mới chính là chiến hữu, là những người không rời bỏ nhau, ta vì ngươi đỡ đao, ngươi cũng vì ta liều mạng, chẳng ai cao quý, sang hèn hơn ai. Cũng chỉ có những người như vậy, mới đáng giá cho các anh hùng phục vụ. Nếu Quốc Quang đối xử các binh sĩ như công cụ, sẵn sàng hy sinh bọn họ vì lợi ích của mình, các anh hùng đã rời đi từ lâu.
Đây mới chính là giá trị cốt lõi của điểm thiện cảm cũng là lý do cho đến hiện tại, Quốc Quang chưa từng bị vị anh hùng nào trừ điểm.