Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 41: Trừng phạt. ( Vì "cuộc đời vui vẻ" tặng quà mà thêm chương. )




Chương 41: Trừng phạt. ( Vì "cuộc đời vui vẻ" tặng quà mà thêm chương. )

Nhị Cẩu trốn trong nhà vệ sinh, thân thể run cầm cập. Hắn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ là rời đi vài phút, toàn bộ đất trời đều xoay chuyển rồi.

Bên ngoài chiến đấu, âm thanh lớn như vậy, lại là tiếng súng lại là tiếng cửa bể, hắn đương nhiên nghe được. Chưa kịp xả hết nước, hắn đã vội vàng kéo quần chạy ra, nhưng đợi hắn đến nơi, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.

Chiến đấu nhìn qua kịch liệt, nhưng thời gian thực chưa được một phút, dù là 30 giây cũng chưa tới.

Nhị Cẩu từ xa quan sát, thấy không ổn liền chuồn đi. Là tay sai của Mạnh Đức, hắn làm chuyện xấu không hề ít, chỗ dựa bây giờ mất đi, hắn dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết mình gặp xui xẻo.

“Phải trốn đi thôi.” Nhị Cẩu nhủ thầm, hắn lần nữa đi ra ngoài, thẳng đến chỗ ban công.

Suy bụng ta ra bụng người, kẻ phản bội sợ nhất là bị người phản bội, Mạnh Đức rất tỉnh táo, hôm nay gã có được siêu năng lực, ai biết ngày mai có cư dân nào cũng thức tỉnh siêu năng lực, mà lỡ cư dân đó còn mạnh hơn gã, gã chỉ có thể chạy trốn. Cho nên hắn chuẩn bị không chỉ một đường thoát thân.

Những đường lối này, Nhị Cẩu đều biết được, bởi hắn là anh em chí cốt của Mạnh Đức. Mạnh Đức lúc trước trộm tiền, cũng là vì trả nợ cờ bạc cho hắn.

Nhưng Mạnh Đức không biết một chuyện, gã b·ị b·ắt cũng là do Nhị Cẩu sắp xếp.

Nhị Cẩu cùng Mạnh Đức hợp tác, hắn mượn cớ tu sửa phòng bảo vệ, đuổi mấy người bảo an ra ngoài, tìm cách ngắt điện máy quay an ninh để Mạnh Đức vào trộm tiền.

Có điều vì lo sợ ăn chia không đều, hay là bị uy h·iếp, tố cáo ngược, hắn không ngắt điện máy quay an ninh, chỉ là sao chép đoạn phim rồi xoá băng ghi hình.

Nhưng mà hiện thực không phải trong phim, không phải dân chuyên nghiệp, thủ đoạn xóa băng ghi hình thông thường rất dễ khôi phục, từ đó mọi chuyện bạo lộ ra.

Cho đến c·hết, Mạnh Đức vẫn nghĩ hắn bị phát hiện là do mình sơ xuất, để lại dấu vân tay hay rơi tóc vào tủ bảo hiểm mà không ngờ đến chuyện anh em chí cốt phản bội mình.

Cho nên mà nói, đừng có xem phim giang hồ ảo trên mạng quá nhiều mà bị lậm, anh em chí cốt trên đời nào có dễ tìm như vậy. Đặc biệt còn là bọn người dựa vào đâm chém, mua bán b·ất h·ợp p·háp, dùng các loại thủ đoạn đê hèn để kiếm cơm.

Nhị Cẩu rất nhanh ra tới ban công, chổ này đã được để sẵn một tấm ván ép, đây là loại ván gỗ rẻ tiền thường được sử dụng làm phần mặt của giàn giáo để các công nhân đi lại.

Nhị Cẩu đem nó đẩy ra xa, chạm đến ban công của tòa nhà cạnh bên. Hắn trèo qua hàng rào, cẩn thận di chuyển sang bên kia. Nhị Cẩu công việc yêu cầu hắn thường xuyên cần đi trên cao, quen việc dễ làm, hắn rất nhanh đi được nửa đường.



Bất chợt. “Ấm đùng.” m thanh to lớn khiến hắn giật mình, bàn chân bước sai nhịp, cả người rớt xuống dưới, may mắn kịp thời vương tay ôm lại miếng ván.

Quốc Quang b·ạo l·ực phá cửa, dẫn đầu xông vào gian phòng, chính Mạnh Khôi báo cáo cho hắn vị trí này.

Vừa vào cửa, hắn liền để ý ngay đến cửa ban công đã mở. Lúc Mạnh Khôi chạy trốn, cũng xong về hướng này.

Quốc Quang cầm cái khiên số 2, tiếp tục đi về phía trước, vừa bước ra cửa, hắn đã thấy Nhị Cẩu bị treo lơ lửng giữa trời.

“Cứu ta, cứu ta với. Ta sẽ đền tội, ta hứa ta sẽ hối cải, ngươi bắt ta làm gì cũng được, làm khổ công, nô lệ cũng được.” Nhị Cẩu mở miệng cầu sinh, hắn thật sự sợ quá, miếng ván quá mỏng, cũng không đủ cứng, đã sớm bị hắn sức nặng kéo cong, chỉ còn chút xíu nữa sẽ rớt khỏi hai bên bệ đỡ.

Quốc Quang hứng thú nhìn lấy Nhị Cẩu, tên này rất biết cách nói chuyện. Vừa mở đầu liền đưa ra Quốc Quang mong muốn tinh thần lợi ích “hối lỗi” tiếp đó còn đưa ra vật chất lợi ích “nô lệ” quả thật rất biết thương lượng.

“Khu tránh nạn của ta có hơn cả ngàn người, thiếu một tên nô lệ không có vấn đề gì.” Quốc Quang đưa chân, đẩy đầu ván ra xa một chút.

“Đừng, đừng, đừng!” Nhị Cẩu mồ hôi chảy ướt lưng, nắng chiều không mang lại cho hắn một chút ấm áp, chỉ cảm thấy đáng sợ lạnh tanh.

“Ta có thể hối lỗi, ta sẽ dập đầu cầu sinh mọi người, ta sẽ để mọi người trút giận, để mọi người đ·ánh đ·ập mà không dám động đậy, kêu rên.” Nhị Cẩu sợ quá, phá lên mà khóc, tựa như đứa trẻ bị người lớn khi phụ.

“Ngươi hiện tại cũng không phản kháng được nghe, cần gì dùng tay dùng chân, chỉ chỉ cần một chút xíu này cũng đủ h·ành h·ạ ngươi nhe!” Quốc Quang mỉm cười, lại đẩy tấm ván ra xa chút.

Mạnh Khôi đứng nhìn từ xa, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đại khoái nhân tâm.

“Đừng mà, đừng, đừng, đừng mà! Cầu ngươi! Ngươi muốn làm gì ta cũng chịu, muốn làm sao ta cũng đồng ý. Cứu ta đi, van sinh ngươi mà!” Nhị Cẩu tâm tình sắp hỏng mất rồi.

“Được rồi. Ta tha thứ cho ngươi.” Quốc Quang lần nữa mỉm cười.

Nhị Cẩu hai mắt tèm nhem mở to, khát vọng nhìn về Quốc Quang.

“Ta tha thứ cho ngươi.” Quốc Quang lập lại. “Nhưng. Nhưng ngươi còn cần sự đồng thuận của người khác nửa.”



“Ai? Các cư dân sao? Ta sẽ, ta sẽ làm.” Nhị Cẩu vội nhìn về phía Mạnh Khôi. “Mạnh Khôi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta cũng là bị ép mà thôi. Ngươi tin ta đi, ta sẽ hối lỗi, à không, ta hiện tại đã hối lỗi vô cùng, cầu ngươi, tha thứ cho ta được không?”

“A!” Quốc Quang nói to, cắt đứt ý muốn chửi tục của Mạnh Khôi. “Ai nói ngươi phải xin lỗi các cư dân, người khác mà ta nói, là những người đã bị các ngươi hại c·hết nhe.”

Quốc Quang mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ kết hợp với nụ cười tỏa nắng, tựa như thánh thiện thiên thần, hắn mở miệng, lời nói tựa như ác ma dụ hoặc:

Xuống dưới gặp Tom Ellis đi. ( Diễn viên đóng vai Lucifer Morningstar trong phim cùng tên.)

“AAA”

Nhị Cẩu tuyệt vọng rơi xuống, mọi ảo tưởng về cuộc sống đều hóa thành hư vô.

Quốc Quang bình tĩnh nhìn hắn rơi thành một bãi máu, nát đến không thể nào nát hơn.

Nghe nói người sắp c·hết, tất cả ký ức sẽ bỗng chốc ùa về, hy vọng khuôn mặt những người bị hắn hại c·hết sẽ ám ảnh hắn đến tận phút cuối cùng.

. . .

Kẻ ác đã bị diệt trừ, người sống cũng được giải thoát. Các cư dân ở tầng 3 nhanh chóng dọn dẹp đường lên tầng 5, gia đình lại lần nữa hội ngộ, người thân lại được sát cánh bên nhau.

Giờ phút này, Quốc Quang cảm thấy mọi chuyện mình làm đều là đáng giá.

“Lão già này xin thay mặt mọi người, cảm ơn ngài giúp đỡ.” Lão già được đứa cháu dìu, cúi đầu cảm ơn Quốc Quang.

Lão vẫn còn khoẻ mạnh lắm, chẳng cần ai dìu. Chỉ là do đứa cháu quá mức lo sợ, vẽ vời thêm chuyện mà thôi.

Người làm việc tốt nên nhận được tương xứng hồi báo là quan niệm cuộc sống của Quốc Quang.

Hắn cảm thấy chuyện mình làm xứng đáng với cái cúi đầu này, nên liền thản nhiên nhận lấy, không hề khách khí.



Đợi lão đứng thẳng lưng lên, hắn mới trịnh trọng gật đầu, ra hiệu mình đã nhận được tâm ý của bọn họ.

“Cái cúi đầu này ta đã nhận, sau này chúng ta không ai nợ ai.” Quốc Quang nói. “Sau này mọi người chuyển đến chỗ tránh nạn, dốc sức làm việc là vì bản thân. Xin nhớ lấy điều đó mà cố gắng.”

Nghe Quốc Quang lời nói, mọi người cảm động, rối rít gật đầu.

Chuyện tiếp sau đó liền dễ dàng hơn, Quốc Quang cho mọi người thời gian sắp xếp đồ đạc, mang theo những thứ quan trọng, chuẩn bị di dời về chỗ tránh nạn.

Hắn ra hiệu cho Galio lại gần, để Soraka cứu giúp những người b·ị t·hương nặng, lại để lại vài binh sĩ ở đây trông coi mọi người, sau khi hoàn tất chuẩn bị sẽ dẫn họ lên sân thượng, chờ hắn khi trở về sẽ đem họ đi theo một lượt.

“Ngươi là người rành đường phố ở đây nhất đúng không?” Quốc Quang hỏi một thanh niên được người dân đề cử.

Người kia đang xếp đồ đạc vội vàng buông xuống, đứng lên gật đầu:

“Đúng thưa ngài, ta làm nhân viên chuyển phát nhanh tại khu này, rất rành đường.”

“Như vậy, ngươi biết địa chỉ này ở đâu không?” Quốc Quang đưa ra một mảnh giấy, phía trên có ghi địa chỉ của cha mẹ Bảo Vy.

Địa chỉ ghi rất rõ ràng, cũng rất dễ tìm, nằm ngay trên mặt tiền đường cái, cho nên Quốc Quang không dẫn Bảo Vy theo cùng. Ai mà biết, bảng chỉ đường đã bị thổi bay làm bọn họ mất phương hướng, không biết đang ở chỗ nào, làm sao đến được địa chỉ này, khoảng cách còn bao xa.

Quốc Quang cũng không rành khu vực này, vốn định lung tung dò đường thì gặp tín hiệu cầu cứu, hiện sẵn biết có người rành đường liền hỏi để tránh lãng phí thời gian công sức.

“Chỗ này ta biết.” Thanh niên chuyển phát nhanh vui mừng, hắn đã từng giao hàng đến chỗ này không chỉ một lần. “Từ chỗ chúng ta, ngài cứ theo đường lớn đi thẳng, đến cái ngã tư, quẹo phải 200 mét liền thấy. Nhà này thiết kế rất có ý tứ, có một ống khỏi đỏ rất to trên nóc, rất dễ nhận ra.”

Thanh niên sợ Quốc Quang không rõ, còn nhiệt tình dẫn hắn ra ban công, chỉ vào đường cái mà nói.

Quốc Quang cảm giác mình bị sỉ nhục trí thông minh. Mặc dù hắn mắc chứng mù đường một chút, cũng không rành khu này, nhưng đâu là đường cái hắn vẫn phân biệt được.

“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi. Ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”

Đã biết chính xác vị trí, Quốc Quang dẫn theo còn lại binh sĩ cùng anh hùng rời đi.

Mục tiêu chính của chuyến hành trình này vẫn chưa hoàn thành nha.